Trái Tim Anh Ở Đó

Chương 10




Wulfric trở về lâu đài Lindsey ở Hampshire. Suốt cả tuần anh tận hưởng sự yên lặng trống không và rộng lớn của nơi này. Nó là nhà anh. Nó là nơi anh thuộc về. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh nhận ra anh yêu nó. Anh từng không muốn nó. Khi còn là một cậu bé, anh sẽ làm bất cứ điều gì để có thể đổi nơi này cho Aidan, để biến cậu ấy thành người thừa kế thay cho anh.

Nhưng khi một người được sinh ra là con trai cả của một công tước, tất nhiên, người đó đã mang một vận mệnh không thể thay đổi. Một đứa trẻ thì không có quyền lựa chọn.

Cũng như chẳng có đứa trẻ nào sinh ra để làm thợ nạo ống khói.

Anh chưa bao giờ tự thương hại bản thân mình. Tại sao anh phải làm thế? Có hàng nghìn người sẵn sàng hy sinh cánh tay phải chỉ để nhận được một mẩu nhỏ xíu đặc quyền, sự giàu có và quyền lực của anh.

Wulfric thơ thẩn đi từ phòng này sang phòng kia, nhiều hơn bình thường, và thích thú với ý nghĩ sẽ chẳng có ai ở đằng sau cánh cửa, chờ đợi để chuyện trò và được chuyện trò. Anh lang thang trong khuôn viên rộng lớn bao quanh nhà, vừa cưỡi ngựa vừa đi bộ, và cảm tạ vì chẳng có ai đề xuất một chuyến dã ngoại hay tham quan bằng xe ngựa. Lạ thay, dù anh quý trọng sự đơn độc của mình, anh lại tránh một nơi nhỏ bé trong điền trang, nơi mà anh luôn tìm đến mỗi khi muốn thư giãn trong sự cô độc hoàn toàn. Anh quá bồn chồn nên không thể thư giãn. Anh dành nhiều giờ đồng hồ với người quản lý, vì anh chưa gặp anh ta kể từ Lễ Phục Sinh, và cùng anh ta cưỡi ngựa quanh đồn điền bạt ngàn để kiểm tra xem mọi thứ có diễn ra theo như ý anh hay không. Anh tiếp rất nhiều người thuê đất, người làm công và những người muốn gặp anh trong thư viện, việc anh làm hai lần một tuần bất cứ khi nào anh ở nhà. Anh kiểm tra sổ sách kế toán của điền trang và những giấy tờ khác. Anh đọc các bản báo cáo của những người quản lý những điền trang khác của anh và đọc cho thư ký của anh những bức thư trả lời.

Anh viết thư cho từng đứa em, một điều anh thường xuyên làm, ít nhất một tháng một lần.

Anh nhận được nhiều lời mời từ láng giềng và hầu như gửi trả lại gần hết. Tử tước Ravensberg cùng vợ con vừa trở về từ chuyến đi lên phía bắc và ngang qua Leicestershire. Họ đã lưu lại Grandmaison chơi với Rannulf và Judith một tuần và sẽ trực tiếp cho anh biết tình hình của gia đình em trai anh.

Thời gian còn lại của mùa hè chán ngắt sẽ kéo dài, thế nên anh bắt đầu lên kế hoạch đi kiểm tra những điền trang khác.

Anh đọc rất nhiều. Hay, ít nhất là anh thường xuyên ngồi trong thư viện, tay mở một cuốn sách trong khi nhìn chằm chằm vào nó và suy ngẫm.

Có vô số phụ nữ, kể cả những người anh biết và những người anh không biết, sẵn sàng nhảy vào cơ hội được trở thành tình nhân của anh. Đó không phải là một ý nghĩ tự phụ. Anh không phải là câu trả lời cho mọi lời cầu nguyện của phụ nữ, nhưng anh biết mình là một người đàn ông khỏe mạnh, có thế lực, giàu có, và anh tin chắc hầu hết phụ nữ đều biết rằng anh rất hào phóng với Rose.

