Trấm Chi Mị

Chương 3: Yêu hoang mạc




Editor: dandelion mc

Buổi sáng không có tiết lên lớp. Ngũ Mị thoải mái ung dung nằm trên giường, đang ngủ như bay trên mây lọt vào sương mù, lại cảm giác có cái lông gì đó đang quét lên mặt cô. Cô chôn sâu mặt xuống chiếc gối nhung lông vịt, lầu bầu nói: "Bất Nhị, đừng nháo." Con mèo lam giống Russia (một giống mèo của Nga) gọi là "Bất Nhị" vẫn như cũ bám riết không tha dùng cái đuôi thon dài gãi lên mặt của chủ nhân, một mặt lại cúi đầu kêu to.

Ngũ Mị đành cam chịu số phận hé mắt ra, "Có phải có điện thoại không?"

Đôi mắt ngọc bích xanh biếc của Bất Nhị nhìn thẳng vào chủ nhân, lại kêu to ‘meo meo’ hai tiếng, giống như đang đồng ý vậy.

Ngũ Mị thở dài, cô thật sự nghĩ không ra vì sao một con mèo lại kiên trì với cái điện thoại như vậy. Có lẽ đây chính là đam mê đã ngấm vào tận xương của sinh vật giống đực đối với sản phẩm công nghệ cao, không phân biệt chủng tộc. Đưa tay lấy di động đang rung ở trên tủ đầu giường, trong lòng Ngũ Mị xin thề đêm nay nhất định phải nhớ tắt máy.

"Tổng biên tập à, quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác là muốn rớt CUP sao." Ngũ Mị vừa nói chuyện điện thoại, vừa vuốt ve bộ lông ngắn màu xám xinh đẹp của Bất Nhị.

“Miệng quạ đen!" Nguyễn Nguyên vẫn theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực của mình.

"Cậu nhất định đang cúi đầu nhìn bộ ngực của mình đi." Ngũ Mị lười biếng duỗi thắt lưng.

Nguyễn Nguyên bĩu môi, "Đừng giả bộ miệng lưỡi thần thông. Nói chuyện chính sự với cậu. Cái cô viết 'Ta là nước canh vịt' của chuyên mục ‘Lang Sắc‘ bị mình mắng nên bỏ đi rồi, bây giờ không tìm được người thích hợp để tiếp nhận, cậu giúp mình viết một bài đi."

Vì sao gần đây giang hồ luôn muốn cô cứu giúp vậy? Cô cũng chỉ là một tiểu nhân vật một đầu một bả vai một đôi tay đôi chân thôi mà. Huống chi đối với hộp thư tình yêu chuyên về phụ nữ đã có chồng say mê đàn ông chưa vợ nhận lấy nước mắt nước đắng gì đó cô tương đối không có cảm tình, lại càng coi thường những người chưa biết mùi tình yêu cũng chưa trải qua cuộc sống hôn nhân lại quơ tay múa chân ra vẻ như mình là "bậc thầy của tình yêu" vậy. Vì thế Ngũ Mị quả quyết cự tuyệt nói, "Tổng biên tập à, mình không dụ dỗ người ta gian dâm đâu."

"Ngũ Mị, cậu suy nghĩ một chút, đó là cậu làm bao nhiêu chuyện công đức lớn lao, chỉ điểm cho đám thiếu nữ cùng thiếu phụ đang đấu tranh trên con đường tội lỗi quay đầu lại, có lẽ trên đời này sẽ ít đi một người mẹ chưa lập gia đình, thiếu đi một oan hồn vì thất tình mà tự sát..." Nguyễn tổng biên tập tận tình khuyên bảo.

Không ngờ Ngũ Mị vẫn bất động, cô ở trên giường đổi lại tư thế cho thoải mái hơn, thản nhiên nói, "Các cô ấy muốn chết thì cứ chết đi cho tốt, xã hội khỏi phải lãng phí gạo."

"Cái đồ phụ nữ ý chí sắt đá chết bầm này, cậu thật sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao?" Đầu bên kia điện thoại là một tiếng thét chói tai.

May mắn cô đã sáng suốt đưa điện thoại di động cách vành tai xa một cánh tay, mới khỏi bị tàn hại.

"Tổng biên tập, chúng ta quen biết mấy năm rồi?"

Nguyễn Nguyên suy nghĩ một chút, "Bốn năm rồi."

"Trong bốn năm này mình có yêu đương gì sao?"

Nguyễn Nguyên bắt đầu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, "Không có."

"Cậu cũng biết, mình không yêu đương gì. Vậy cậu cảm thấy để cho một cô gái không có kinh nghiệm yêu đương đi viết về chuyên mục tình yêu, như vậy đáng tin sao? Không phải mỗi người phụ nữ đều như thánh mẫu Maria, có năng lực sinh sản vô tính. Hơn nữa mình thích uống canh gà, không thích vịt."

