Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Chương 9




Cuối cùng đã đến ngày mở phiên tòa trước toàn trường.

Để thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, Quang Hy cố gắng mặc bộ quần áo tây trang, Mộ Tranh khéo léo tự tay thắt cà vạt cho anh.

“Anh mang đủ tài liệu chưa?” Cô hỏi.

“Không vấn đề.”

“Thuốc đau đầu thì sao?”

“Đã mang theo.”

Còn gì nữa nhỉ? Mộ Tranh nghiêng đầu nghĩ, Quang Hy thấy vẻ mặt đó của cô, nhịn không được cười trìu mến.

“Anh sẽ thắng.” Anh dịu dàng nói nhỏ, tay phải đặt trước ngực thể hiện sự quyết tâm. “Tin tưởng anh nhé, anh nhất định sẽ bảo vệ em.”

Mộ Tranh rung động trong lòng, cô rất cảm động, anh lại bướng bỉnh bổ sung thêm một câu:

“Dù sao em cũng là bạn gái anh mà.”

“Anh nói cái gì?” Cô sửng sốt. Ý của anh là bọn họ coi như đã hẹn hò? Không thể nào! Mẹ anh sẽ không đồng ý, thân phận của hai người họ khác nhau một trời một vực.

“Chậc, em đừng nói em không thừa nhận nhé.” Quang Hy hiểu lầm sự chần chừ của cô mà trêu cô. “Em nói xem, là ai mỗi lần khi ở cạnh anh đều rất nhanh hồi hộp? Một chút lại giúp anh mát xa, một chút lại nấu cơm cho anh ăn? Không phải bạn gái anh thì sao lại quan tâm anh vậy?”

“Đó là bởi vì anh giúp em rất nhiều.” Mộ Tranh nhỏ giọng giải thích, hai má đỏ bừng.

“Tóm lại là em thương anh, em được định sẵn làm bạn gái anh rồi!” Anh bá đạo kết luận. “Mộ Tranh, em cũng đừng quên đã đồng ý với anh, tối nay anh muốn ăn cơm thịt bò sở trường nhất của em.”

“Chờ anh… thắng đã rồi nói sau.” Cô hờn dỗi rồi vội vàng xoay người.

“Đi thôi.”

“Sao lại đi nhanh vậy?” Anh ôm vai cô từ phía sau. “Đỏ mặt à?”

“Đâu có, đâu có đâu? Anh đừng nói bừa, buông em ra mau, em không thở được.”

“Không được, trừ phi em đồng ý cho anh hôn môi một cái.”

“Em… không được! Anh… người này sao lại mặt dày vậy? Buông ra mau.”

“Anh không buông, mau hôn anh đi, bằng không bạn trai em hôm nay ra tòa vận may sẽ giảm, nếu thua nhất định sẽ bị cười mất.”

Quang Hy kiên trì quấn quít không tha, Mộ Tranh thật sự không có cách nào, đành phải quay đầu, hôn một cái hời hợt lên má anh,

“Như vậy được rồi chứ? Chúng ta mau đi thôi.”

“Chỉ có vậy đã muốn đuổi anh đi à? Thật không có thành ý mà!” Anh oán giận.

“Chứ anh còn muốn thế nào nữa?”

“Không có gì.” Anh cười hì hì. “Được rồi, tạm tha cho e đó, chờ anh chiến thắng phiên tòa này thì em phải chăm chỉ trả ơn anh đó.”

“Vô lại, ai thèm để ý anh chứ?” Cô hờn dỗi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào, một câu tình cảm cũng không thể nói ra lời.



Trong phiên tòa, cả không gian yên lặng như tờ.

Phiên tòa này theo mẫu của một phiên tòa thực sự, Thẩm phán do Viện trưởng khoa Luật của trường đảm nhiệm, nhóm giảng viên còn lại trong khoa làm nhiệm vụ giúp đỡ Thẩm phán, Phương Đức Dung ở vị trí trung lập, ngồi dưới đài theo dõi quá trình tranh cãi với Luật sư Lâm, Chủ tịch Hà cũng đến đây, ông vừa về Mỹ làm thủ tục chuyển trường do con gái nhờ vả, rồi tới đây theo dõi trận biện luận tòa án đầu tiên của người con trai được con gái mình chọn.