Nếu anh chọn một phụ nữ và biến cô ta thành tình nhân của anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy hài lòng và ổn định mối quan hệ với cô ta. Cuộc sống của anh sẽ mau chóng trở lại bình thường.

Anh nhớ Rose cồn cào.

Anh kiên quyết giữ ý nghĩ tránh xa người phụ nữ mà anh định dùng để thay the Rose.

Nàng đã từ chối anh. Giống như Marianne Bonner đã làm khi anh cầu hôn. Christine Derrick đã từ chối vì nàng tưởng anh lại đưa ra đề nghị đó - ngay cả khi nàng vừa dâng hiến bản thân mình cho anh.

Anh nghĩ một chút từ chối cũng tốt cho tâm hồn.

Nhưng tâm hồn anh cảm thấy bị thương tổn, thậm chí là bị vò xé.

Anh định đi kiểm tra vài điền trang khác của mình - nhưng lại quên đưa ra những mệnh lệnh cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi.

Chẳng giống anh tí nào khi trì hoãn, cảm thấy thờ ơ, ủ ê như vậy.

Cảm thấy cô đơn như vậy.

Anh không nghĩ về Christine Derrick. Nhưng đôi khi - hay là hầu như mọi lúc, nếu anh hoàn toàn thành thật với bản thân mình - anh nhận thấy đôi mắt xanh rạng rỡ, tươi cười và những lọn tóc quăn màu đen lộn xộn, làn da rám nắng cùng những nốt tàn nhang rải rác trên mũi lại lướt qua tâm trí anh, và những hình ảnh về chúng không mời mà cứ đến lưu lại trong trí óc và trong con tim anh nặng trĩu.

Anh sẽ sớm đi kiểm tra những điền trang khác. Tất cả những gì anh cần là thứ gì đó làm cho anh bận rộn.

Anh sẽ sớm trở lại bình thường.

* * *

Một tuần sau khi bữa tiệc kết thúc, Christine nhìn lại hai tuần lễ nàng ở lại Schofield mà tưởng như nó đã xảy ra cách đây cả năm hay rất lâu rồi. Cuộc sống của nàng đã quay trở về nhịp bình yên như thường lệ và nàng lại cảm thấy hạnh phúc.

Có lẽ không hẳn là hạnh phúc.

Nhưng ít nhất nàng cũng hài lòng. Mặc dù nàng hạnh phúc với Oscar và giới quý tộc của anh trong vài năm, nhưng đó là tầng lớp đã xô ngã nàng và khiến nàng cực kỳ khổ sở. Chẳng dễ chịu gì khi gặp lại Hermione và Basil. Và việc kết bạn với những con người thượng lưu nhắc nàng nhớ lại rằng thật dễ bị khinh miệt, bị cười nhạo và chê trách đến thế nào. Điều đó không xảy ra nhiều lắm trong cuộc hôn nhân của nàng, và cũng không xảy ra nhiều lắm trong thời gian ở Schofield. Nhưng vấn đề là nó chưa bao giờ xảy ra trong cuộc sống thường ngày ở Hyacinth và trong làng. Nàng thoải mái ở đây, được là chính bản thân mình và mọi người thích con người thật của nàng. Xung quanh nàng không có kẻ thù, chỉ có bạn bè.

Lúc này đây, những năm hôn nhân và những năm sống cùng xã hội thượng lưu - và giờ là hai tuần ở Schofield - chỉ để lại cho nàng sự bồn chồn và cảm giác ít hài lòng với cuộc sống ở nhà hơn trước đây. Christine cảm thấy mình giống như một người bị kẹt giữa hai thế giới và hoàn toàn không biết mình thuộc về đâu. Nàng bực bội với cảm giác này.

Nàng chọn lựa mình thuộc về ngôi làng. Nàng thích cuộc sống ở đây. Luôn có việc gì đó để làm. Nàng thích việc dạy học ở trường, dù chỉ dạy ba tiếng một tuần, ông hiệu trưởng nói với nàng rằng đến ngày mà ông ghét dạy địa lý thì nàng sẽ thay ông. Địa lý luôn là môn học mà nàng yêu thích khi nàng còn đi học và họ đã thống nhất điều đó. Rồi, ngay khi còn là một đứa trẻ, nàng đã theo mẹ hay vợ mục sư đi thăm người ốm và những người già. Nó đã trở thành thói quen, nhưng chưa bao giờ nhàm chán. Nàng thích người già, nàng có những câu chuyện dài bất tận, những nụ cười và những mẩu chuyện hài hước để chia sẻ với họ. Còn với những người ốm, nàng có hai tai sẵn sàng để nghe và hai bàn tay sẵn lòng giúp đỡ.