“Chuyên mục của chúng ta là 'Tôi là nước canh vịt'. Không phải canh gà. Một con vịt có thể bù trừ cho chín con gà." Nguyễn Nguyên yếu ớt đính chính lại.

"Mình thật tình yêu thương gia cầm, nhưng giới hạn là ở trên bàn ăn kìa."

Nguyễn Nguyên biết người này không được lợi thì sẽ không đồng ý, đánh phải cắn chặt răng nói, "Nếu cậu đồng ý giúp mình việc này, cái vòng tay có một trăm linh tám hạt hổ phách mà cậu vẫn thích kia sẽ là của cậu."

Thế nhưng như vậy lại hấp dẫn cô, mà thôi, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Rốt cuộc Ngũ Mị cũng không kiên trì nữa, "Thù lao tính thế nào?"

Nguyễn Nguyên thở phào, "Một kỳ là một nghìn tệ (đổi ra tầm 3,4 triệu VNĐ)."

"Mình chỉ viết ba kỳ, sau ba kỳ cậu vẫn không tìm được người, cậu có thắt cổ ngay trước mặt mình thì mình cũng mặc kệ."

"Cậu đồ phụ nữ tâm địa rắn rết chết bầm này!" Ngoài miệng thì vẫn mắng, nhưng Nguyễn Nguyên vẫn lưu loát đóng thành kiện một đống thư lớn của độc giả rồi gửi vào hộp thư cá nhân của cô.

Xoa nhẹ đầu của Bất Nhị, Ngũ Mị tự lẩm bẩm, "Làm người còn không vui sướng bằng làm mèo." Nói xong thì nhảy xuống giường đi chân trần đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong, cô ghé sát mặt vào gương lớn, kiểm tra làn da đến từng centimet, vẻ mặt rất nghiêm túc. Sau đó mở các loại chai chai lọ lọ mỹ phẩm dưỡng da ra, mân mê ở trên mặt một lúc. Dù sao vẫn là phụ nữ, đi lại ngoài xã hội ngoại trừ dựa vào năng lực của bản thân, có thể dựa vào cũng chỉ là có một làn da mà thôi.

Rửa mặt xong, Ngũ Mị bưng cốc sữa đến phòng sách.

Mở hòm thư điện tử ra, cô chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô. Nhìn chủ đề thì như đủ loại, thật ra lại không có gì khác ngoài tôi yêu A, A không yêu tôi hoặc là không đủ yêu tôi; tôi cho rằng tôi yêu A nhưng sau này mới phát hiện kỳ thật tôi yêu là một A khác; tôi yêu A, A cũng yêu tôi, nhưng là hiện thực hoặc gia đình lại chia rẽ chúng tôi. Trong đó còn xen kẽ các loại âm mưu thủ đoạn cần thiết, Ngũ Mị đọc mà kinh hãi cười không thôi.

"Tôi vừa mới kết hôn được một năm lẻ tám tháng, Bảo Bảo còn chưa cai sữa, phát hiện chồng ngoại tình, tôi nên làm gì bây giờ? Bảo Bảo còn nhỏ như vậy, cần một gia đình hoàn chỉnh."

"Tôi đã kết hôn được sáu năm, tuần trước gặp lại bạn trai cũ, tôi phát hiện tôi vẫn còn cảm tình với anh ấy, anh ấy cũng nói không quên được tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?"

"Cấp trên của tôi rất cao lớn anh tuấn, trong công việc chúng tôi vô cùng ăn ý, anh ấy bày tỏ cảm tình với tôi cảm, nhưng anh ấy đã kết hôn, chúng tôi đã có quan hệ thân mật, tôi giống như đã mang thai, làm thế nào bây giờ?"

Lại còn có đàn ông.

"Tôi theo đuổi một cô gái được một năm thì mới được nhận lời, nhưng tôi cảm thấy cô ấy cũng không yêu tôi, trái tim cô ấy không thuộc về tôi."

Thật là tự làm bậy không thể sống. Hiện giờ chọn một bài có nội dung hài hước nhất trong số rất nhiều thư tình yêu do độc giả gởi tới, sau đó tác giả của chuyên mục giả bộ như chị gái tri kỷ, hoặc sắm vai mẹ kế ác độc, hết sức an ủi hoặc là chuyên mỉa mai, sau khi viết trên một trăm tám mươi từ hư tình giả ý còn kèm theo cái đuôi sáng chói —— "Chúc vui vẻ" rồi ngưng bặt. Nhưng mỗi bài đều vô vị nhàm chán như vậy, suy cho cùng thì phải chọn một bài thú vị như thế nào mới được đây.

