Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 30: Hoàng đệ có bệnh




Dù phải ngủ một đêm ở Tông Nhân phủ, nhưng Hoài Nam vương dù sao vẫn là hoàng thân quốc thích, lại là bào đệ của đương kim hoàng đế, huống hồ còn chưa định tội, nên Tông Nhân phủ vẫn đối xử rất lễ độ với Hoài Nam vương. Hầu hạ ăn ngon uống tốt, hiện tại một sợi tóc cũng không đụng, còn vừa giữ lễ vừa hộ tống người vào hoàng cung.

Vừa gặp Cảnh Nhân đế, ánh mắt Thẩm Quân Nghị liền sáng ngời, miệng thì hô to hoàng huynh, người thì nhào lên muốn ‘bảo hộ’ Cảnh Nhân đế. Gã dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía Cảnh Nhân đế, Cảnh Nhân đế đến cơ hội trốn còn không có, sắp sửa bị gã ôm cổ. Rõ ràng đã bày ra cảnh tượng huynh đệ thân thiết, nhưng gã lại không ôm đến Cảnh Nhân đế thoạt nhìn gầy yếu  mà là ôm lấy một thân thể rắn chắc hữu lực, đỉnh đầu Hoài Nam vương chỉ tới cằm người này, hai cánh tay cũng không cách nào ôm hết thân thể y.

Thẩm Quân Nghị: “…”

Hoàng hậu rõ ràng đang ngồi sau lưng thái hậu, ở trong điện y cách xa Cảnh Nhân đế nhất, ngay cả Tiểu Thuận Tử còn đứng gần Cảnh Nhân đế hơn y. Nhưng cố tình chính là y, trong nháy mắt chạy đến chắn trước Cảnh Nhân đế, động tác nhanh đến độ không ai rõ y làm cách nào.

Hoàng hậu giống như tượng Môn thần, không hề nhúc nhích, kiên định chắn trước Cảnh Nhân đế, bảo hộ hắn thật tốt, Thẩm Quân Nghị căn bản không có cách đến gần Cảnh Nhân đế.

Nhìn bóng dáng to cao của hoàng hậu, Cảnh Nhân đế không tự chủ được mà nghĩ rằng hoàng hậu chỉ muốn bảo vệ mình. Lúc trước Cảnh Nhân đế còn không ngừng nói cho hoàng hậu hiểu rằng có cấm quân bảo hộ hai người bọn họ, hoàng hậu không cần làm gương cho binh sĩ. Nhưng hoàng hậu cứ thực hiện lời hứa của mình, nhiều lần ra tay bảo hộ hắn, hơn nữa còn cứu hắn khỏi tay của thống lĩnh cấm quân Nghiêm Húc…

“Hoàng tẩu?” Thẩm Quân Nghị nhìn hoàng hậu cả buổi rồi mới từ phục sức mà nhìn ra thân phận người này. Hắn vừa rồi trực tiếp ôm lấy hoàng hậu, chính là trực tiếp cảm thụ cơ bắp trên người hoàng hậu có bao nhiêu rắn chắc, người này đối phó  với gã cơ bản là một đánh mười. Rất dọa người, nam nhân này làm sao vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh mà mặt đồ nữ lúc ẩn lúc hiện, không sợ mất mặt sao?

“Hoàng tẩu, ta và hoàng huynh đã lâu không gặp, lúc gặp có ôm lấy một cái cũng là chuyện bình thường, người chắn đường làm gì, có phải không hoàng huynh?” Hoài Nam vương cố gắng vươn đầu ra sau hoàng hậu, ý muốn để Cảnh Nhân đế nhìn thấy mặt mình.

“Đạo quân thần, trước lễ sau thân.” Hoàng hậu thản nhiên nói, không tỏ ý muốn dời bước chân, chặt chẽ canh giữ trước mặt Cảnh Nhân đế.

“Chuyện này, hoàng tẩu… Chuyện nam nhân, nữ nhân như người nhiễu loạn làm gì, thật là chuyện hiếm gặp!” Hoài Nam vương ở trước mặt hoàng hậu gọi không nổi một chút khí thế của Vương gia, chỉ còn cách dùng nữ trang để châm chọc hoàng hậu.

Cảnh Nhân đế đương nhiên không thể để Hoài Nam vương châm chọc hoàng hậu, mở miệng nói: “Hoàng hậu làm theo lễ chế, không sai, Hoài Nam vương quá phận rồi.”