Có nhiều chuyến thăm viếng xã giao phải đi, vài bữa tiệc trà và bữa tối phải tham dự, một cuộc họp ở quán trọ trong làng. Có nhiều người bạn gái để tâm sự, nhiều quý ông sẽ theo đuổi nàng nếu nàng muốn. Nàng không có ao ước gì, dù có lẽ thật đáng tiếc khi nàng không có ước mong. Nàng từng muốn có một ngôi nhà của riêng mình, một người chồng và những đứa con để yêu thương. Nhưng nàng đã mất một người - thành thật mà nói thì trước cả khi anh qua đời - và chưa bao giờ có người khác. Và những giấc mơ của nàng thay đổi - hay có lẽ chúng chỉ đơn giản chết đi. Nàng có những đứa cháu trai, cháu gái tại tòa cha sở, những đứa con của Melanie ở Schofield dù nàng không thường xuyên đến thăm chúng khi Melanie và Bertie ở nhà. Nàng yêu trẻ con. Nàng mê chúng vô cùng. Nàng rất buồn vì đã không có con. Nàng nhận được lời mời của Melanie và họ thích thú chuyện trò rất lâu, bàn về thành công của bữa tiệc tại gia. Melanie khăng khăng rằng tất cả mọi quý ông đều phải lòng nàng và rằng bá tước Kitredge có vẻ rất đau khổ khi phát hiện nàng đã rời Schofield ngay sau vũ hội chứ không đợi đến sáng hôm sau. Cô ấy cho rằng nàng có thể trở thành một nữ bá tước trước khi mùa hè kết thúc nếu nàng muốn. “Nhưng tớ biết,” Melanie thở dài, “cậu không muốn nghĩ đến bất cứ người đàn ông nào khác kể từ khi Oscar tội nghiệp qua đời. Anh ấy là một người đáng mến, phải không? Và rất, rất điển trai nữa. Một ngày nào đó cậu sẽ quên anh ấy và yêu một người khác. Tớ nghĩ người đó có thể là công tước Bewcastle. Tớ biết là cậu thắng vụ cá cược ngớ ngẩn - và cậu đã nhảy điệu valse với ngài ấy ở vũ hội. Cậu biết đấy, ngài ấy quá cao sang và tớ rất hãnh diện vì ngài ấy là khách của tớ, tuy thế chắc chắn tớ không muốn ngài ấy có quan hệ tình cảm với người bạn thân nhất của tớ. Ngài ấy còn hạ nhiệt bất cứ căn phòng nào mà ngài ấy bước chân vào, có đúng không? Nói thế thôi, tớ nghĩ ngài ấy phải lòng cậu một chút đấy, Christine.”

Christine cười vui vẻ như thể đó là một lời đùa rất thú vị, và sau một thoáng Melanie cười cùng nàng.

“Ôi, có lẽ là không đâu,” nàng nói.

“Tớ nghĩ chả có tí ngọt ngào nào hay bất cứ sự đa cảm nào của người bình thường trong người anh ta đâu. Không biết liệu hoàng tử xứ Wales có co người lại trước ánh mắt như thép của anh ta không nhỉ?” Công tước Bewcastle là một phần của cuộc đời nàng - một phần quá khứ - mà nàng không muốn nhớ lại hay nghĩ đến. Ở đó có một nỗi đau và nàng không muốn tìm hiểu nỗi đau này. Nàng có nhiều việc để làm sau khi trở về từ Schofield, nhiều thứ khiến nàng bận rộn và vực dậy sự hăng hái của nàng. Nàng gần như hạnh phúc. Hay nếu không được như thế, thì nàng cũng hoàn toàn bằng lòng - miễn là nàng kiểm soát chặt chẽ những ý nghĩ của mình.

