Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 46: Ta có thể đứng cao hơn một chút




Bụi mù dần tan, thân ảnh của Chiết Tụ hiển hiện trước người Tiếu Trương.

Hắn mặc áo đơn, ống tay áo cùng ống quần đã bị cắt vô cùng ngắn, không cách nào che kín lông tơ như sắt đâm ra.

Hai tay của hắn lộ ra mười đầu ngón tay vô cùng sắc bén rồi lại bền bỉ, hàn quang bốn phía, nhìn làm người ta không rét mà run.

Càng làm người cảm thấy kinh khủng chính là, trên mặt của hắn cũng sinh đầy lông, hàm răng trở nên vô cùng sắc bén, trong đồng tử là một màu đỏ rực điên cuồng.

Thấy hình ảnh này, trong đám người bộc phát một loạt tiếng hét hoảng sợ, như thủy triều liều mạng lui về phía sau đi.

Chiết Tụ căn bản không để ý tới những chuyện này, chẳng qua chỉ quan sát mấy tên đạo nhân áo xanh.

Mấy tên đạo nhân áo xanh cảnh giới thực lực rất mạnh, nhưng đáng sợ hơn chính là, bọn họ rất nguy hiểm.

Cường giả cũng không nhất thiết là đại biểu nguy hiểm, không có ai hiểu đạo lý này rõ ràng hơn so với Chiết Tụ.

Cho nên hắn không chút do dự trước tiên đã tiến hành cuồng hóa, dùng trạng thái mạnh nhất của chính mình để đối mặt địch nhân.

...

...

Vô số thân kiếm ông ông tác hưởng, ở nắng sớm lấy tần số cực cao rung động.

Mấy tên đạo nhân áo xanh nhìn Chiết Tụ, khẽ cau mày, không nói gì, cũng không tiến công.

Chiết Tụ mặc dù thuở nhỏ ở Bắc Cương cánh đồng tuyết chiến đấu mà sống, nhưng danh khí vẫn rất lớn ở Đại Chu triều.

Đạo nhân áo xanh chỉ nhìn thoáng qua, đã nhận ra vị thanh niên cường giả đến từ Lang tộc này

Oát Phu Chiết Tụ, một người nguy hiểm nhất trong các tu đạo cường giả thế hệ trẻ.

Sự thật này đã được công nhận, mặc dù những năm qua, hắn đã thật lâu không thể hiện kinh nghiệm cùng nghị lực làm người ta sợ hãi ở phương diện chiến đấu của mình.

Nếu như Chiết Tụ kiên trì muốn che chở cho Tiếu Trương, hôm nay tất nhiên sẽ lâm vào một cuộc ác chiến, thậm chí có thể là huyết chiến.

Nhưng đạo nhân áo xanh chỉ cảnh giác, cũng không úy kỵ.

Bọn họ rất tỉnh táo đoán được, Chiết Tụ không thể thay đổi kết cục cuối cùng, Tiếu Trương tất nhiên sẽ chết.

Bọn họ sở dĩ dừng bước, không phải bởi vì Chiết Tụ bỗng nhiên xuất hiện, mà bởi vì bọn hắn biết, Chiết Tụ rời cánh đồng tuyết đi nơi nào, từ trước đến nay ở chung một chỗ với ai.

Quả nhiên, ở sau một khắc đám người dưới thềm đá như thủy triều bình thối lui sang hai bên.

Trần Trường Sinh theo thềm đá đi tới phía trước.

Cả tòa Phụng Dương huyện thành trở nên vô cùng an tĩnh, yên lặng như tờ.

Nơi này không ai biết Trần Trường Sinh, nhưng dân chúng Đại Chu triều đều là tín đồ Quốc Giáo, lại có ai không nhận ra thần trượng trong tay của hắn?

Toàn bộ đại lục ai có tư cách cầm cây thần trượng này?

Rốt cục có người giật mình tỉnh lại, phát ra một tiếng thét kinh hãi, cho nên cả tòa Phụng Dương huyện thành cũng tỉnh lại.

Vẫn là như thủy triều, vô số dân chúng quỳ đến trên mặt đất, hướng Trần Trường Sinh quỳ gối, vô số thanh âm thành kính mà kính sợ hợp chung một chỗ, tựa như lôi đình.

"Bái kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ."

Trần Trường Sinh đi tới bên cạnh Chiết Tụ, xoay người nhìn về mấy tên đạo nhân áo xanh này.

Đạo nhân áo xanh hướng Trần Trường Sinh quỳ gối, thần thái kính cẩn, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc không tình nguyện nào.

Trần Trường Sinh gật đầu.

Tại chỗ quan viên còn có cao thủ triều đình đến từ Hình bộ, tất cả đều quỳ xuống.

Trần Trường Sinh nhìn Tiếu Trương, nhìn trên mặt hắn giấy trắng đã cũ nát, nghĩ tới cảnh tượng năm đó ở Tầm Dương thành lần đầu gặp gỡ, không khỏi có chút cảm khái.

Cho đến lúc này, hắn cũng không liếc mắt nhìn vị tri phủ đại nhân kia.

Tri phủ đại nhân sắc mặt biến ảo chốc lát, cuối cùng vẫn nhấc lên quan bào, quỳ xuống.