Hắn vừa mở miệng, Hoài Nam vương liền không thể nói thêm gì. Hoàng hậu hơi hơi dời thân thể, dùng dư quang nhìn tiểu hoàng đế, trong nháy mắt đó, Cảnh Nhân đế giống như nhìn thấy hoàng hậu mỉm cười với hắn, nhưng nụ cười này chỉ trong thoáng chốc, Cảnh Nhân đế không thể xác định chính mình nhìn có đúng hay không.

Hoàng hậu tránh ra, Hoài Nam vương ở trước mặt Cảnh Nhân đế đành phải hành lễ. Gã nhìn một vòng xung quanh, thấy cả thái hậu cũng tỏ vẻ không đồng ý mà nhìn gã, biết không thể phản đối nữa, đành miễn cưỡng quỳ xuống.

“Thần đệ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn phúc.” Hoài Nam vương quỳ lễ không theo tiêu chuẩn, nhưng hắn đã đồng ý cúi đầu, cũng không thể so đo chút chuyện nhỏ.

Cảnh Nhân đế yên lặng ghi nhớ chuyện này, nói với Hoài Nam vương: “Bình thân, thưởng ngồi.”

Khoảnh khắc Hoài Nam vương đứng dậy kia, Cảnh Nhân đế mới nhìn rõ dung mạo gã —— không có ấn tượng.

Này… hơi kì lạ.

Hắn nhớ rõ dung mạo thái hậu, lại không nhớ Hoài Nam vương, hơn nữa Hoài Nam vương trong trí nhớ của hắn tuy rằng bất cần đời, nhưng luôn coi trọng với đế vị của hắn, ai có thể không hành lễ liền không hành lễ, chỉ có Thẩm Quân Nghị vẫn sẽ hành lễ với hắn. Sau khi hắn được phong Thái tử, Thẩm Quân Nghị còn đang ở cùng hắn, thời thời khắc khắc suy nghĩ cho hắn, không cho người khác tìm ra chút nào sai lầm nào của hắn.

Nhưng hiện tại, hoàng đệ lại thay đổi.

Đại khái, lòng người khó lường mà.

Cảnh Nhân đế thầm thương cảm, nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà là bình tĩnh hỏi thăm tình huống xông vào hoàng thành đêm qua. Hắn vừa nhắc tới việc này, Hoài Nam vương lập tức nhảy dựng lên nói đội thủ vệ cửa thành bất kính với Vương gia, yêu cầu Cảnh Nhân đế khiển trách bọn họ.

Lúc gã nói như vậy, hoàng hậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thuận Tử, vừa đúng lúc này Tiểu Thuận Tử cũng ngẩng đầu nhìn y, hai người liếc nhau, khẽ cười hiểu ý.

Đối thủ mới yếu thế như vậy, bọn họ tất nhiên vui vẻ.

“Câm miệng!” Cảnh Nhân đế càng nghe sắc mặt càng không tốt, lạnh lùng nói, “Đêm không mở cửa thành là do trẫm tự mình hạ lệnh, cho dù trẫm muốn ra khỏi thành thì cũng phải có thủ lệnh của Ngũ quân đô thống phủ. Thủ vệ cửa thành trung thành tận tâm, không sợ cường quyền để bảo vệ hoàng thành dân chúng. Trẫm nếu chỉ vì một câu của ngươi mà trừng trị bọn họ, ngày sau còn ai dám tận tâm tận lực vì dân chúng giữ thành?”

Hoài Nam vương bị Cảnh Nhân đế dạy đến đần mặt, khí tức gặp người yêu dấu toả khắp người gã lúc trước bay sạch, chỉ còn vẻ mặt không thể nói gì.

Thái hậu vẫn luôn ở đó nhìn thấy bộ dạng này của nhi tử thật sự là nhịn không được, mở miệng nói: “Khụ khụ, chuyện này đúng là Hoài Nam vương có sai, nhưng nó đã nhiều năm chưa trở lại kinh thành, người không biết thì vô tội. Ai gia lâu lắm không được gặp Hoài Nam vương, rất là nhớ nó, hoàng nhi đến đến, để mẫu hậu nhìn xem ngươi mấy năm nay ở Hoài Nam ra sao.”

Có thái hậu giảng hòa, Cảnh Nhân đế không dám làm mất mặt mẫu thân mình, liền không nói gì, để cho Hoài Nam vương cùng thái hậu ôn chuyện.