* * *

Christine đang cảm thấy hơi nóng và phấn chấn sau một bài học địa lý đặc biệt. Hôm nay là một ngày ấm áp nên nàng đã dẫn lũ trẻ ra ngoài lớp học, cùng chơi trò bay trên chiếc thảm thần quen thuộc để chọn mình là quốc gia nào trong cuộc đua quyết liệt quanh sân trường. Cánh tay của tất cả bọn trẻ - kể cả nàng - vỗ như cánh chim hai bên hông để giữ người bay cao. Rốt cuộc nàng khó có thể bị rớt lại đằng sau khi tấm thảm thần đã bắt đầu chuyến đi của nó.

Họ đã bay qua Đại Tây Dương rộng lớn và lộng gió, thấy hai chiếc thuyền buồm và một tảng băng trôi lớn trên đường đi, rồi đi đường biển lên Lawrence tới Canada, tới Montreal, và để nhìn rõ hơn họ hạ xuống, cuốn thảm thần lại trước khi đi sâu vào nội địa với những người vận chuyển người Pháp trên những chiếc xuồng lớn chuyên chở lông thú từ sâu trong lục địa. Sau khi tập một chút, họ đã chèo xuồng gần như hoàn hảo, đương đầu với những thác nước hung dữ và quyết định vất vả khiêng xuồng vượt qua hầu hết các thác nước, chiếc xuồng tưởng tượng úp lộn ngược trên đầu một nửa bọn trẻ trong khi nửa còn lại lảo đảo vì sức nặng của đống hàng hóa tưởng tượng. Họ hát một bài hát tiếng Pháp sôi nổi để giữ vững tinh thần và chạy nhanh trên con đường họ đang đi. Lúc họ dừng lại nghỉ ngơi ở một cảng thương mại lớn tại thị trấn Fort William trên hồ Thượng, nơi bài học tiếp theo sẽ bắt đầu từ đó, bọn trẻ đã mệt lử và nằm lại trên tấm thảm thần - mà chúng mang theo trên chiếc xuồng - rồi bò lê hay lảo đảo quay lại lớp học, vừa rên rỉ ầm ĩ vừa vỗ vỗ cánh tay, vừa cười khúc khích lại vừa kêu ca khi phải vào trong lớp để học tiếp môn số học.

Christine mỉm cười sau khi bọn trẻ đã ngồi yên vị trong lớp học và nàng được tự do trở về nhà thay quần áo, được ngồi thong thả trong phòng khách yên tĩnh với ly nước chanh tươi mát của bà Skinner trên tay. Nàng xoay lưng khỏi trường học, nụ cười vẫn vương trên môi.

Nàng thấy có một người đàn ông đang dựa vào hàng rào. Một quý ông, nếu nàng không lầm. Nàng đưa một tay lên mắt để không bị chói sáng và nhìn xem đó có phải là người quen không.

“Bà Thompson nói là ta có thể tìm thấy nàng ở đây,” công tước Bewcastle cất lời. “Ta đến để gặp nàng.”

Chúa nhân từ! Vô lý - hoàn toàn vô lý - ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là về gò má đỏ bừng, mái tóc rối bù, ướt đẫm bên dưới cái mũ bonnet cũ, váy áo và đôi giày đầy bụi, tóm lại là bộ dạng xộc xệch của nàng. Ý nghĩ tiếp theo - thật lúng túng - là anh chắc chắn đã nhìn thấy một phần bài học ngớ ngẩn đó - ngớ ngẩn, nhưng rất hiệu quả trong việc giúp lũ trẻ học và ghi nhớ mà chúng không hề nhận ra. Ý nghĩ thứ ba là một câu hỏi dường như đang treo lơ lửng giữa họ.

Cảm xúc của nàng cũng là một vấn đề. Nàng cảm thấy như thể dạ dày bị lộn ngược - hoặc như thể do chuyến đi trên chiếc thảm thần khiến nàng buồn nôn.

“Ngài làm gì ở đây?” nàng hỏi anh.

