Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư

Chương 8




Diễn quẻ hoàn toàn chính xác. Lục Kiều Kiều có vẻ không thể chấp nhận được hiện thực. Cô thực sự không định mua một thần đồng về, vốn dĩ chỉ mong thằng bé này nghe lời, sáng dạ, học thuộc độ năm sáu phần nội dung sách là được rồi, song khả năng trời phú và ngộ tính của thằng bé đối với huyền học đã vượt xa tưởng tượng của Lục Kiều Kiều, thậm chí có hơi phá hoại kế hoạch ban đầu của cô.

Lục Kiều Kiều thấy cần phải làm rõ lai lịch của thằng bé này. Cô ngồi trở lại ghế, chân vẫn ngâm trong chậu, nâng ly trà lên hỏi An Long Nhi: “Long Nhi, sinh nhật của mày là ngày nào?”

An Long Nhi đáp: “Mồng sáu tháng Sáu ạ.”

“Mồng sáu tháng Sáu năm nay qua rồi, sang năm làm sinh nhật cho mày nhé… mày sinh năm thế nào nhỉ?”

“Năm Đạo Quang thứ mười hai ạ.”

Lục Kiều Kiều vẫn bình tĩnh mỉm cười như lúc luận bàn về số mạng: “Ừ, có nhớ mẹ mày bảo mày sinh vào giờ nào không?” Sau đó, cô uống ngụm trà, đợi An Long Nhi trả lời. Chỉ cần An Long Nhi báo ra tứ trụ giờ ngày tháng năm sinh, bí mật của thằng bé này lập tức sẽ được phơi bày.

An Long Nhi đáp: “Cháu không biết…”

Lục Kiều Kiều nghe thấy vậy, lập tức sặc nước, phì một tiếng, phun ngụm trà vừa uống vào miệng xuống đất.

Dựa vào ngày tháng năm sinh mà không có giờ sinh thì chỉ có thể đoán được vài thông tin về những kinh lịch trong quá khứ, cũng như nắm bắt một cách đại khái về khí số của nó, song không thể tính chuẩn xác thời gian và sự việc, cũng không thể hoàn toàn hiểu được khả năng và tính cách của một con người. Ngày giờ tháng năm sinh có thể cho người ta hiểu một cách toàn diện về cuộc đời, khả năng trời phú và điềm hung cát của mình, cũng có thể khiến những kẻ có ý đồ tìm ra nhược điểm, thậm chí có thể dùng đạo thuật để gây thương tổn, nên người xưa không bao giờ tùy tiện tiết lộ bát tự của mình cho những người không tin cậy.

An Long Nhi hỏi: “Cô không sao chứ ạ?”

Lục Kiều Kiều sặc nước nhất thời không nói được câu nào, ho sù sụ mấy tiếng, xua tay tỏ ý không hề gì.

An Long Nhi nói tiếp: “Bố mẹ cháu không nói cháu biết giờ nào, nên cháu không biết.”

Lục Kiều Kiều lấy lại hơi, lau mép, đổi chủ đề.

“Long Nhi, mày có biết cưỡi ngựa không?”

An Long Nhi đáp: “Cháu chưa cưỡi bao giờ, hồi trong gánh võ, cháu từng cưỡi con lừa của Tiêu thúc, chính là con lừa dùng để kéo xe ấy ạ.”

Lục Kiều Kiều coi như được chút an ủi, cô từ tốn nhấp ngụm trà, nói: “Cưỡi lừa cũng được…”

Ba ngày sau, ngay từ lúc sáng sớm Lục Kiều Kiều đã dắt An Long Nhi ra khỏi nhà, bởi hôm nay cô hẹn Jack đi cưỡi ngựa.

An Long Nhi đeo một hòm mây sau lưng, bên cạnh hòm treo một cây gậy. Thằng bé cầm một chiếc ô che cho Lục Kiều Kiều đi phía trước. Nhà đã có người làm, Lục Kiều Kiều bỏ tất cả những thứ muốn ăn muốn chơi vào trong hòm mây cho An Long Nhi đeo. Giờ cô tay phe phẩy quạt, sau lưng có kẻ hầu đi theo, đủ chứng tỏ việc bỏ năm lạng bạc mua An Long Nhi về là quá hời.

Cây gậy mà An Long Nhi mang theo bên người là của Lục Kiều Kiều tìm trong buồng mé Tây đưa cho thằng bé. Cây gậy này một đầu nhọn, đầu còn lại có mấy lỗ tròn ở phần tay nắm, là công cụ dò đất chuyên dụng của phong thủy sư. Lục Kiều Kiều biết An Long Nhi xuất thân từ lò võ, nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm, để thằng bé này làm bảo tiêu đỡ mấy đòn cũng đỡ hơn. Hôm nay đi chơi với một người lạ, dẫu có tin tưởng thế nào cũng vẫn phải đề phòng một chút, cầm cây gậy theo coi như là vũ khí phòng thân.

Hai người ngồi xe kéo đến đê phía Tây dòng Châu Giang, từ xa đã thấy hai con ngựa cao to đứng trước cửa nhà hàng Tứ Quý.