Mặt khác, còn có đám sinh viên đông nghịt đang tò mò đứng chật trong sân trường, họ muốn xem sinh viên luôn bị lưu ban Nhậm Quang Hy và sinh viên tài năng Hứa Phương Quốc thi đấu.

Mới bắt đầu, hai bên đều mời nhân chứng riêng của mình.

Quang Hy mời ông chủ bán cá nơi Mộ Tranh làm công, chứng minh rõ ràng cô là một cô gái vừa chăm chỉ lại có trách nhiệm, quyết sẽ không vì tiền mà bán thân.

Hứa Phương Quốc lại mời bà chủ bán cá, bà nói chồng bà đã từng có lần tặng riêng cho Mộ Tranh một con cá Mú.

“Mới đầu, tôi thấy cô Lương thành thật nên mới để cô ta đến làm việc, kết quả cô ta lại dụ dỗ chồng tôi không ngớt, để lão cho cô ta một con cá Mú tới hai ngàn tệ! Vì trường học của cô ta xảy ra chuyện này, bằng không tôi cũng đâu biết thì ra cô ta lại là người có thể dụ dỗ đàn ông chứ.”

Cả hiện trường ồ lên, vẻ mặt Quang Hy vẫn rất bình tĩnh, anh coi lại tư liệu về bà chủ bán cá rồi nói:

“Bà đã từng làm kế toán ở Công ty hải sản?”

“Đúng vậy.” Bà chủ bán cá gật đầu.

“Lễ tết hoặc ngày đặc biệt bà đều được lĩnh tiền thưởng chứ?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”

“Dựa vào chứng cứ xác thực từ ông chủ và cô Lương, thì vụ tiền cá kia là ông chủ nhất quyết không lấy tiền của cô Lương, vì đó là tiền thưởng cho công việc của cô Lương, nếu chiếu theo lối suy luận logic của bà, vậy bà được lĩnh tiền thưởng cuối năm, tôi cũng có thể nói bà dụ dỗ ông chủ của bà không?”

Bà chủ bán cá nghẹn lời không thể phản bác, Quang Hy thành công chiến thắng trận thứ nhất.

“Kế tiếp tôi muốn mời nhân chứng Hoa Thác Dã.” Quang Hy tuyên bố, lấy ra một chiếc CD. “Cậu Hoa, mời cậu nói rõ ràng lai lịch chiếc đĩa CD này.”

“Đây là đĩa Trương Ngải đưa cho tôi.” Thác Dã bình tĩnh trả lời. “Bên trong có đoạn ghi âm mà người theo dõi của cô ta chụp được hình ảnh về Lương Mộ Tranh.”

Cái gì!? Toàn trường khiếp sợ, người đang ngồi dưới đài là Trương Ngải cũng nghẹn họng ngạc nhiên không thể tin được.

“Mời mọi người theo dõi.”

Quang Hy bật đĩa CD, trên màn chiếu hiện ra hình ảnh Trương Ngải ra lệnh các cầu thủ Đại học G bắt cóc Mộ Tranh đến sân băng, cùng việc cô phát tán tới toàn bộ giảng viên và các sinh viên trong trường hai hình ảnh khó nhìn kia.

“Rất rõ ràng, vì Trương Ngải có thù oán với cô Lương nên mới có thể cố ý phát tán lời đồn đãi trong trường nhằm bôi nhọ sự trong sạch của cô Lương.”

“Anh nói lung tung!” Trương Ngải đứng dậy kháng nghị. “Tôi không làm như vậy! Hơn nữa nếu tôi làm thì sao có thể ngốc đến mức đưa cho Hoa Thác Dã chứ?”

“Bởi vì cô cho rằng tôi muốn trả thù Mộ Tranh.” Thác Dã nghiêm mặt. “Cô cho rằng mọi người đều giống cô, yêu không được sẽ phá hủy, nên khi tôi tiếp cận cô, kể khổ với cô thì cô liền dào dạt đem kinh nghiệm của mình truyền thụ cho tôi.”

Thì ra là đã trúng mỹ nam kế!

Các sinh viên vui mừng khi nhìn về phía Trương Ngải, cô xấu hổ muốn chui xuống đất, thật sự không thể ngồi tiếp được, đành mang khuôn mặt trắng bệch rời đi.