Đó là một câu hỏi cực kỳ hỗn xược với một công tước, nhưng trong giây phút này ai mà có thể nghĩ đến việc phải cư xử lịch sự chứ? Anh làm gì ở đây?

“Ta đến để nói chuyện với nàng,” anh nói với tất cả vẻ điềm tĩnh và ngạo mạn của một người đàn ông tin rằng anh ta có quyền nói chuyện với bất cứ ai anh ta muốn và vào bất cứ thời “Hay lắm, vậy thì,” chuyến bay trở về xuyên qua Đại Tây Dương cũng khiến nàng khó thở một cách thảm hại, “ngài nói đi.”

“Có lẽ,” anh nói và đứng thẳng khỏi hàng rào, “chúng ta nên đi bộ trở về Hyacinth chăng?”

Anh đã đến nhà nàng rồi sao? Anh vừa mới nói thế phải không? Anh đã nói chuyện với mẹ nàng. Thật sự anh đã bước trên lối đi ở trong vườn để đến trước nhà nàng và gõ cửa. Chẳng có bóng dáng người hầu nào đi theo để phục vụ anh.

Nàng ra khỏi sân trường và bước cạnh anh. Vì sợ anh sẽ đưa cánh tay ra cho nàng vịn nên nàng siết hai tay rất chặt ở sau lưng. Hẳn nàng trông giống một con bù nhìn lắm.

“Tôi nghĩ ngài đã rời khỏi đây mười ngày trước như những người khác.” Nàng biết anh đã rời đi vì nàng đã đến thăm Melanie.

“Nàng nói đúng,” vẫn là giọng nói ngạo mạn ấy. “Ta đã về lâu đài Lindsey. Ta quay lại đây.”

“Tại sao?” nàng hỏi. Bất cứ người nào khác cũng sẽ nghĩ nàng chưa bao giờ nghe đến từ lịch sự.

“Ta cần nói chuyện với nàng.”

“Về chuyện gì?” Nàng bắt đầu nhận thức một cách đầy đủ rằng công tước Bewcastle đang ở trong làng và đang bước ngay cạnh nàng. “Có hậu quả nào không?” anh hỏi nàng.

Nàng cảm thấy má mình nóng bừng. Tất nhiên chẳng thể hiểu sai ý anh.

“Không, dĩ nhiên là không. Tôi đã nói với ngài là tôi không thể sinh con. Đó là lý do ngài quay lại sao? Ngài luôn thể hiện sự lo lắng như thế này với người phụ nữ mà ngài đã...” Thật mất mặt, Christine không thể nghĩ ra từ phù hợp nào để nói hết câu.

“Ta sẽ cử một thư ký hay một người hầu đến đây nếu đó là tất cả những gì ta muốn biết. Ta thấy một khu vườn có vẻ riêng tư cạnh nhà nàng, chúng ta có thể nói chuyện ở đó không?”

Christine nghi ngờ anh lại đưa ra đề nghị đó với nàng. Sao anh dám? Sao anh dám làm thế? Sao anh dám quay lại để đảo lộn tất cả sự yên bình của nàng lần nữa? Nàng đã kiên quyết không nghĩ đến anh, đêm của nàng vẫn đầy những giấc mơ sống động về anh, thậm chí ngày của nàng cũng đầy những ký ức mà dường như nàng không thể xua đi hoàn toàn. Nàng không muốn làm thế.

Là một công tước chẳng cho anh bất cứ quyền nào để quấy rầy nàng.

Họ không biết làm sao để dân làng không nhìn thấy. Một nửa dân làng - ít nhất là một nửa - đang ngồi hay đứng thành từng nhóm trò chuyện trước cửa nhà. Người nào cũng xoay qua vẫy tay hay cất tiếng chào nàng khi họ đi qua. Và người nào cũng ném cho anh cái nhìn dò xét. Dù chẳng ai biết anh là ai, nhưng họ sẽ sớm tìm ra thôi. Đó sẽ là tin giật gân trong một giờ - cũng có thể là một thập kỳ. Công tước Bewcastle trở lại nơi đây, ngài ấy đi bộ trên đường rồi biến mất vào khu vườn cạnh Hyacinth với Christine Derrick. Tin này sẽ đến tai Melanie và cô ấy sẽ lao đến đây ngay sáng sớm mai - hay ngay bình minh nếu cô ấy có thể rời khỏi giường và trải qua một quá trình trang điểm công phu - để moi ra một lời giải thích từ nàng.

