Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 101: Một tiếng thở dài, ngàn dặm hàn sơn




Chu Dạ nghe được tiếng đàn dĩ nhiên không phải ảo giác.

Tiếng đàn mặc dù tới từ phía dưới tuyết lĩnh xa xôi, có chút mờ ảo, lại có khách quan chân thật không thể nào bác bỏ.

Hàn lãnh thanh lãnh cực kỳ nhẹ, như tóc như tơ như lưỡi dao, vô cùng sắc bén.

Gió rét trên tuyết lĩnh bị chặt đứt rồi, bóng đêm bị ánh đèn Cao Dương trấn xa xa chiếu sáng một chút cũng bị chặt đứt rồi, tuyết liên quật cường nhất trong băng tuyết cũng đã bị chặt đứt rồi.

Mấy vết rách xuất hiện trên giày của Chu Dạ, sau đó xâm nhập, cho đến khi phá vỡ da thịt huyết nhục cùng với xương trắng.

Hai chân của hắn đứt ngang giữa mắt cá chân, quán tính vẫn còn lưu lại, văng về phía trước, không biết rơi vào nơi nào, chỉ ở trong bóng đêm lưu lại hai vệt máu tươi.

Chu Dạ không thể nào vượt qua tuyết lĩnh, đi tới thế giới của Nhân tộc nữa, hắn ngã xuống trong tuyết, thở hổn hển, thân thể càng không ngừng chập chùng.

Lần này ngã vô cùng nặng, đứt chân là thương thế vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn nằm trên mặt đất, không động đậy được nữa, không phải bởi vì nguyên nhân như vậy, là bởi vì tuyệt vọng.

Tiếng đàn cách kia từ cách xa mười dặm bay tới, cực kỳ nhỏ bé, lại có thể dễ dàng chặt đứt hai chân của hắn.

Thân phận của trung niên thư sinh kia đã quá rõ ràng.

Hắn đem mặt chôn vào trong tuyết, phát ra một tiếng buồn bực gào thét mang theo đau đớn, tựa như dã thú sau khi bị thương, nhưng không có dũng khí để phản kích, chỉ có vô tận hối hận.

Xa xôi tuyết lĩnh mơ hồ truyền đến thanh âm chém giết cùng với tiếng kêu thảm thiết, hẳn là Nam Khách ở trên sơn đạo tùy ý thu hoạch mạng người.

Tiếng chém giết đột nhiên biến mất, tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần nhỏ lại, cho đến khi an tĩnh.

Chu Dạ cũng yên tĩnh lại, có chút khó nhọc xoay người lại, nhìn tinh không do cách tuyết phong quá gần mà trở nên càng thêm rõ ràng, thở dài.

Nếu không phải nổi lòng tham đối với Chu Sa đan, lấy thân phận địa vị của hắn, làm sao lại đi tới tuyết lĩnh hoang vắng như thế, làm sao gặp phải địch nhân khủng bố đến thế?

Một chữ tham, đã để cho bao nhiêu người phải chết, còn có thể làm cho bao nhiêu người phải chết?

Băng tuyết bị đạp vỡ, vẫn là thanh âm giống như lá khô ngày thu bị đạp nát, phát ra tiếng giòng vang rất dễ nghe.

Thân thể cùng tinh thần của Chu Dạ theo thanh âm này mà buông lỏng, nhưng ánh mắt dần dần sáng lên.

Nam Khách đi tới trước người của hắn, cánh chim ở phía sau nhẹ nhàng đong đưa, mang theo gió đêm lạnh lẽo.

Nam Thập Tự Kiếm đã tách ra, bị nàng dùng hai tay nắm chặt, trên thân kiếm còn đang không ngừng chảy máu, hẳn là đến từ Ninh Thập Vệ cùng mấy người đó.

Chu Dạ lẳng lặng nhìn nàng, hai tay ở trong ống tay áo cầm mấy món pháp khí trân quý nhất của Tuyệt Thế tông.

Nam Khách xuất kiếm.

Chu Dạ ra chiêu.

Trên tuyết phong được tinh quang chiếu sáng, vang lên tiếng va chạm trầm muộn mà kịch liệt.

Sườn núi đọng tuyết xuất hiện hơn mười chỗ nhô lên, nhìn tựa như có con quái vật gì đó muốn chui ra.

Tuyết đọng bị đẩy lên, càng không ngừng vũ điệu, che phủ tinh quang, để cho hoàn cảnh càng thêm u ám, chỉ có kiếm quang thỉnh thoảng sáng lên, phát sáng một góc.

Loáng thoáng , có tiếng đàn mờ ảo mà lên.

Thiên địa đột nhiên yên lặng, gió tuyết dần dần bình tức, chỉ có tuyết trên vách núi đang không ngừng chảy xuống, phát ra thanh âm tuôn rơi.

Ở chỗ cao nhất của tuyết lĩnh, kiếm của Nam Khách đâm vào bụng Chu Dạ.

Chu Dạ không cúi đầu nhìn, cũng không nhìn nàng, mà là nhìn một nơi nào đó xa xôi.

Thanh kiếm ở trong thân thể thật sự rất hàn lãnh, nhưng tiếng đàn mờ ảo thậm chí tựa như không phải là chân thật càng thêm rét lạnh.

Lạnh làm cho hắn nhớ tới câu chuyện năm xưa thúc thúc kể cho hắn.

Tại trong câu chuyện ấy, phương bắc cánh đồng tuyết có tòa ma thành, tòa ma thành này vĩnh viễn bao phủ trong một mảnh bóng đêm.

Tựa như phiến bóng đêm lúc này dần dần phủ kín đôi mắt hắn.