Bỗng nhiên Ngũ Mị cười rộ lên, nếu không tìm được, không bằng cứ đơn giản như nắng hạn gặp mưa rào đi. Trong nhất thời chỉ thấy mười ngón tay trắng như tuyết tung bay trên bàn phím.

"Bảo Bảo nói với bạn rằng bé cần một người ba ba tranh giành sữa mẹ với bé sao? Nếu là như vậy, có thể thấy được đứa nhỏ của bạn đúng là thiên phú dị bẩm, chưa cai sữa đã nói được chuyện, có bí quyết nuôi dưỡng gì vậy? Nhà bạn ăn gạo gì vậy? Có thể vui lòng giới thiệu được không?"

"Không phải anh ta không quên được bạn, chỉ là hai người đã quen thuộc, đi ngang qua nhau không thể bỏ lỡ."

"Số điện thoại của phòng khám bệnh Bệnh viện phụ khoa là 012—9090940, bảo vệ thai hay phá thai, tự nhiên muốn làm gì cũng được."

"Tiên sinh có ham thích cổ quái sao? Anh muốn trái tim của bạn gái rất to, cho nó nổ rồi rang xào sao? Hay là hấp đun nước canh?"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Một mạch trả lời hết 112 thư của độc giả. Ngũ Mị lười biếng duỗi thắt lưng, đem tất cả thư trả lời gửi lại cho Nguyễn Nguyên. Sau đó đợi điện thoại của Nguyễn tổng biên tập.

Đúng như dự đoán, Nguyễn Nguyên rất nhanh đã gọi điện thoại đến. Vừa nhấc máy, liền nghe thấy cô ấy đang gầm thét, "Ngũ Mị, đây mà là cậu viết chuyên mục sao? Cậu có thể cho một lời bình được không? Cậu không biết rằng độc giả viết thư đến đây đều là bởi vì gặp hoàn cảnh phức tạp nên lúc này mới coi chuyên mục chúng ta như ngọn đèn chỉ đường sao? Thái độ của cậu nguội lạnh như vậy, quả thực là chán ghét đáp lại người ta."

"Không có biện pháp, mình không có tình yêu cùng tình mẹ tràn đầy như cậu, những thứ này mà tính là khốn cảnh đời người gì chứ, nói đến cùng cũng chỉ là tham lam cùng không cam lòng mà thôi. Huống chi đây đều là những người hèn gì đó, cậu càng mắng hắn, hắn càng hưng phấn hơn mà thôi. Cậu không ngại thì thử thay đổi hình thức chuyên mục xem, có lẽ sẽ có hiệu quả bất ngờ đấy." Ngũ Mị ung dung nhàn nhã trả lời.

Nguyễn Nguyên trầm mặc một lát mới hỏi: "Vậy cậu định dùng bút danh Ngũ Mị này hay đổi tên khác?"

Đây cũng là một vấn đề. Ngũ Mị ngẫm nghĩ một lát, cười nhạt nói, "Vậy lấy tên Medusa đi."

Medusa (*) là người phụ nữ cô thích nhất trong thần thoại Hy Lạp. Nếu bạn yêu tôi, tôi có thể vì bạn mà bỏ xuống tất cả; nếu bạn phản bội tôi, tôi sẽ khiến bạn thành hai bàn tay trắng.

(*): trong thần thoại Hy Lạp, Medusa từng là một người phụ nữ xinh đẹp, về sau bị nữ thần Athena biến thành nữ quỷ rồi trở nên độc ác đáng sợ nhất, không ai dám đến gần, nhưng Medusa không bao giờ làm hại phụ nữ, cuối cùng bị con trai của thần Dớt giết chết. Cho đến ngày nay, Medusa giống như là một biểu tượng cho sự phẫn nộ của người phụ nữ.

Yêu hận rõ ràng như vậy, tốt hơn nhiều so với hàng trăm người có tâm tư với bạn trai cũ, người phụ nữ nhớ thương không quên chồng trước.

Nhưng mà, các cô ai cũng không ngờ rằng một kỳ ‘Lang Sắc’ này sẽ bán được hết. Hộp thư của chuyên mục "Tôi là nước canh vịt" gần như nhận được số lượng thư tín tăng gấp bội. Độc giả sôi nổi tỏ vẻ hứng thú về vị tác giả tốt nghiệp thạc sĩ khoa truyền thông tại Học viện chính trị Paris này. Đương nhiên, cũng không thiếu độc giả phản ứng kịch liệt, thậm chí gọi điện thoại đến Ban Biên Tập, lên tiếng phê phán người phụ nữ Medusa ác độc này. Hỏa lực quá mạnh, khiến ban biên tập không thể không tạm thời đóng lại đường dây điện thoại ngoại tuyến.