Melanie sẽ nghĩ là từ đầu cô ấy đã đúng. Cô ấy cho là công tước Bewcastle phải lòng nàng. Nhưng, sự thực thì anh chỉ khao khát nàng và kiên quyết biến nàng thành nhân tình của anh.

Anh chẳng nói lời nào khi họ đi trên đường. Nàng cũng thế. Nàng thật sự nghĩ rằng nếu lần này anh vẫn quá kiêu ngạo để chấp nhận rằng từ “không” có nghĩa là từ chối, thì nàng sẽ vả vào mặt anh. Nàng chưa bao giờ vả vào mặt bất cứ người đàn ông nào và phản đối việc phụ nữ dùng nó như một vũ khí trong trường hợp quý ông đó không thể đánh lại vì lịch sự. Nhưng bàn tay nàng ngứa ngáy với mong muốn làm thế với má công tước.

Nàng không muốn gặp anh.

Eleanor đang ngồi bên cửa sổ phòng khách, chị ấy tò mò nhìn họ qua vành kính, nhưng vội biến mất ngay khi Christine nhìn chị ấy trừng trừng. Bà Skinner tự động mở cửa trước nhưng đóng lại ngay khi Christine trừng mắt nhìn bà ấy. Nàng có thể tưởng tượng ra trong nhà đang náo động và suy đoán lung tung như thế nào.

Nàng dẫn đường đến cánh cổng nhỏ dẫn ra vườn, đi ngang qua mặt trước khu vườn rực rỡ với vô số loài hoa, bước lên những bậc tam cấp bằng đá, rồi đi xuyên qua cánh cửa tò vò hình mắt cáo để đến góc vườn có các luống hoa thơm ngát và những cây cao có thể che khuất họ khỏi tầm nhìn. Nàng đứng sau một cái ghế gỗ, đặt một tay lên lưng ghế và nhìn công tước Bewcastle chằm chằm. Mặc áo khoác màu xám đen, quần ống bó màu xanh xám, mang đôi ủng Hessian mũi trắng, anh trông quá nam tính và điển trai. Chẳng có nhiều người đàn ông bước chân vào khu vườn này.

“Phu nhân Derrick,” anh nói, nhấc mũ ra khỏi đầu và giữ nó bên hông khi ánh nắng nhảy nhót trên mái tóc đen của anh. Giọng anh kiêu kỳ và cộc lốc. “Ta muốn nàng ban cho ta vinh dự được cưới nàng.”

Christine trố mắt ra nhìn anh. Sau này khi nhớ lại, nàng chắc chắn là mình không chỉ nhìn chằm chằm với vẻ hết sức ngạc nhiên - mà là trố ra nhìn.

“Cái gì cơ?” nàng thốt ra.

“Ta nhận ra mình không thể không nghĩ về nàng. Ta đã tự hỏi tại sao ta lại đề nghị nàng làm tình nhân của ta chứ không phải là vợ ta, và ta không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Chẳng có luật nào quy định một người như ta bắt buộc phải cưới một trinh nữ hay một quý cô chưa từng lập gia đình. Chẳng có luật nào nói là ta phải cưới người cùng địa vị. Và nếu nàng vẫn không thể có con sau vài năm kết hôn thì cũng chẳng sao. Ta có ba em trai để thừa kế, người nào cũng có con trai. Ta quyết định chọn nàng làm vợ ta. Ta khẩn cầu nàng chấp nhận ta.”

