Trái Tim Máu

Chương 33: Cảm ơn và tạm biệt (p2)




Tách… Tách.

Những giọt máu màu đỏ thẫm rơi xuống. Đôi mắt Chiro mở to đầy kinh ngạc người bắn cô là… Sky.

“Bluesky, tại sao?”

“Đây là nhiệm vụ của tôi, đó là giết cô!”

“Anh sẽ giết em thật sao?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao cơ chứ? Chẳng phải anh đã nói khi em giết được ông ta chúng ta sẽ sống một cuộc sống bình thường hay sao?”

Nước mắt lăn dài trên má cô. Cô không tin, chắc chắn đây không phải Sky! Anh ấy sẽ không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh ấy.

“Đó chỉ là nói dối mà thôi!” – Ánh mắt Sky hiện lên nét đau khổ nhưng ngay sau đó liền biến mất thay vào đó là nụ cười lạnh lùng. – “Bỏ đất nước mình vì tình cảm, cô không xứng làm công nương.”

“Đây không phải là anh chắc chắn ông ta đã làm gì anh rồi phải không?”

“Đây chính là tôi! Chiro – Sakura cô hãy tỉnh lại đi! Tôi là Sky – Stomwindy, cô không hiểu sao? Chúng ta là kẻ thù!”

Chiro cắn chặt môi cố gắng kìm nước mắt lại nhưng nó ngày càng chảy nhiều hơn. Trái tim cô lúc này rất đau! Đau gấp trăm vạn lần vết thương trên tay. Vì sao? Vì sao những người cô tin tưởng luôn phản bội cô? Cô đã làm gì sai để đáng bị như vậy?

“Chẳng lẽ… tất cả đều là giả dối sao?”

“Đúng! Tất cả! Lần gặp đầu tiên, tôi đã cố ý tiếp cận cô. Cô biết vì sao ba tôi lại biết cô là trái tim màu đỏ thẫm không?”

“Chẳng lẽ là…”

“Đúng chính là do tôi nói! Cái chết của gia tộc cô cũng là do tôi gián tiếp gây ra!”

“Vậy tại sao lúc ở trường anh lại cứu em? Tại sao lúc nào anh cũng bảo vệ em? Dịu dàng với em?”

“Bởi vì tôi muốn chơi đùa với cô! Nhưng tôi chơi chán rồi!”

Bởi vì muốn chơi đùa ư? Cả người Chiro như không còn sức lực nào đôi chân mềm nhũn đứng không vững. Trong làn nước mắt cô giơ khẩu súng lên đối diện với Sky.

“Bắn đi! Cô có thể giết tôi được không?”

Sky nhếch mép nhìn Chiro nhưng đôi mắt anh giống như van xin cô bắn. Chỉ cần cô bắn anh sẽ không phải giết cô!

Cạch.

Khẩu súng rơi xuống đất. Cô không thể! Cô không thể giết anh được!

“Cô quá mềm yếu đó Chiro – Sakura!”

“Bluesky!”

“Đừng gọi tôi là Bluesky nữa! Tôi vốn không phải!”

Sky cắt ngang lời Chiro. Tay cậu đưa lên mắt tháo xuống chiếc kinh áp tròng để lộ đôi mắt đỏ khiến Chiro sững người lại. Chẳng lẽ Sky không phải con của đức vua Stomwindy?

“Ngạc nhiên lắm phải không? Đúng tôi là con của hoàng hậu và người đàn ông khác cô hài lòng chưa?”

“Bluesky…”

“Đừng gọi tôi như vậy!” – Sky hét lên rồi nhanh chóng bước về phía cô xốc cổ áo cô. – “Cứ khinh bỉ tôi đi! Tôi không thích kẻ khác nhìn tôi bằng ánh mắt đó đâu.”

“Không, Bluesky vẫn là Bluesky!”

Chiro lắc đầu. Cô không tin, mãi mãi không tin Sky sẽ làm hại mình!

“Cô hơi tự tin rồi đó! Cô đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng biết tôi là kẻ thù mà vẫn tin tưởng. Chẳng lẽ với ai cô cũng tin tưởng như vậy sao?”

“Anh!”

“Sao hả? Tôi nói gì sai sao!”

Chẳng lẽ đây chính là con người thật của Sky sao? Chẳng lẽ cô đã bị lừa dối một thời gian dài như vậy? Cái nắm tay, lời hỏi thăm, anh mắt dịu dàng đều là giả dối sao?

“Tôi hận anh!”

“Vậy cứ tiếp tục hận đi!”