Lục Kiều Kiều ngồi trên xe, mừng rỡ bật cười, bảo An Long Nhi: “Xem kìa xem kìa! Con ngựa to quá!”

Họ tới trước cửa nhà hàng Tứ Quý thì xuống xe, trông thấy Jack đã đứng trước hai con ngựa.

Hôm nay Jack không mặc lễ phục mà mặc áo sơ mi, quần vải dày màu xanh lam bó khít. Ban ngày ban mặt Lục Kiều Kiều mới phát hiện thấy Jack có cặp mông căng chắc, trông rất đẹp. Jack đội chênh chếch một chiếc mũ bò trên đầu, che bớt khuôn mặt gầy gò, trông rất nam tính. Đôi ủng dài với phần gót mắc thêm vòng răng thúc ngựa lấp lánh, trông như đồ mới chưa từng sử dụng lần nào. Bắt mắt nhất là khẩu súng giắt chéo trên lưng Jack, đường cong trên báng súng trông hết sức tinnh xảo, y như một thứ đồ thủ công mỹ nghệ, vừa hoa lệ lại vừa thực dụng.

Jack vừa thấy Lục Kiều Kiều liền lập tức chạy lại: “Lục tiểu thư, cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay, mấy bữa trước tôi không có ngày nào ngủ ngon cả.”

Lục Kiều Kiều cười vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Jack: “Sao lại ngủ không ngon nhỉ?” Đây rõ ràng là lời bắt chuyện.

Jack cười rộ lên: “Tôi ngày nào cũng nhớ mong tiểu thư, được gặp lại tiểu thư, tôi thực sự rất vinh hạnh!”

Lục Kiều Kiều chỉ tay về phía An Long Nhi giới thiệu: “Đây là cháu ruột tôi, Long Nhi, một mình ở nhà buồn rỗi nên dắt nó đi chơi cùng. Long Nhi chào anh Jack đi!”

An Long Nhi miễn cưỡng chào một câu: “Chào anh Jack!”

Jack tỏ ra hào hứng và nhiệt tình hơn nhiều so với An Long Nhi, anh đến bên An Long Nhi, sờ lên tóc thằng bé rồi nói với Lục Kiều Kiều vẻ hưng phấn: “Cô xem này, Long Nhi và tôi đều có tóc vàng, ha ha ha…” Sau đó vỗ vai An Long Nhi, đồng thời chìa một bàn tay ra muốn bắt tay với nó, nói: “Xin chào Long Nhi, anh tên là Jack, rất vui được làm quen với em!”

Lục Kiều Kiều vui vẻ quan sát mọi việc diễn ra.

An Long Nhi chần chừ chìa tay, bị Jack bắt tay thật chặt. Thằng bé không ngờ, trên đời còn có người Tây không giết người.

Jack biết được An Long Nhi từng cưỡi lừa, bèn giao một con ngựa cho thằng bé, để nó thử leo lên yên ngựa xem sao.

An Long Nhi gập ô lại cắm sau lưng, đạp chân xuống đất nhảy lên, một chân điểm nhẹ lên lan can hoa của nhà hàng Pháp, mượn lực tung người lên không, sau đó xoay người rất đẹp mắt, rồi đáp xuống ngồi ngay ngắn trên yên ngựa cao hơn đầu nó một thước.

Jack trông thấy thân thủ của An Long Nhi, buột miệng huýt sáo: “Ồ, đẹp mắt quá! Võ công của Long Nhi tuyệt thật!” Nói đoạn anh ta điều chỉnh bàn đạp trên yên ngựa của An Long Nhi cho ngắn lại, để hai chân thằng bé có thể giẫm lên bàn đạp thật vững vàng, rồi dặn dò: “Long Nhi, ngựa chạy càng nhanh thì càng vững, mình phải khom người giẫm lên bàn đạp, mắt nhìn về hướng mình muốn đi, rõ chưa?”

An Long Nhi gật đầu, thử vài động tác trên lưng ngựa cảm thấy rất giống tấn Mã bộ thường đứng hồi còn luyện võ.

Jack nháy mắt với An Long Nhi, làm mặt xấu, rồi nói: “Cứ như vậy, em làm rất tốt đấy!”

Nói đoạn quay người dang hai tay, bảo Lục Kiều Kiều: “Chúng ta yên tâm được rồi, Long Nhi là nam tử hán chân chính, sẽ không bị rớt lại phía sau đâu. Nào chúng ta lên ngựa thôi…”

Jack dìu Lục Kiều Kiều lên con ngựa còn lại, anh ta ngồi phía sau cô, hai tay giữ lấy dây cương, đồng thời bảo vệ Lục Kiều Kiều.

Sau một tiếng hí dài, hai con ngựa chở ba người tung bụi chạy về phía Tây thành Quảng Châu.

Từ ngoại ô phía Tây thành Quảng Châu trở ra là dải đồng bằng rộng lớn, giữa cánh đồng có đường cái quan rộng rãi, hai con ngựa nối đuôi nhau phi như bay trên một đường thẳng.

