Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 107: Không nói mà quyết




"Lúc này không còn ai tới quấy rầy chúng ta nữa."

Ma Quân nói xong những lời này, ho lên.

Hắn ho tựa như tiếng thác nước vọng trong thâm cốc, rất sâu rất xa, trên khuôn mặt phủ một tầng sơn thủy cũng đã khẽ biến hình.

Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: "Vết thương của ngài có vẻ nặng hơn so với lúc ở Hàn Sơn rất nhiều."

Vô số năm trước, Ma Quân thua Chu Độc Phu một chiêu, người bị thương nặng, vẫn chưa bình phục, năm ấy hắn lẻn vào Hàn Sơn, chính là vì muốn uống máu Trần Trường Sinh để trị thương. Ở Hàn Sơn, hắn cùng với Thiên Cơ lão nhân giằng co một phen, hao tổn không ít niệm lực, ở trên đường về Tuyết Lão thành, ở trên cánh đồng tuyết gặp được Bạch Đế lấy tĩnh đợi động đã lâu.

Trận đại chiến kinh thiên động địa kia, để cho hắn và Bạch Đế lưỡng bại câu thương, chuyện này cũng gián tiếp đưa đến trận làm phản hai năm trước.

Sau đó, hắn bị Hắc Bào cùng Ma Soái liên thủ đánh xuống vực sâu, tuy bị Nam Khách mạo hiểm vô cùng lớn để cứu ra, nhưng thương thế đã nặng hơn.

Ngàn năm qua hắn vẫn luôn là Ma Quân, trên thực tế, ngàn năm qua hắn vẫn luôn bị thương hoặc có thể nói là bệnh nhân.

Hiện tại thực lực của hắn nói đúng ra chỉ có chưa tới một phần năm thời kỳ đỉnh cao, lúc trước vung tay áo đánh bại Hải Địch nhìn như tiêu sái tự nhiên, nhưng nếu đổi lại là trước kia, hắn cần phải vung tay ư? Mấu chốt nhất chính là, hắn hiện tại thương thế đã nặng đến mức có thể chết bất cứ lúc nào, cho nên hắn mới vội vã tìm Trần Trường Sinh... để ăn.

Ma Quân lạnh nhạt nói: "Cho dù thương thế nặng hơn chút nữa, cũng không có mấy người là đối thủ của ta trong phiến thiên địa này."

Trần Trường Sinh biết đây là nói thật, liếc nhìn vỏ kiếm, nói: "Nhưng hiện tại ngươi đã không có cách nào uy hiếp được ta nữa."

An Hoa cùng tên tì tướng kia, đã được hắn đưa vào Chu viên, cho dù lúc này hắn chết, Ma Quân cũng không có cách nào giết chết bọn họ.

Sự thật này làm cho hắn có thể tạm thời không đi lo lắng an nguy của Chi Chi, tâm tình càng thêm bình tĩnh.

Tối nay, Ma tộc đã mất đi một vị cường giả như Hải Địch, chỉ cần trước khi hắn chết, đem toàn bộ một thân huyết nhục đốt thành làn khói, như vậy Ma Quân cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn là Giáo Hoàng, nhưng cách thần thánh lĩnh vực cực kỳ xa xôi, tính như vậy chắc chắn có lời —— đối với Nhân tộc mà nói.

Phiến sơn thủy trên mặt Ma Quân đột nhiên trở nên lạnh lẽo mười phần, tựa như từ màu nước biến thành thủy mặc: "Ngươi muốn tự sát ư?"

Nhìn phía trước tay phải cách ba thước, trên mặt đất nám đen một đám kiến còn kinh hồn chưa định bò ra từ cái lỗ, Trần Trường Sinh nói: "Chỉ có thể như thế."

Ma Quân chỉ vào chuỗi thạch châu trên tay hắn, nói: "Ngươi còn có lựa chọn khác."

Trần Trường Sinh biết hắn đang nói điều gì, lắc đầu.

Lúc đầu khai chiến, hắn từng thiết tưởng, hoặc là có thể mượn Chu viên hoặc là Thanh Diệp thế giới tạm lánh, nhưng hiện tại đã bỏ đi ý nghĩ này.

Đầu tiên, làm vậy rất dễ dàng để cho Ma Quân bắt được dấu vết vượt qua không gian, mượn đường mà vào.

Nguy hiểm này đối với người khác mà nói cũng không lớn, nhưng hắn đang đối mặt với Ma Quân, phải biết rằng rất nhiều năm trước, Ma Quân đã từng tiến vào Chu viên, hơn nữa lấy đi một khối thiên thư bia, tin tưởng chính là mảnh bia gãy mới vừa rồi Hải Địch đã dùng, lúc này đã biến trở về tiểu ấn bằng đá buộc bên hông của Ma Quân.

Tiếp theo, lúc ở Hàn Sơn hắn cũng đã xác nhận, trong khoảng cách gần như thế, muốn ngay trước mặt Ma Quân tiến hành vượt qua không gian, vô cùng khó khăn.

Cuối cùng, Trần Trường Sinh không muốn mạo hiểm.

Cho dù chỉ có một chút nguy hiểm bị Ma Quân bắt sống, hắn cũng không thể tiếp nhận.

—— chỉ có thể đàm phán, dĩ nhiên trụ cột của đàm phán là hắn thật sự có quyết tâm tự sát, hơn nữa có thể tinh tường làm cho Ma Quân cảm nhận được.