Thái hậu vừa mở miệng, nội điện đang trong bầu không khí thẩm vấn phạm nhân biến thành thân nhân đoàn tụ, từ Tông Nhân phủ hộ tống Hoài Nam vương tới Tả tông chính không ai dám nói gì, đồng thời thi lễ với Cảnh Nhân đế xin lui ra.

Quan viên của Tông Nhân phủ đều được chọn từ hoàng tộc, tổng quản Tông Nhân phủ có bối phận rất cao, hiện tại là người có phẩm hàm cao nhất hoàng tộc, nếu không sẽ không thể trấn áp khi hoàng tộc phạm pháp. Tông lệnh thuộc hàng gia gia – tương đương với ông nội của Cảnh Nhân đế, còn Tả tông chính lại được xem như Hoàng thúc của Cảnh Nhân đế. Cũng chính bởi vì Tả tông chính có bối phận này mới có thể bắt giam Hoài Nam vương.

“Hoàng thúc xin dừng bước, ” Cảnh Nhân đế không để hắn đi, “Lúc Hoài Nam vương rời cung, còn phải nhờ hoàng thúc hộ tống hắn về Tông Nhân phủ, xin hoàng thúc chờ ở thiên điện.”

Thái hậu đang hỏi thăm Hoài Nam vương liền: “…”

“Hoàng Thượng…” Thái hậu nhịn không được lại muốn cầu tình, lại bị Cảnh Nhân đế cắt lời.

“Thái hậu, ” Cảnh Nhân đế nghiêm túc nói, “Hoài Nam vương không biết quy củ kinh thành, ngang bướng muốn vào thành thì có thể tạm thời bỏ qua. Nhưng gã dẫn theo năm trăm tinh binh tuyên bố muốn đạp đổ cửa thành, chuyện này nhất định phải nghiêm túc tra xử. Tất cả phiên vương còn lại đều để thị vệ đóng quân ngoài thành, bọn họ chỉ mang theo vài chục hộ vệ nhập kinh. Hoài Nam vương trực tiếp mang năm trăm tinh binh phá thành, chuyện này không thể không xử lý. Bây giờ còn là ngày Tết, trẫm sẽ cho Hoài Nam vương tham dự tiệc trừ tịch, nhưng hắn trong khoảng thời gian này phải để Tông Nhân phủ giám thị hoạt động, chờ đến đầu năm Tông Nhân phủ hoạt động lại sẽ tra án.”

Nghe nói gã còn phải ở lại Tông Nhân phủ, Hoài Nam vương dùng vẻ mặt như bị sét đánh nhìn về phía Cảnh Nhân đế: “Hoàng huynh, ta chỉ là vô ý, ta chỉ là… Không hiểu quy củ mà thôi, hoàng huynh, ngươi, ngươi tạm tha ta lần này đi.”

“Trẫm biết là ngươi vô ý,” thái độ của Cảnh Nhân đế dịu đi một chút, “Nhưng mọi việc phải theo quy củ. Ngươi cũng không cần phải ngồi tù, chỉ phải ở trong Tông Nhân phủ, bình thường xuất môn sẽ để người của Tông Nhân phủ bảo vệ an toàn cho ngươi, chờ chuyện này chấm dứt là có thể hồi vương phủ, như vậy cũng miễn cho ngươi bị Ngự Sử Đài buộc tội.”

Hắn đã nói như vậy, có cầu tình cũng vô dụng. Thái hậu nhanh chóng an ủi Hoài Nam vương, nói Hoàng Thượng chỉ theo quy củ, miễn cho ngôn quan nhiều lời, chờ Tông Nhân phủ xử lý rồi thì mọi chuyện sẽ qua.

Thái hậu cũng đã nhìn ra, tiểu nhi tử của mình ở bên ngoài nhiều năm, không thể thích ứng với quy củ kinh thành hiện giờ, còn để gã ở chung với Cảnh Nhân đế chỉ e sẽ biến khéo thành vụng, còn không bằng tự bà thầm nhắc nhở gã, để gã học chút phép tắc.

Vì thế thái hậu liền kéo kéo Hoài Nam vương vẫn không chịu đi, lấy cớ mẫu tử ôn chuyện để lôi gã về Từ Ninh cung, bà không nhắc đến việc mời Cảnh Nhân đế cùng đi, thực hiển nhiên muốn ở riêng với Hoài Nam vương, Cảnh Nhân đế đành để hai người rời khỏi.