Sky vẫn duy trì nụ cười đầy đùa cợt trên môi. Sau đó anh ép cô ngẩng mặt lên đối mặt với anh. Khuôn mặt đầy nước mắt này, đôi mắt xanh lục bảo này anh sẽ nhớ tất cả. Sky cúi xuống thì thầm vào tai cô giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Ước gì hai ta không phải kẻ thù!”

Rồi anh ta cả người cô xuống biển. Chiro nhắm chặt hai mắt nước mắt cứ chảy liên tục. Phải, ước gì anh đừng là Sky – Stomwindy cô đừng là Chiro – Sakura thì đã không như vậy. Nhưng tất cả đã chấm dứt rồi. Cả người Chiro dần dần chìm vào trong nước.

Sky đứng đó đôi mắt u buồn lẳng lặng nhìn mặt biển.

“Làm tốt lắm, ta sẽ suy nghĩ đến việc truyền ngôi cho con!”

Robert mỉm cười vỗ vai Sky. Con nhóc này thật ngây thơ, cô ta nghĩ chỉ có phòng ông có Camera thôi sao? Khi cô đột nhập vào cung điện ông đã biết tất cả tuy nhiên ông vẫn muốn nhử cô ta.

“Cảm ơn đức vua!”

Sky mỉm cười rồi bước theo ông. Xin lỗi và cảm ơn em, Chiro!

*****

Cả người Chiro chìm trong làn nước biển, cô muốn vùng vẫy nhưng không thể cánh tay của cô lúc này đau nhức máu vẫn chưa chịu ngừng. Đau quá! Cô cảm thấy rất đau giống như ai đó đang đâm liên tục từng nhát dao vào trái tim cô vậy! Vì sao? Vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy? Nước bắt đầu tràn vào phổi Chiro không hề có ý định phản kháng, cô mệt mỏi rồi! Cô muốn buông tay cô không muốn phải suy nghĩ gì nữa. Tất cả nỗi đau này sẽ chấm dứt!

Khi cả người Chiro đã dần chìm sâu xuống đáy biển thì một bàn tay liền nắm lấy cô. Sau đó một bờ môi dán lên môi Chiro không khí bắt đầu tràn vào phổi rồi cả người cô được kéo lên bờ. Cô mơ màng được người đó bế lên sau đó ngất đi lúc nào cũng không hay.

*****

Leng… keng.

Tiếng chuông gió vang lên khiến Chiro thức giấc. Cô từ từ mở mắt đập vào mắt cô là trần nhà bằng gỗ màu nâu sồi.

“Công nương cô tỉnh rồi làm tôi lo quá!”

Mika hét lên suýt nữa kích động nhào vào ôm cô.

“Tôi đang ở đâu đây?”

Cô nói bằng giọng khô khốc.

“Đây là nhà mới của Jendy. Cô an tâm nơi này rất ít người chúng ta có thể ở tạm đây mà không bị ai phát hiện.”

Miki đưa cho Chiro một cốc nước. Chiro định ngồi dậy thì cánh tay truyền đến trận đau nhức.

“Đừng cử động, cô đang bị thương!”

Chiro cúi đầu tay nắm chặt cốc. Vậy không phải mơ rồi, cô thực sự suýt chết dưới tay Sky sao?

“Chiro, chị có sao không vậy? Tên đáng chết đó, đáng lẽ em phải đánh cho hắn một trận cho hắn sống không bằng chết mới được! Loại người như hắn chị không cần phải đau khổ làm gì cầu cho hắn chết đi!”

Jendy khích động lao vào nhưng ngay lập tức bị Miki kéo ra ngoài.

“Chiro cần nghỉ ngơi cậu đừng làm ồn!”

“Ơ, nhưng mà em cũng muốn thăm chị ấy!”

“Mau biến ra ngoài cho tôi!”

Mika quay sang Chiro mỉm cười.

“Vậy tôi cũng ra ngoài nhé!”

“Ai đã cứu tôi?”

“À, là cái cậu mắt bạc tên Kin ý. Cậu ta liều thật dám lao xuống biển cứu cô. Hình như vết thương của cậu ta chưa lành nên vừa mang cô về đây máu đã thấm ra áo lại còn không chịu chữa bệnh nhất quyết đòi chữa cho cô trước nữa. Haizz, đúng là cố chấp mà!”

Mika nói xong liền bước ra ngoài để lại một mình Chiro. Anh cho cô niềm tin rồi lại nhẹ nhàng cướp nó đi. Có lẽ anh và cô là hai người của hai thế giới khác nhau. Anh và cô là kẻ thù, cô biết. Cô không nên tin tưởng anh, cô cũng biết. Nhưng tất cả đã quá muộn!