Khi Nguyễn Nguyên gọi điện thoại nói cho Ngũ Mị về vụ rầm rộ này, người phụ nữ coi trời bằng vung này còn oán giận cô không ghi âm lại lời chửi bới cùng nguyền rủa của độc giả cho cô ấy. Có thể thấy được con người thực sự rất loài vật rất khốn khiếp, thích nghe những lời khen ngợi, không thích nghe những lời chê bai.

Đang lúc hai cô gái nói chuyện điện thoại cười lăn cười lộn, trong khoang hạng nhất trên máy bay Airbus A380 bay thẳng từ Mỹ đến Lận Xuyên, Hạ Thương Chu cũng không khỏi nhếch môi cười cười.

Trợ lý Triển Học Khiêm ở bên cạnh vụng trộm liếc mắt nhìn tạp chí trong tay anh, ‘Sắc lang’? Lại có tạp chí có tên này sao? Nhìn Hạ tổng xem quyển tạp chí màu vàng kia còn cười híp mắt nữa chứ? Vì thế cậu lại chăm chú nhìn thoáng qua, là ‘Lang Sắc’, may mà vừa rồi cậu không lỗ mãng lắm miệng.

Cảm giác được trợ lý nhìn trộm, Hạ Thương Chu dứt khoát ném tạp chí vào trong ngực cậu ta, trêu chọc nói, "Chuyên mục này viết tương đối khá, không phải cậu vẫn theo đuổi Linda ở bộ phận chứng khoán sao? Cậu nên xem cho kỹ."

"Hạ tổng anh ——" Hai má trắng ngần của Trợ lý triển có chút phiếm hồng.

Hạ Thương Chu vỗ vỗ bả vai của trợ lý, "Đàn ông mà, nên dám làm dám chịu."

Đây là nói cái gì vậy? Ngay cả tay nhỏ của cô gái nhà người ta cậu còn chưa được đụng đến đâu, Hạ tổng lại nói giống như cậu bội tình bạc nghĩa vậy. Vô lực trợn trừng mắt, Triển Học Khiêm đem một chồng báo cáo cùng tư liệu trên tay nhét vào trong ngực sếp, nghiêm túc nói, "Hạ tổng, đây là báo cáo điều tra nghiên cứu về thị trường chứng khoán của Lận Xuyên, anh xem qua đi."

Hạ Thương Chu lơ đễnh cười, nhận lấy một xấp tư liệu thật dày rồi bắt đầu lật xem. Anh được tổng hành cử đến trụ sở khu vực Đại Trung Hoa ở Lận Xuyên đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, việc làm cấp bách chính là phải hiểu rõ tình hình ở nơi này. Rất nhanh, anh đã bị báo cáo về tin tức cá nhân của Thẩm Lục Gia trong Thịnh Thời hấp dẫn.

Ông nội Thẩm Quốc Phong từng đảm nhiệm chức Tổng tư lệnh ở quân khu Bắc Phương. Cha Thẩm Tự ở tuổi hai mươi tư đã phá giải được nan đề toán học nổi tiếng trong lịch sử—— vấn đề về đại số hình học cùng đại số đường cong bề mặt cong, được ví như một nhà thiên tài về toán học. Mẹ là Lục Nhược Nhu cũng là con nhà tiếng tăm, con gái của tổng tham mưu trưởng quân khu Nam Phương. Khi ấy hai người kết hôn được gọi là "Nam Bắc hợp lại". Đến ngay cả bản nhân Thẩm Lục Gia, tốt nghiệp khoa toán học hệ chính quy của Học viện khoa học công nghệ Anh quốc, sau này theo bậc thấy nổi tiếng Julian học đầu tư, ban đầu Thịnh Thời chỉ là công ty đầu tư tư nhân, ngắn ngủi vài năm đã phát triển trở thành một công ty đầu tư số một số hai ở Lận Xuyên, hiện giờ đã mở rộng sang lĩnh vực bất động sản, quản lý bất động sản và nhiều hạng mục dự án đầu tư khác.

Hạ Thương Chu hài lòng khép cặp tài liệu lại, dự cảm nói cho anh biết, Thẩm Lục Gia chính là đối thủ mạnh nhất mà anh gặp được.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Tác giả có lời muốn nói: tôi viết ra khi đang chiến đấu hăng hái với di mụ đẫm máu. . . Nếu ngươi nếu không hảo hảo tung hoa, coi chừng một tháng di mụ đến thăm ngươi hai lần hoặc là hai tháng mới đến nhìn ngươi một lần, xin tha thứ cho tác giả - một người đau bụng đến thần kinh thác loạn. . .

Nam hai đã xuất hiện, lần này ta thề nhất định phải làm cho nam hai yêu Giấy muội. . . Bằng không thì thật xin lỗi ta đã cho hắn một cái tên khí phách như vậy. . .