Người đều đã đi rồi, thần điện chỉ còn lại Cảnh Nhân đế, hoàng hậu cùng Tiểu Thuận Tử.

“Khụ, ” Cảnh Nhân đế ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Thuận Tử, ngươi lui xuống trước đi.”

Tiểu Thuận Tử không có bản lĩnh không muốn sẽ không đi của hoàng hậu, chỉ có thể ôm nỗi hận trừng mắt nhìn hoàng hậu một cái, sau đó cúi đầu đi ra ngoài, trong điện liền chỉ còn hai người.

Hoàng hậu đánh vỡ trầm mặc: “Nhiều ngày không gặp, bệ hạ hơi gầy. Thần thiếp còn tưởng rằng, có hậu cung giai lệ làm bạn, khí sắc bệ hạ sẽ tốt hơn.”

Lời này có thể coi là vô lễ, vậy mà không thể ngờ Cảnh Nhân đế là người chú ý quy củ khi đối diện với hoàng hậu thì đạo lý có bao nhiêu đều hóa thành nhu tình.

“Hoàng hậu nói chuyện này để làm gì, ngươi không phải không biết rằng những người đó đều dùng huân hương lừa gạt trẫm sao. Nếu không phải những người này sau lưng có thế lực giăng tơ mắc cửi che trời, trẫm đã sớm giam các nàng vào đại lao.”

Ở trước mặt hoàng hậu, Cảnh Nhân đế nói chuyện cũng bớt cố kỵ đi.

“Là ta lòng dạ hẹp hòi,” hoàng hậu đi đến bên người Cảnh Nhân đế, dứt khoát nhấc ghế đến ngồi sát bên hắn, “Lòng ta có bệ hạ, vừa nghĩ tới việc bệ hạ cùng người khác thân mật, lòng ta liền không vui.”

Y nói trắng ra, mặt Cảnh Nhân đế liền hơi ửng hồng, hắn thở dài: “Trẫm cũng chỉ muốn cùng hoàng hậu, chỉ là trẫm không thể mặc kệ giang sơn xã tắc không quản.”

Cảnh Nhân đế quá mức chính trực, hắn không biết nói gì để che đậy. Hắn thẳng thắn dùng tình cảm chân thành của mình để đối diện hoàng hậu, không che dấu việc mình để ý với chuyện hoàng hậu lừa gạt giới tính, hắn sẽ không dùng một lời hứa hẹn viễn vông chỉ để lấy lòng hoàng hậu.

“Ta biết,” hoàng hậu nắm chặt tay hắn, trầm giọng nói, “Nếu ngươi chỉ là Thẩm Quân Duệ không theo khuôn phép, ta e là đã chẳng hãm mình sâu đến thếnày.”

Ánh hồng trên mặt Cảnh Nhân đế còn chưa tan, hoàng hậu đã nghiêng người đến hôn khẽ hắn một cái, giữa bọn họ có khoảng cách, sau một thời gian dài không gặp nhau, hoàng hậu không dám làm ra hành động thân mật gì, chỉ có thể cẩn trọng tiến đến từng chút.

Cảnh Nhân đế không ngăn cản y, ngược lại còn đưa tay nắm chặt tay hoàng hậu, không muốn buông ra.

“Hoàng hậu của trẫm chỉ có mình ngươi. Hài tử của trẫm cũng chỉ có thể gọi ngươi là mẫu hậu.” Cảnh Nhân đế hứa hẹn, đây là thứ duy nhất hắn có thể hứa hẹn.

Hoàng hậu biết đây là cực hạn của Cảnh Nhân đế, y không cưỡng cầu hắn nữa, cũng không muốn nhắc lại việc tuyển tú sang năm. Y kéo tay Cảnh Nhân đế mà nói: “Đã qua thời điểm tuyết rơi mất rồi, ta vốn định múa kiếm cho ngươi xem. Hiện tại bên ngoài tuy rằng trời đã trong, nhưng lại có không ít tuyết đọng, không bằng chúng ta cùng nhau đạp tuyết đi?”

“Được.” Cảnh Nhân đế hồi đáp.
Tác giả:  muội tử sợ ngược không cần lo lắng nha, khẳng định sẽ HE, về các vấn đề mấy người lo lắng, đều sẽ có diệu kế đến gỡ.