Như vậy hắn không thể có ý nghĩ mượn Chu viên để tạm lánh, một chút ý nghĩ cũng không thể có.

Ma Quân nói: "Ta sẽ không để cho ngươi chết."

Trần Trường Sinh nói: "Ta thuở nhỏ đọc Đạo Tàng, tu đạo cũng vài năm, rất là gian khổ, hiện tại ít nhất có thể bảo đảm, không biết đến như thế nào, nhưng biết đi như thế nào."

Ma Quân nói: "Cho dù sau khi ngươi chết, ta có thể vì muốn hả giận đi giết rất nhiều người?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta nói rồi, ta chưa từng có vọng tin cứu chúng sanh, ta chỉ để ý tới những người mà ta từng gặp."

"Phải không? Có vẻ như ngươi đã quên một vài chuyện."

Gió đêm điên cuồng gào thét, một cái băng ca từ trong phế tích ven hồ bay ra, cực kỳ xảo diệu lướt qua mấy ngàn thanh kiếm hóa thành lành lạnh kiếm trận, rơi vào dưới chân Ma Quân. Trên băng ca tên trận sư trẻ tuổi kia vẫn hôn mê chưa tỉnh, dưới da thịt bộ mặt ngăm đen mơ hồ lộ ra xanh xao, tựa như sắp sửa chết đi.

"Đây là thật, một người cụ thể ngươi đã nhìn qua." Ma Quân nhìn cũng không nhìn băng ca một cái, quan sát ánh mắt Trần Trường Sinh nói.

Theo ngôn ngữ của hắn, trên mặt hắn phủ một tầng bóng đêm từ từ thâm trầm, phiến sơn thủy ngược lại tăng thêm vài phần màu sắc.

Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ.

Hắn vốn tưởng rằng trận đàm phán này sẽ giống như Đường Tam Thập Lục trước kia đã nói, hai bên đưa ra chút ít điều kiện, sau đó lại như thế nào.

Không nghĩ tới, đối phương trực tiếp bắt đầu sẽ đem điểm mấu chốt đưa ra ngoài sáng cho mình nhìn.

Hắn quả thật không giỏi đàm phán, càng không giỏi trong trạng thái bị uy hiếp, xử lý vấn đề phức tạp như vậy.

Cũng may nan đề như vậy, hắn có thể dùng phương pháp loại trừ để làm.

Nan đề này có bốn cách giải quyết.

Hắn không cách nào trơ mắt nhìn người bị thương trên băng ca bị Ma Quân giết chết, thậm chí có thể lấy thủ pháp tàn khốc nhất để hành hạ, bởi vì không đành lòng.

Hắn cũng không thể vì vậy mà quăng kiếm đầu hàng, đem mình biến thành một viên thuốc, hiến tặng cho Ma Quân phục dụng.

Như vậy chỉ còn lại hai lựa chọn.

Còn chưa tới tuyệt cảnh cuối cùng, tự sát đốt sạch máu lựa chọn như vậy có thể để lại sau, như vậy cũng chỉ còn lại có một phương pháp cuối cùng.

Xuất kiếm.

Đây là hoạt động phát sinh ở trong đầu hắn trong thời gian rất ngắn, hắn dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết vấn đề phức tạp này.

Xuất kiếm chiến đấu sau đó chết đi, rất là đơn giản, so với không biết lựa chọn như thế nào mà lo âu chí cực sống một ngày bằng một năm tốt hơn rất nhiều.

Hắn ném đoản kiếm trong tay.

Kiếm tên Vô Cấu, cũng quả thật vô cấu (không nhiễm một hạt bụi), tuyệt đối bóng loáng, tuyệt đối sắc bén, thân kiếm có thể phản chiếu hết thảy cảnh vật.

Hồ viên sương tuyết bị cắt vỡ, ánh lửa phất phơ chung quanh, cùng với tinh thần có một chút biến hình.

Một đạo ánh sáng xé rách bầu trời đêm, hướng Ma Quân mà đi.

Mấy ngàn đạo danh kiếm, cũng đi theo, giống như là một con rồng.

Nhìn hình ảnh này, con ngươi Nam Khách hơi co lại, rất tự nhiên nhớ tới cuộc chiến đấu năm đó ở Chu viên.

Lúc ấy nàng bằng vào hồn xu cùng kim sí đại bằng hợp thể, cảnh giới có thể ngang thần thánh, nhưng cuối cùng thảm bại ở dưới kiếm long.

Hiện tại Trần Trường Sinh dĩ nhiên so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều, nhưng tình thế biến hóa, kiếm long khẳng định không có uy lực như lúc ấy, nhưng nàng vẫn còn lo lắng, bởi vì phụ thân của nàng trên thực tế vẫn trọng thương chưa lành, cũng bởi vì kiếm long này, rất rõ ràng cùng kiếm long ở Chu viên có điều bất đồng.

Cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện, mấy ngàn thanh kiếm đều khẽ rung động, ẩn mà không phát.

Nơi này ẩn cùng phát, không phải nói kiếm thế, mà là kiếm chiêu.

Mấy ngàn thanh kiếm sở dĩ khẽ run, làm cho người ta cảm giác ẩn mà không phát, là bởi vì Trần Trường Sinh còn không có chân chính xuất kiếm.

Hắn giao cho mỗi một thanh kiếm trong bầu trời đêm một chiêu kiếm pháp tương ứng, lúc này còn đang khởi thế.

Đợi mấy ngàn thanh kiếm đồng thời thi triển chiêu kiếm của mình, sẽ là thanh thế như thế nào?