Trạch Thiên Ký

Quyển 5 - Chương 115: Bắt đầu vung quyền




Ma Quân vẫn mở to mắt, chẳng qua sinh cơ bên trong đang dần dần trôi đi, nhìn có chút ảm đạm.

Vừa lúc đó, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sáng ngời, có lẽ bởi vì trong bầu trời đêm có một viên lưu tinh lướt qua.

Viên lưu tinh này đến từ tinh vực phương bắc, thậm chí có thể tới từ Thiên Quân tinh nơi cực bắc, chuyện này ý nghĩa thế nào?

Tinh không giết người, còn cần gì phải có điềm báo trước, bất quá là đúng dịp mà thôi, tựa như ngươi đến, đâu phải bởi vì cẩn thận cùng dũng khí, bất quá là bất đắc dĩ mà thôi.

Ma Quân có chút khó nhọc quay đầu, nhìn con mình nói: "Nếu như không phải là ngươi đem toàn bộ huynh đệ của mình giết sạch, trừ mình ra không còn ai có thể sử dụng Tinh Không Sát, lấy tính tình ẩn nhẫn của ngươi, làm sao có thể mạo hiểm tự mình đến giết ta?"

Ma Quân trẻ tuổi nghiêm nghị nói: "Cho dù bọn họ còn sống, ta làm sao yên tâm để bọn họ gặp ngài? Cho nên cuối cùng ta vẫn sẽ xuất hiện ở trước mặt ngài."

"Câu chuyện đơn giản này viết vô cùng tốt, ngươi làm cũng rất tốt." Ma Quân nhìn vào mắt của hắn, thanh âm mang theo chút ít ý vị trong trẻo lạnh lùng: "Nhưng ngươi hẳn phải rất rõ ràng Tinh Không Sát ý vị như thế nào, như vậy ngươi có nghĩ tới, nếu như dị tộc thật sự phá được vách tường mà tới, ngươi ứng với thế nào đây?"

"Ba ba, ta đã rất chân thành suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng đưa ra kết luận vẫn chỉ có thể làm như vậy. Bởi vì đầu tiên, nếu như không sử dụng Tinh Không Sát, cho dù quân sư cùng đại cô các nàng mạo hiểm xuất thủ, cũng không cách nào bảo đảm có thể giết chết được ngài, thâm uyên hai năm trước đã chứng kiến một lần kỳ tích, ta không hi vọng có kỳ tích tiếp tục phát sinh, nhất là phát sinh ở trên người ngài . Tiếp theo, dị tộc có thể thông qua Tinh Không Sát tìm được phương pháp phá vách tường hay không, ta không để ý, bởi vì chuyện này còn cần rất nhiều năm.

Ma Quân trẻ tuổi nói: "Cho dù trước đó có số ít phủ xuống người, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành nô lệ của ta , cuối cùng trước ngày đó đến, ta tin tưởng mình đã thống nhất đại lục này. Ở trước khi dị tộc đại quân đi đến, ta sẽ dẫn đại quân đi trước, cho nên, ta làm sao phải lo lắng chuyện này?"

Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, tràn đầy lòng tin cùng ý chí kiên định.

Ma Quân nhìn gương mặt trẻ tuổi này, nghĩ đến lúc trước thấy Trần Trường Sinh hình ảnh trước mắt xẹt qua, mơ hồ có điều hiểu ra, sau đó vui mừng.

Hùng đồ đại lược, vương đồ nghiệp bá, công trạng bất thế, thì ra cũng không cần mình đích thân đi hoàn thành, cũng có thể giao cho đời sau có huyết mạch của mình.

Ma Quân mỉm cười nói: "Ngươi đã có chuẩn bị, vậy thì tốt."

Ma Quân trẻ tuổi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn trán của hắn, khổ sở nói: "Ta không nỡ để ngài rời đi."

"Không, trên thực tế ta nên sớm rời đi."

Ma Quân nhìn ánh mắt của hắn nói: "Cho đến tối nay lần nữa chứng kiến sự xuất sắc của ngươi, ta mới biết sai lầm lớn nhất của mình ở chỗ nào, hùng tâm từ ngàn năm trước đã mất đi, thân thể đã sớm hủ hủ như một nắm tro, ta lại như cũ tham luyến quyền thế, không chịu đem ngôi vị hoàng đế truyền cho những người tuổi trẻ các ngươi."

Ma Quân trẻ tuổi trong mắt hàm chứa lệ nóng nói: "Đúng vậy, chúng ta không có cách nào chờ đợi thêm nữa, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp mời ngài rời khỏi thế giới này."

...

...

Rất khó lý giải quan hệ của phụ tử Ma Quân, nếu là bi thương lưu luyến mà nói, vậy âm hiểm cùng lãnh khốc mấy năm qua lại là gì?

Trần Trường Sinh cũng không cách nào hiểu được, nhưng hắn nghe hiểu được đoạn đối thoại rất khó hiểu của phụ tử Ma Quân lúc trước.