Christine nhìn anh chằm chằm, trong một lúc không thể cất nên lời. Nàng siết chặt lưng ghế bằng cả hai tay. Hình như cứ đến những giây phút hệ trọng nhất thì trong đầu nàng lại toàn chứa những điều ngớ ngẩn. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Nàng đang nghĩ mình có thể là nữ công tước Bewcastle. thế. Nàng có thể mặc áo lông chồn và đội mũ tiara[8]. Ít nhất là thế. Nàng thật sự chưa bao giờ tìm hiểu xem một nữ công tước thì có những đặc quyền gì, chưa bao giờ trông đợi rằng mình sẽ được đề nghị đảm đương vai trò đó.

[8] Đồ đội của phụ nữ hình lưỡi liềm, được trang trí châu báu và đội vào những dịp lễ.

Và rồi nàng lấy lại được sự minh mẫn lúc vài từ anh nói thấm vào đầu nàng.

... một trinh nữ... cùng địa vị... không thể có con. Ta quyết định chọn nàng.

Nàng nắm lưng ghế chặt hơn khi sự giận dữ dâng lên và gần như tuôn trào.

“Tôi cảm thấy rất vinh dự, thưa đức ngài. Nhưng, không. Tôi từ chối.” Cánh mũi nàng phập phồng lúc nàng nói.

Trông anh ngạc nhiên đến điếng người. Cặp chân mày nhướng lên. Nàng trông đợi cái kính một mắt quỳ quái hiện ra trên tay anh - và nó sẽ khiến cơn giận của nàng bùng nổ - nhưng hình như hôm nay anh không mang nó theo.

“À. Chắc là ta đã xúc phạm nàng khi ta đề nghị nàng điều gì đó chứ không phải là hôn nhân.”

“Đúng vậy,” nàng trả lời.

“Và sau khi chúng ta gần gũi ta đã để nàng tin rằng ta vẫn đưa ra lời đề nghị đó.”

Chân mày nàng nhíu lại. Chẳng phải sao? Lúc đó anh định cầu hôn nàng sao? Nàng không tin. Đàn ông sẽ không cầu hôn người phụ nữ vừa tự nguyên dâng hiến cho anh ta mọi thứ anh ta muốn. Nhưng tại sao bây giờ anh quay lại chỉ để làm điều này? “Ngài xúc phạm tôi.”

Anh nhìn nàng với vẻ khinh miệt lạnh lùng. “Và một lời xin lỗi không thể xoa dịu được niềm kiêu hãnh của nàng sao, ma’am? Nàng kiên quyết từ chối lời cầu hôn của ta chỉ vì nàng không thể tha thứ cho một đề nghị khác của ta trong quá khứ? Ta xin lỗi. Ta không định xúc phạm nàng.”

“Không,” nàng trả lời, đi vòng qua ghế, rồi ngồi xuống trước khi chân nàng khuỵu xuống và ngã trên cỏ thành một đống nhục nhã, để anh sẽ phải cứu nàng lần nữa. “Không. Tôi nghĩ ngài không cố ý. Thật là hân hạnh khi được đề nghị vị trí tình nhân của công tước Bewcastle.”

Mắt anh nhìn nàng chăm chăm như thể xuyên thủng đầu nàng.

“Ta thành thật mong nàng thứ lỗi.”

“Tôi có thể dành cho người phụ nữ khác ơn huệ lớn lao ấy. Tôi có thể trở thành vợ ngài và để vị trí tình nhân đang trống đó cho người khác, đúng không?”

Cách cư xử của nàng đang trở nên tệ hơn cả thô lỗ. Nàng đang buông những lời xúc phạm. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu thôi.

... một trinh nữ... cùng địa vị... không thể có con. Ta quyết định chọn nàng.

Đôi mắt anh trở nên cứng như thép. “Ta tin ta sẽ là người chồng chung thủy, phu nhân Derrick. Nếu ta cưới vợ, đó sẽ là người phụ nữ duy nhất chia sẻ chiếc giường với ta chừng nào chúng ta còn sống cùng nhau.” Nàng mừng vì mình đang ngồi. Đầu gối nàng sụp xuống.

“Có lẽ thế. Nhưng người phụ nữ đó sẽ không phải là tôi.”