Tiếu Trương không có quỳ xuống, bởi vì hắn không còn khí lực, dĩ nhiên cho dù hắn còn có rất nhiều khí lực, cũng sẽ không quỳ Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh cho dù làm Giáo Hoàng đã ba năm, nhất là trong khoảng thời gian gần nhất, theo hắn tái xuất hiện cùng với chuyện Chu Sa đan, danh vọng của hắn ở trên đại lục đã càng ngày càng cao.

Ở trong mắt Tiếu Trương, hắn vẫn là thiếu niên trong Tầm Dương thành thiên phú không tồi, tính tình cứng rắn, nhưng không thú vị giống như Vương Phá.

Tóm lại trong suy nghĩ của hắn, Trần Trường Sinh là hậu bối, vậy tại sao hắn phải quỳ?

Tiếu Trương hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Trần Trường Sinh nói: "Vừa lúc đi ngang qua."

Đây tự nhiên là cái cớ, sẽ không ai tin tưởng.

Tiếu Trương hỏi tiếp: "Ngươi muốn làm gì?"

Trần Trường Sinh nói: "Ta muốn đặc xá tội của ngươi."

Nói xong câu đó, hắn giơ thần trượng trong tay lên.

Kế tiếp, chỉ cần Tiếu Trương quỳ xuống, sau đó hắn dùng thần trượng nhẹ điểm lên đỉnh đầu của Tiếu Trương ba lần, sẽ hoàn thành nghi thức của lần đặc xá này.

"Chậm đã!" Tri phủ đại nhân đè nén khiếp sợ trong nội tâm, nhìn Trần Trường Sinh run giọng nói: "Ly cung khi nào có thể can thiệp triều chánh rồi?"

Dựa theo luật pháp Đại Chu cùng với một chút lệ cũ bất thành văn, Ly cung bình thường không can thiệp vào triều chánh sự vụ.

Trần Trường Sinh rốt cục nhìn vị tri phủ này một cái, nhưng vẫn không nói chuyện.

"Theo Đại Chu luật hình sơ thủ lệnh, không phải tội mưu nghịch, Giáo Hoàng Bệ Hạ có quyền."

Hộ Tam Thập Nhị chẳng biết lúc nào đi tới, nhìn vị tri phủ đại nhân này mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi năm đó đứng thứ mấy trên đại triêu thí, làm sao ngay cả điều này cũng không biết chứ?"

Tri phủ đại nhân sắc mặt trở nên dị thường khó coi, hắn đã thuộc luật pháp cùng giáo điển, lý nên biết Giáo Hoàng Bệ Hạ có quyền, chẳng qua là trước đây Giáo Hoàng tại vị mấy trăm năm cũng không sử dụng, đừng bảo là hắn, sợ rằng những quyền thần cao hơn đều quên chuyện này.

Lúc trước hắn nói những lời đó như gang như thép, nói năng khí phách, lúc này tựa như còn vọng lại.

"Ngươi lạm sát kẻ vô tội, muôn lần chết không chuộc."

"Cho nên, ngươi tội ác tày trời."

Song khi hắn nói xong lời nói này không bao lâu, Giáo Hoàng xuất hiện tại trước mắt của hắn, nói muốn đặc xá cho tội của Tiếu Trương.

Đây là đặc quyền của Giáo Hoàng, quản ngươi muôn lần chết không chuộc hay là tội ác tày trời, ta đặc xá cho ngươi, ngươi sẽ không có tội.

Đường Tam Thập Lục cũng đi tới, chỉ vào mấy tên đạo nhân áo xanh nói: "Nếu nói là Quốc Giáo không được can thiệp chuyện triều chánh, những đạo sĩ Trường Xuân quan này vì sao dám giết người trên đường lớn? Tri phủ đại nhân có phải trước tiên nên phái người đem mấy vị này bắt vào nhà tù rồi hãy nói hay không?"

Đạo nhân áo xanh vẻ mặt không thay đổi, sắc mặt tri phủ đại nhân càng thêm khó coi.

Vừa lúc đó, Tiếu Trương bỗng nhiên nói: "Ta sẽ không quỳ lạy ngươi."

Nếu như hắn kiên trì không chịu quỳ, như vậy nghi thức làm sao có thể hoàn thành?

Ai cũng không ngờ tới, chuyện sắp sửa có thể giải quyết, bỗng nhiên lại xuất hiện một cái vấn đề như vậy.

Đường Tam Thập Lục nhìn Tiếu Trương chuẩn bị nói vài lời khắc bạc, lại bị Trần Trường Sinh ngăn cản.

"Ta đứng cao hơn một chút là được."

Trần Trường Sinh đi lên vài bước, xoay người lại.

Lúc này vị trí của hắn so với Tiếu Trương cao hơn mấy bậc thang, độ cao vừa thích hợp.

Tiếu Trương không cần quỳ, hắn giơ thần trượng lên, cũng có thể như trong giáo luật rơi vào đỉnh đầu của hắn.

Không có bất kỳ thanh âm vang lên, thần trượng nhẹ nhàng mà chạm đến đỉnh đầu Tiếu Trương ba lần, nghi thức đã hoàn thành .

Từ đầu đến cuối Tiếu Trương cũng không nói gì, cũng không thấy dưới tờ giấy trắng vẻ mặt là dạng gì , kinh ngạc hay là tức giận?

Một lát sau, hắn đưa tay sờ sờ đỉnh đầu, nói: "Có chút ngứa."