...

...

Nam Khách cầm thi thể Chu Dạ trở về trên sơn đạo.

Trên sơn đạo khắp nơi đều là máu cùng với máu bị đông cứng thành băng, mấy trăm cỗ thi thể tán loạn trải khắp mọi nơi.

Trung niên thư sinh không đánh đàn, mà đang ăn cái gì đó, ở dưới chân của hắn có nửa cỗ thi thể, nhìn y phục cùng khôi giáp còn sót lại, hẳn là Ninh Thập Vệ .

Nam Khách đem thi thể Chu Dạ giao cho trung niên thư sinh.

Trung niên thư sinh dùng hai tay cầm Chu Dạ, cúi đầu bắt đầu ăn.

Thanh âm như mèo ăn canh thừa, giống như đá vụn rơi xuống bùn lầy.

Máu tươi từ giữa các ngón tay của hắn không ngừng rơi xuống.

Không bao lâu, thi thể Chu Dạ đã biến mất rồi, một chút cũng không còn dư lại .

Gió đêm phất lên vạt áo của trung niên thư sinh, có thể thấy bụng hắn hơi nhô lên.

Hắn nhắm mắt lại, an tĩnh thời gian rất lâu, tựa như đang hồi ức, lại tựa như đang suy nghĩ điều gì.

"Không hổ là con cháu của Chu Lạc, mặc dù cảnh giới không cao, nhưng vẫn còn sót lại chút ý vị ánh trăng, có thể nói là khá bổ dưỡng, so với tên tướng quân này khá hơn nhiều."

Trung niên thư sinh mở mắt, nhìn thi thể còn sót lại của Ninh Thập Vệ dưới chân, lộ ra thần sắc khinh thường.

Hắn từ trong tay áo lấy ra khăn tay trắng như tuyết, chậm rãi lau máu trên khóe môi, động tác rất là ưu nhã, sau đó đi vào trong bóng đêm.

Nhìn hình ảnh máu tanh mà kinh khủng như thế, vẻ mặt Nam Khách không có bất kỳ biến hóa nào, sau đó đi theo hắn.

Cùng với từng tiếng đàn vang lên, bọn họ đi tới tuyết cốc cách hơn mười dặm.

Mấy tên cường giả Ma tộc vây công Trần Trường Sinh tuy cả người đầy vết kiếm, tay phải đã phế, nhưng còn chưa chết.

Khi bọn hắn thấy trung niên thư sinh cùng Nam Khách, tựa như nhìn thấy quỷ, sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt.

Nam Khách nhìn bọn hắn một cái, nói: "Đi chết đi."

Mấy đạo máu xanh tóe ra, mấy thân ảnh như một tầng lầu đổ ập xuống trong tuyết.

Nghe được lời của Nam Khách, mấy tên cường giả Ma tộc hẳn là không chút do dự tự sát!

Tuyết cốc lâm viên đã biến thành phế tích, hồ xuân mang theo sương mù đã khô cạn thành hố to, cầu gỗ vỡ thành mấy chục đoạn, tựa như rắn bị cắt thành mấy chục đoạn, đình tuyết đã không còn tung tích, băng châu ngưng kết vỡ vụn bay khắp trời, làm người ta có chút chán ghét.

Trần Trường Sinh cùng Chi Chi đứng bên kia hồ, An Hoa đem tướng quân cứu khỏi phế tích, hai người khẩn trương canh giữ trước băng ca.

Hải Địch đứng trong hồ, cầm trong tay vũ khí như tấm bia gãy, tựa như nơi này chính là trung tâm của thiên địa.

Nhưng trong mắt hắn, vô luận là phiến thiên địa này hay là thiên địa rộng lớn thực sự kia, trung tâm vĩnh viễn cũng sẽ là vị trung niên thư sinh mới tới.

Nam Khách không để ý tới hắn, nói với Trần Trường Sinh: "Ta giúp ngươi giải quyết rất nhiều phiền toái, ngươi nợ ta một cái nhân tình."

Chi Chi không nhận ra nàng, nhìn giọng nói của nàng nói chuyện với Trần Trường Sinh, có vẻ quen biết, đánh giá mấy lần, bỗng nhiên giật mình, trong mắt xông ra vô hạn cảnh giác.

"Ngươi chính là khổng tước ư?"

Vẻ mặt Nam Khách có chút ngẩn ngơ, hỏi: "Ngươi biết ta ư?"

"Trần Trường Sinh từng đề cập tới ngươi."

Chi Chi giơ lên ba ngón tay che trước hai mắt, nói: "Nói hai mắt ngươi cách nhau quá rộng, rõ ràng có bệnh."

Nam Khách suy nghĩ một chút, không xác định có nên tức giận hay không, tầm mắt một lần nữa trở về trên người Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh không nhìn nàng, tầm mắt của hắn vẫn luôn trên người của trung niên thư sinh.

Vị trung niên thư sinh này còn chưa nói gì đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Hải Địch, thậm chí để cho Hải Địch sinh ra sợ hãi vô hạn.

Có thể làm cho Hải Địch sợ thành như vậy, cả thế gian, tuyệt đối sẽ không có quá năm người.

Rất đúng dịp, năm đó hắn đã từng gặp trung niên thư sinh này một lần, cho nên hắn biết đối phương là ai.

Lần đó gặp nhau ở Hàn sơn.

Tối nay vẫn đang ở hàn sơn (hàn sơn ở đây là chỉ núi non có tuyết lạnh lẽo).

Mặc hai nơi cách nhau ngàn dặm.

Quả thật rất đúng dịp, thật sự là không ổn.

Hắn thở dài.