“Cho dù ảnh chụp là Trương Ngải phát tán nhưng điều này cũng không thể chứng minh cô Lương không dụ dỗ đàn ông.” Hứa Phương Quốc phản bác, gọi tới hai bạn học đã bắt gặp Quang Hy và Mộ Tranh sáng sớm đã đi ra với nhau từ Thánh Đức đường, hiển nhiên là họ đã ở bên nhau cả một đêm.

Lời này vừa nói ra, mọi người lại thêm một trận ngạc nhiên, Phương Đức Dung thất vọng mím môi, Chủ tịch Hà mang vẻ mặt tức giận.

Tiếp theo, Hứa Phương Quốc lại mời A Tài làm chứng.

“Đúng vậy, chính là ngày đó, tôi thấy Mộ Tranh muộn như thế lại một mình chạy ra khỏi nhà, sợ cô ta gặp nguy hiểm, nên muốn đưa cô ta trở về, không ngờ thế nhưng cô ta lại hẹn hò với Nhậm Quang Hy ở Thánh Đức đường, Mộ Tranh còn cởi quần áo trước mặt cậu ta… Không biết hai người bọn họ đã lén lút bao lâu, tôi thừa nhận tôi đã nhất thời bị ma quỷ cám dỗ mới có thể bị cô ta dụ dỗ, cô ta nói chỉ cần tôi cho cô ta tiền, thì muốn cô ta làm gì cũng được, giống Nhậm Quang Hy…”

“Nói bậy!” Mộ Tranh mở lời, sắc mặt trắng bệch, tức giận đến toàn thân phát run. Quang Hy hiểu được của sự tức giận của cô, nên liếc mắt nhìn cô một cái trấn an, ý bảo toàn bộ hãy để mình anh lo.

“Về việc đó, nếu tôi là người trong cuộc thì hãy để tôi nói lại rõ ràng.” Giọng anh to rõ ràng, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người xung quanh. “Tối hôm đó tôi ngủ ở Thánh Đức đường, cô Lương đã vào đó đánh đàn, làm ồn tới tôi khiến tôi nhất thời không kiềm chế được, mắng cô ấy một trận, cô ấy chẳng những không sợ, trái lại còn giáo huấn tôi, nên tôi mới thẹn quá hoá giận uy hiếp cô ấy cởi quần áo cho tôi nhìn, bằng không tôi sẽ ép nhân viên nhà trường đuổi tiệm ăn nhà cô ấy. Các vị hẳn hiểu rõ tôi, tính cách của Nhậm Quang Hy trước đây, từ khi bắt đầu tiến vào trường này, tôi luôn luôn hoành hành ngang ngược, ỷ vào thân phận của mình mà ức hiếp các bạn học khác, cô Lương cũng bị tôi bức ép đến bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”

Đây là chuyện gì? Các sinh viên quay mặt nhìn nhau, thật không ngờ tới một Nhậm Quang Hy cao ngạo lại có thể đứng trước mặt mọi người tự mắng bản thân, nhóm giảng viên cũng rất kinh ngạc, còn vẻ mặt của Phương Đức Dung thì căng thẳng.

“Tôi là tiểu bá vương vô pháp vô thiên nhưng cô Lương lại khiến tôi có thể hiểu được tôi rất thấp kém, rất bất tài, nước mắt và sự trách mắng của cô ấy đã làm tôi tỉnh mộng, tôi hiểu được mình là một kẻ thối nát, nên tôi đã ngăn cô ấy lại, không để cô ấy cởi đồ. Ngày đó, vì bảo vệ khóa cửa ngoài nên chúng tôi đành bất đắc dĩ qua đêm ở Thánh Đức đường, sau đó cũng không xảy ra thêm chuyện gì nữa.” Quang Hy dừng một chút, quét mắt nhìn lần lượt những gương mặt không dám tin kia, cuối cùng ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người Mộ Tranh:

“Đây là lần đầu tiên, Nhậm Quang Hy tôi vì một người mà muốn trở thành một người đàn ông tốt, tôi muốn để cô gái đó thấy được một mặt nghiêm túc của mình, tôi muốn chứng minh rằng mình có thể bảo vệ cô ấy, nếu cô ấy là loại người vì tiền mà có thể bán thân, thì Nhậm Quang Hy tôi đã không ngốc đến mức thích cô ấy!”