Nàng chẳng có gì ngoài cái tuổi chớm ba mươi, tàn tạ, trang phục thì chắp vá, chẳng còn nguyên vẹn mà chỉ như hai đồng nửa xu ghép lại với nhau, sống phụ thuộc hoàn toàn vào mẹ nàng, sống một cuộc đời chán ngắt, chẳng có giấc mơ nào để mơ mộng - và lúc này đây nàng đang từ chối cơ hội trở thành nữ công tước. Liệu có phải nàng có một kho đầy cối xay gió trong đầu không?

Anh xoay người như thể định rời đi. Nhưng anh chợt dừng lại và nhìn lại nàng.

“Ta không nghĩ nàng không quan tâm đến ta. Và trái ngược với suy nghĩ của nhiều người, một lần gần gũi không thể dập tắt được sự cuốn hút thể xác. Nàng thỏa mãn với viễn cảnh sống một cuộc sống nghèo nàn ở đây à? Trở thành nữ công tước của ta sẽ đem đến cho nàng rất nhiều thứ. Phu nhân Derrick, nàng nghĩ mình nói ‘không’ chỉ để trừng phạt ta sao? Có lẽ nàng cũng đang tự trừng phạt mình đấy. Ta có thể đem đến cho nàng mọi thứ mà nàng từng mơ ước.”

Thật sự là nàng đang muốn - chết tiệt, nàng muốn - giận dữ phát điên lên.

“Ngài có thể sao?” nàng hỏi sắc bén. “Một người chồng nồng ấm, ân cần và hài hước? Một người yêu thương người khác, yêu những đứa trẻ, thích đùa giỡn và thích những điều ngớ ngẩn? Một người không bị ám ảnh bởi chính mình và tự cho mình là quan trọng? Một người không lạnh lùng từ bên trong? Một người có trái tim? Một người vừa là bạn vừa là người tình? Đó là mọi thứ tôi từng mơ đấy, thưa đức ngài. Ngài có thể đem đến cho tôi tất cả không? Hay một vài? Hay chỉ một thôi?”

Đôi mắt anh nhìn như xuyên thấu vào nàng trong một lúc lâu khiến nàng phải hết sức cố gắng để không tỏ ra lúng túng.

“Một người có trái tim.” Rồi anh nói rất khẽ. “Không, có lẽ nàng đúng, phu nhân Derrick. Có lẽ ta không có trái tim. Và, nếu ta không có trái tim thì ta thiếu mọi thứ nàng mơ ước, đúng không? Ta xin lỗi vì đã làm mất thời gian của nàng và lại xúc phạm nàng.”

Và lần này anh xoay người đi thẳng - qua khung cửa tò vò hình mắt cáo, xuống những bậc thang, đi qua cổng vườn và cẩn thận, nhẹ nhàng đóng cánh cổng lại sau lưng, bước ra đường, có lẽ là đến quán trọ, nơi anh để xe ngựa. Nàng không tin anh sẽ ở lại một nơi xoàng xĩnh như thế. Christine nhìn anh chằm chằm cho đến khi bóng anh khuất hẳn. Rồi nàng nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau ở trên lòng, các khớp ngón tay trắng bệch.

“Phiền phức,” nàng la lớn. “Phiền phức, phiền phức, phiền phức, phiền phức, phiền phức!!!”

Rồi nàng khóc như mưa, những giọt nước mắt nàng không thể nén ngay cả khi nàng sợ ai đó đang ngồi trong phòng hay đi trên đường có thể nghe thấy.

Nàng khóc cho đến khi mũi sưng phồng, họng và ngực nhức nhối, và khuôn mặt nàng hẳn là đã sưng húp, lem luốc và xấu xí. Nàng khóc cho đến khi nàng không thể khóc nữa. Phiền phức, phiền phức, phiền phức. Nàng ghét anh.

Một người có trái tim.

Không, có lẽ nàng đúng, phu nhân Derrick. Có lẽ ta không có trái tim.

Có điều gì đó trong ánh mắt anh khi anh nói những lời này.

Nàng muốn nói gì? Một ánh mắt ư? Nó làm trái tim nàng tan vỡ, đó là những gì nàng muốn nói.

Nó làm trái tim nàng tan vỡ.

Nàng ghét anh, nàng ghét anh, nàng ghét anh.