Rào… rào…

Từng giọt mưa rơi xuống kí ức của cô và anh lại ùa về. Cô lại khóc, cô cố gắng cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc nhưng cô không thể làm được. Cô cảm thấy mình thật vô dụng biết bao vì không thể ngăn cản được chính những giọt nước mắt của mình. Cô tự hỏi tại sao mình lại khác đến thế? Bao nhiêu sự cứng cỏi bản lĩnh của bạn thân đâu hết rồi? Cô đã quá ngu ngốc khi vứt bỏ hận thù của bản thân mình vì anh! Cô đúng là kẻ ngốc, Chiro Sakura!

*****

“Sao? Cô ấy không ăn à?”

Miki lo lắng nhìn bát cháo còn nguyên trên tay Mika.

“Ừ, cô ấy chỉ ngồi trên giường cứ như người mất hồn vậy!”

“Nếu cô ấy không ăn sẽ nguy mất!”

Cherry đi ngang qua nhìn thấy bát cháo trên tay Mika lòng lại không khỏi tức giận. Cô tiến về phía cửa phòng đập cửa rầm rầm.

“Chiro – sakura, chị ra đây cho tôi! Tôi không ngờ chị lại yếu đuối như vậy! Bản thân chị chỉ biết nhịn ăn thôi sao? Có giỏi chị đi mà giết cái kẻ làm cho chị đau khổ ý! Đừng có chui trong này như một kẻ hèn nhát nữa!”

Cạch.

Cánh cửa liền mở ra khiến Cherry suýt đứng tim. Chiro bước lại gần chỗ Mika cầm lấy bát cháo đưa lên miệng. Thấy vậy Mika và Miki cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chiro hồi phục rất nhanh chỉ sau năm này có thể đi lại được. Khuôn mặt cô cũng không còn vẻ đau khổ nữa nên mọi người không ai nhắc đến chuyện này.

“Chiro chiếc vòng của cô đâu rồi?”

Mika chỉ vào cổ tay Chiro. Cô nhớ lúc trước có một chiếc vòng xanh lamở đây mà. Ngay sau đó Miki liền vào vào hông Mika khiến cô đau chảy cả nước mắt.

“Em bị bệnh à? Chiếc vòng đó là đồ của hắn tặng cho công nương đó!”

Miki trừng mắt đe dọa khiến Mika giật mình định giải thích thì Chiro lên tiếng.

“Không sao, mất rồi thì thôi!”

Rồi cô liền bỏ đi. Nhìn theo bóng Chiro Kin khẽ nhíu mày.

“Cậu chủ à, cậu định ở đây thật sao?”

Hongo đứng bên cạnh vỗ vai cậu. Tuyệt thật, đường đường là nhị hoàng tử cao quý giờ lại phải ở một nơi hoang sơ như vậy. Hongo liếc nhìn Kin, dường như cậu không thèm chú ý đến lời nói đó một chút nào tay nắm chặt chiếc vòng xanh lam định chạy theo Chiro.

“Rõ ràng cô ấy nói mất thì thôi rồi mà. Cậu đưa cho cô ấy cũng bằng thừa.”

Hongo thở dài rồi bỏ đi. Mặc dù tỏ vẻ không quan tâm nhưng tối hôm ấy Chiro liền ra biển tìm chiếc vòng. Cô biết rằng biển bao la nhưng vẫn ôm hi vọng nhỏ nhoi tìm được chiếc vòng đó nhưng tìm mãi cũng không thấy. Đên khi cảm thấy cơ thể mình sắp đông cứng Chiro mới ngoi lên bờ.

“Xem ra chúng ta có duyên nhưng không có phận.”

Chiro khẽ lẩm bẩm rồi bỏ đi. Lúc cô về mọi người vẫn đang ngủ say, Cô ngồi xuống bậc thềm đôi mắt u buồn.

“Đang tìm cái này?”

Một chiếc vòng xanh lam chìa ra trước mắt cô. Chiro ngạc nhiên nhìn Kin, cô định mở miệng trả lời thì Kin đã ném nhanh chiếc khăn vào mặt rồi bước qua cô không quên bỏ lại một câu.

“Lau người rồi đi ngủ đi!”

Chiro nhìn theo bóng cậu trái tim đập liên hồi. Cảm giác này là sao?

“Cảm ơn.”

Cô lên tiếng, theo phản xạ Kin quay người lại bắt gặp nụ cười của cô. Nụ cười của cô rất đẹp! Cậu không nói gì quay đầu bỏ đi nhưng tai thì đỏ bừng lên. Nắm chặt chiếc vòng trong tay cô ngước lên nhìn bầu trời.

Đã đến lúc cô phải quên anh rồi!