Wow ~~ Đây chính là tỏ tình trước mặt mọi người mà!

Có bạn học ở dưới đài huýt sáo, thậm chí có sinh viên nữ cảm động vỗ tay, Mộ Tranh lấy tay che miệng, dường như cô đã nhịn không được mà khóc nức nở, trong lòng tràn ngập vui sướng và cảm động.

Hứa Phương Quốc thấy tình huống không ổn, nóng ruột muốn xoay chuyển tình hình. “Cho dù… anh thích cô gái này thì sao? Nói không chừng chính anh đã bị tình yêu làm cho loạn đầu, làm sao anh biết cô ta sẽ không giả bộ đáng thương khi đứng trước mặt anh?”

Điều này cũng đúng. Các bạn học bên dưới lại ồn ào.

“Anh mới quen Lương Mộ Tranh vài ngày thì có thể hiểu được cô ta bao nhiêu? Ngay cả người dì ở với cô ta nhiều năm cũng đã nói cô ta dụ dỗ cha dượng của mình…”

“Không phải như vậy!” Một giọng nói rõ ràng cắt lời Hứa Phương Quốc, Thác Dã tiến vào, anh đưa cho Quang Hy một xấp ảnh. “Đây là những tấm ảnh vừa rồi dì Lâm giao cho tôi, bà nói bà không thể ra làm chứng công nhận tội của chồng mình, chỉ có thể đưa đến những tấm ảnh này.”

Quang Hy nhận lấy những tấm ảnh, ánh mắt sáng ngời, trình cấp quan toà.

“Thẩm phán, tôi có vật chứng mới.”

Quan toà và nhóm bồi thẩm đoàn xem ảnh chụp, tấm ảnh thứ nhất là Mộ Tranh mặc đồng phục Trung học đang xoay người lau bàn, điểm chính trong ảnh là mông của cô, tiêu điểm của tấm thứ hai là bộ ngực đầy đặn, tấm thứ ba thì lộ ra toàn bộ nội y, thậm chí có tấm đang rình coi phòng tắm, cô chỉ đang quấn khăn tắm…

“Những tấm ảnh này là dì Lâm tìm được từ trong tủ quần áo của gia đình, ai là người chụp ảnh rất rõ ràng.” Thác Dã trừng mắt nhìn A Tài.

Vô số ánh mắt coi thường tập trung trên người A Tài, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, bất giác xấu hổ cúi đầu.

“Xin hỏi vụ án xảy ra đêm đó, vì sao ông lại có mặt ở Thánh Đức đường?” Quang Hy chất vấn.

“Sao?” A Tài sửng sốt.

“Tôi, tôi…”

“Bởi vì ông biết buổi tối hôm đó tôi hẹn cô ấy ở Thánh Đức đường, lại nhìn thấy tôi gửi tin nhắn cho Mộ Tranh, nói sẽ tới trễ, nên ông mới cố ý theo dõi cô ấy? Vợ ông cũng đã cung cấp những tấm ảnh này, hơn nữa đàn em của Trương Ngải cũng chụp được những tấm ảnh của ông và cô Lương, điều đó đã sáng tỏ chuyện ông dòm ngó khao khát muốn cô Lương, ông muốn dùng sức mạnh với cô ấy nhưng lại bị phản kháng… Ông không chỉ có động cơ, mà ông đã thực sự phạm tội!”

“Tôi, tôi… Vậy thì sao?” A Tài suy sụp, không thể ngờ nhà ăn đóng cửa, vợ lại phản bội mình, sau này cũng không biết đi đâu, hắn nhịn không được mà gào thét điên cuồng. “Tao nuôi con nhóc chết tiệt kia đã mười hai năm, đổ vào người nó bao nhiêu tiền, nó cũng nên báo đáp tao không phải sao? Nó do tao nuôi, tao thích làm gì thì làm, dùng thế nào thì dùng, ai cũng không thể xen vào…”

Một quả đấm nặng đáp tới mặt hắn ngăn cản sự lên tiếng của tên vô liêm sỉ này.

Quang Hy đã hiểu rõ động cơ của hắn, vẻ mặt chán ghét, hận không thể đem hắn băm thây vạn đoạn, các sinh viên cũng đều đều đứng dậy, hoan hô trầm trồ khen ngợi.

Phiên toà nhất thời lâm vào cảnh hỗn loạn.