Thiên Thư lăng đêm đó, hắn ở bên người Thiên Hải Thánh Hậu, đã từng gặp cùng với cảm giác được thần hồn cường đại của tên tăng lữ tới từ dị đại lục, hơn nữa hắn cũng tới từ đại lục kia, từ ý nào đó mà nói, hắn là điều kiện mà di tộc đưa ra với Đại Chu triều đình, cũng có thể có khả năng biến thành người đi đầu của dị tộc. Trọng yếu hơn, lúc trước hắn ở trong tinh hà cảm nhận được cột sáng kia, hắn thấy được phiến thế giới thần bí mà xa xôi không biết, mơ hồ cảm giác được một chút khí tức cực kỳ đáng sợ.

Nhưng đúng như Ma Quân trẻ tuổi đã nói, đây là chuyện rất nhiều năm sau, vô luận là hắn hay là Trần Trường Sinh cũng còn có đầy đủ thời gian làm cho mình trở nên cường đại hơn, làm cho chủng tộc của mình trở nên càng cường đại hơn, để cho phiến đại lục này trở nên cường đại hơn, do đó có thể có lòng tin đi nghênh đón khiêu chiến từ nơi xa tới.

Đầu tiên bọn họ cần phải xác định xem phiến đại lục này thuộc về ai, nói một cách khác, muốn xác định xem ai có thể tiếp tục sống sót.

"Ta phải thừa nhận, ngươi không hổ là hi vọng của di tộc, truyền nhân của Dần cùng Thương, ngươi mạnh hơn rất nhiều so với trong truyền thuyết, tối nay nếu như không phải là ngươi hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của phụ hoàng, ta muốn tìm được cơ hội từ trong tinh không mượn tới đạo sát cơ kia, thật đúng là chuyện vô cùng khó khăn."

Ma Quân trẻ tuổi nhìn Trần Trường Sinh, lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Dưới tình huống này, ta tự nhiên không nỡ giết ngươi."

Trần Trường Sinh nói: "Ta nghĩ ngươi vẫn muốn giết ta."

Ma Quân trẻ tuổi mỉm cười nói: "Không sai, trong sắp đặt ban đầu, hiện tại ngươi đã chết, hoặc là chết dưới tay Hải Địch đại nhân, hoặc là chết ở dưới tay muội muội của ta, cho dù ngươi có vô cùng thủ đoạn có thể sống qua hai cửa ải này, cũng chắc chắn sẽ bị phụ hoàng giết chết."

Trần Trường Sinh nói: "Ta còn sống."

Ma Quân trẻ tuổi nói: "Như vậy rất tốt, mang một Giáo Hoàng còn sống trở lại Tuyết Lão thành, có thể trợ giúp ta giải quyết rất nhiều vấn đề."

Nhân tộc cùng Ma tộc giằng co trên đại lục đã vô số ngàn năm, còn chưa từng xuất hiện tình huống đại nhân vật như Giáo Hoàng bị bắt làm tù binh, vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không có, nếu như Ma Quân trẻ tuổi thật sự mang Trần Trường Sinh về Tuyết Lão thành, tất nhiên sẽ trở thành một khắc vinh diệu nhất trong lịch sử Ma tộc, tất nhiên cũng sẽ ổn định ngôi vị Ma Quân của hắn.

Trần Trường Sinh chỉ nói một câu: "Ngươi cảm thấy có hi vọng sao?"

Ma Quân trẻ tuổi nghĩ tới lúc trước mở mắt chứng kiến hình ảnh giữa trời cao, nhíu mày.

Lúc ấy Trần Trường Sinh đem hai chiêu kiếm kiên quyết nhất trong kiếm pháp của Nhân tộc dung hợp vào Nhiên Kiếm, chính là muốn giết chết chính mình.

Trừ phi phụ hoàng hắn còn sống, hoặc là quân sư cùng với Ma Soái tự mình trình diện, không có ai có thể ngăn cản Trần Trường Sinh bình tĩnh một lòng tự sát.

"Quả thật không có hi vọng, như vậy ngươi hãy chết đi." Ma Quân trẻ tuổi ý nghĩ tới cũng nhanh, đi cũng không chậm, nói với hắn: "Dù sao khẳng định ngươi cũng không để cho ta ăn, vậy thì mau chết đi, ngươi cũng biết , ta thích Từ Hữu Dung, cho nên ta luôn muốn ngươi chết."

Trần Trường Sinh nói: "Ta cảm thấy không rõ lòng tin của ngươi đến tột cùng tới từ đâu."

"Vậy còn ngươi? Ngươi đã bị thương nặng, không còn lực tái chiến, nhưng còn có thể bình tĩnh cùng ta nói chuyện, lòng tin này từ đâu mà tới?"

Ma Quân mỉm cười nói: "Ngươi không cần trả lời, bởi vì rất đúng dịp chính là, ta biết được nguyên nhân."