Tiếp tục phóng về phía trước có một dòng sông uốn khúc quanh co, thuyền buôn lững lờ trôi, hai con ngựa tung vó men theo bờ, bốn phía vẫn là những ruộng lúa mênh mông, đây là vùng vựa lúa vựa cá của Quảng Đông.

Lưng Lục Kiều Kiều tựa vào vầng ngực nở nang, hai bên mình cô được hai cánh tay rắn chắc bảo vệ, phía trước là phong cảnh ruộng đồng trôi vun vút qua mắt. Gió nóng tấp vào mặt, nhắm mắt lại cảm giác như đang đằng vân giá vũ, từ trước tới giờ cô chưa từng có trải nghiệm lạ lẫm đến vậy. Quả nhiên ngựa càng chạy càng êm, bước chạy hơi chậm lại, yên ngựa liền xóc lên, vẫn cứ phi nước đại thì hơn… Lục Kiều Kiều không ngừng giục Jack: “Nhanh nữa lên… nhanh nữa lên… nhanh nữa…”

Mái tóc dài của Lục Kiều Kiều không ngừng lướt trên mặt Jack, mùi hương cơ thể thoang thoảng lan tới mũi anh ta, lại nghe thấy tiếng Lục Kiều Kiều nói với mình khi ngựa lao vun vút, khiến tim anh ta đập càng loạn xạ. Ở khoảng cách gần thế này, anh ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự mềm mại và hoang dã của cơ thể cô. Ngựa có thói quen đi theo đàn, hai con ngựa này lại vốn là một đôi, con ngựa An Long Nhi cưỡi là ngựa cái, con ngựa đực chạy tới đâu, ngựa cái cũng chạy bám theo sau, nên về cơ bản An Long Nhi không cần điều khiển, chỉ cần ngồi cho vững là được. Thực ra cưỡi ngựa dễ hơn cưỡi lừa, bởi ngựa chạy vững hơn, trên lưng ngựa còn có yên, vả lại nền tảng võ công của An Long Nhi rất tốt, cho nên thằng bé nhanh chóng bắt quen được với những động tác trên lưng ngựa.

Men theo bờ sông, ngựa phi như bay tới một triền cỏ rộng rãi, cả bọn họ cùng xuống ngựa nghỉ ngơi. Jack lùa hai con ngựa tới ven sông uống nước gặm cỏ, anh ta và Lục Kiều Kiều ngồi dưới bóng mát ven sông, còn An Long Nhi ở phía sau Lục Kiều Kiều, tựa vào cành cây uống nước, vừa trông ngựa vừa chơi đùa.

Lúc Lục Kiều Kiều mới xuống ngựa, mặt cô đỏ ửng lên vì ngựa phi nhanh. Sau khi hồi sức, cô mới nhận thấy Jack vẫn đang chăm chăm nhìn mình.

Cô ngoảnh sang gọi An Long Nhi: “Rót cho cô ly trà!”

An Long Nhi lần ly trà trong hòm mây, rót trà đưa cho Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều lại gọi: “Thuốc nữa.”

Tẩu thuốc lập tức xuất hiện trước mặt cô, thậm chí còn có một chiếc đèn.

Jack có đôi chút kinh ngạc hỏi: “Cô cũng hút thuốc phiện sao?”

Lục Kiều Kiều đáp: “Vâng… người Trung Quốc có ai không hút thuốc phiện đâu? Ngựa này là của anh sao?”

Jack ghét những người hút thuốc phiện, song dáng hút thuốc của Lục Kiều Kiều lại khiến anh cảm thấy đáng yêu, Lục Kiều Kiều có khí chất quý tộc, thứ khí chất toát ra từ sự suy đồi, hoàn toàn khác với những kẻ hút thuốc trước đây Jack từng gặp.

Anh trả lời: “Tôi đánh cho mấy viên quan Bát kỳ một lô rượu Tây, họ không có tiền trả, định gán thuốc phiện, tôi không cần thuốc, bèn đòi đổi hai con ngựa này.”

Jack nhìn hai con ngựa đang uống nước ven bờ sông như nhìn hai đứa trẻ, đồng thời lôi bình rượu trong túi ra, vặn nắp uống một ngụm, hỏi Lục Kiều Kiều: “Có muốn uống thử không? Đây là rượu Vodka Nga đấy.”

Lục Kiều Kiều nghe nói có rượu, liền hào hứng nhận lời, cô chống người nhổm lên khỏi thảm cỏ, đón lấy bình rượu rồi cũng uống một ngụm.

Lục Kiều Kiều từ trước tới giờ chưa từng uống rượu ngoại, vừa uống một ngụm, vị rượu cay xé trong miệng đã xốc lên tận óc rồi lan xuống dạ dày, cô khè một tiếng, mặt mày nhăn nhó. Jack thấy vậy, liền ôm bụng cười lăn lộn: “Ha ha ha… rượu ngon không?”

Lục Kiều Kiều nhăn mặt nói lớn: “Hăng quá! Nhưng ngon!”