Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 4: Trẫm thấy rối bời




Cảnh Nhân đế đi khỏi Tiêu Lan điện, vốn định quay về Thừa Kiền điện ngủ một mình cho hết đêm, hắn không phải người ham dâm, có đôi khi ghé qua chỗ phi tần cũng chỉ để đắp chăn bông đàm chuyện phiếm. Hắn như đạo sĩ luôn tuân thủ những nguyên tắc nghiêm ngặt dị thường, tuyệt đối sẽ không có chuyện chớm đêm còn đắp chăn, tàn đêm đã bỏ đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chỉ là kiểu múa của Thục phi quá mức kì lạ, làm cho Lục Hồ cùng Thuý Hồ tấu khúc cũng quá là nhiệt tình. Khúc nhạc kia vốn cực kỳ huyên náo, vậy mà không biết vì sao, trên đường bỏ đi những giai điệu kia vẫn quẩn quanh trong đầu của Cảnh Nhân đế, giống như ma âm lọt vào tai. Ngày trước có tiên nhạc vương vấn ba ngày, Cảnh Nhân đế từng cảm thán sao không thể nghe khúc nhạc truyền thuyết đó được, thật chẳng ngờ nay hắn mới được mở mắt với câu nói dân gian “Đạo cao một thước ma cao một trượng”, Ma khúc của Thục phi không thể dùng ‘vương vấn ba ngày’ để hình dung, căn bản là phải ba mươi ngày!

Mà theo số lần lặp lại của khúc nhạc, điệu vũ của Thục phi cũng tái hiện từng lần trước mắt Cảnh Nhân đế, quả thực có muốn cũng quên không được. Cảnh Nhân đế thở dài một hơi, hắn đoán đêm nay nếu ngủ một mình e rằng ngủ không nổi, hắn đại khái cần một thứ gì đó phân tán tư tưởng, không để cho hắn cứ hoài niệm lần ca vũ kia.

Vì thế cước bộ bất giác hướng về Tê Phượng điện của Hoàng hậu, chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy dung mạo của Hoàng hậu mang phong phạm của của môn thần danh tướng Đường triều, có thể trừ tà.

Nghĩ đến đây Cảnh Nhân đế chợt thấy xấu hổ, hắn vốn tuân theo lời thánh nhân dạy bảo, không trông mặt mà bắt hình dong, vậy mà hôm nay cũng phạm phải.

Nhưng mặc kệ Cảnh Nhân đế nghĩ như thế nào, chân hắn vẫn mất tự chủ chạy về phía cung của Hoàng hậu.

Lúc hắn đi rồi, ám vệ phụng mệnh giám thị Thục phi liền trung thực chép câu nói “Múa thể dục có thể doạ người đến vậy sao” của Thục phi lại, chờ ngày mai trực tiếp mật trình Thánh Thượng.

Hoàng Thượng đột nhiên giá lâm Tê Phượng điện, cung nhân trong điện đều lộ vẻ vui mừng, chỉ có Hoàng hậu cười như không cười, người còn vận một lớp áo đơn, nhìn thấy Cảnh Nhân đế liền hành lễ, Cảnh Nhân đế vội vàng tiến đến đỡ nàng, đồng thời nói rằng: “Chúng ta là phu thê, tuy nói ‘nâng khăn sửa túi’ nhưng trừ lễ tế trọng yếu ra, Hoàng hậu ở trước mặt trẫm, không cần đa lễ.”

Hoàng hậu tươi cười, so với bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười mới vừa rồi kia lại nhiều thêm vài phần chân thành, nàng nói rằng: “Đa tạ bệ hạ. Bệ hạ hôm nay không phải đã lật bài tử Thục phi sao, tối nay lại không ở Tiêu lan điện?”

Không nhắc Thục phi thì thôi, nhắc tới nàng, Ma khúc hắn vừa mới quên lại vang lên trong đầu. Cảnh Nhân đế lắc đầu loạn xạ nói: “Thân thể Thục phi khó chịu, trẫm cũng chỉ muốn tìm người nói chuyện phiếm.”

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hoàng hậu, Cảnh Nhân đế thầm nhắc lại lần thứ hai rồi mới dám nói, đúng vậy, chỉ là nói chuyện phiếm.

“Có thể cùng bệ hạ đàm luận dưới đèn, là vinh hạnh của thần thiếp.” Hoàng hậu vừa dẫn vừa đón Cảnh Nhân đế vào phòng mình, chỉ thấy giường vẫn tề chỉnh, mà trên bàn ngoài giá cắm nến còn có một quyển sách đang mở.

“Hoàng hậu còn chưa đi ngủ?” Cảnh Nhân đế hỏi.

Ban đêm, phần lớn mọi người đều ngủ sớm, vào lúc này, trừ bỏ Thục phi đang thống khổ ra, các quý nhân ở hậu điện đều đã yên giấc. Dù sao dưới ánh nến mà thêu hay đọc sách đều rất hại mắt, lúc này đang vào hè, ngày dài hơn đêm, ban ngày làm không tốt hơn sao.

Hoàng hậu cười nói: “Ban ngày thời tiết khô nóng, tĩnh tâm không được, ngược lại ban đêm mát mẻ, thừa dịp lúc này lòng yên tĩnh, chỉ xem qua hai trang.”

Cảnh Nhân đế thấy Hoàng hậu đọc sách liền cảm thấy hứng thú, vươn tay kéo lại xem. Thấy ngay trong sách có một thẻ đánh dấu bằng vàng chạm khắc tinh tế, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc hoàng hậu đọc tiếp, liền xếp sách lại, nhìn tên ——《 Tôn Tử binh pháp 》.

Cảnh Nhân đế: “…”

Hắn thầm hít một hơi, mặt không đổi sắc thả sách xuống, nhìn nhìn ánh nến ảm đạm, nhân tiện nói: “Trẫm nhớ năm ngoái có đặc phái viên của Nam Dương phiên bang đưa tới hai ngọn lưu ly đăng, ban đêm sáng như ban ngày, thư phòng của trẫm dùng một cái. Nếu Hoàng hậu thích đọc sách về đêm, ngày mai trẫm sẽ sai người đem cái còn lại đến cho Hoàng hậu. Mặt khác, vào mùa hạ, các điện đều được cấp băng, Hoàng hậu cảm thấy ban ngày khô nóng, là do băng không đủ sao? Việc này Hoàng hậu không được câu nệ hay ngại phiền hà, nếu cảm thấy nóng, vậy sai người lấy nhiều hơn là được.”

Đối diện với vinh sủng của Hoàng đế, Hoàng hậu không quan tâm hơn thua mà nói rằng: “Đa tạ bệ hạ ưu ái. Bất quá không cần băng, ban ngày thần thiếp thích luyện thương ở ngoài, ít hay nhiều băng không quan trọng.”

Luyện cả thương… Cảnh Nhân đế cứng ngắc gật gật đầu khen: “Hoàng hậu tướng môn hổ nữ, thật sự là anh thư.”

Chẳng biết tại sao, nói xong câu đó sau, Cảnh Nhân đế cảm thấy áp khí quanh người nhẹ dần, thứ vốn dĩ đè nặng lên hắn từ khi vào cửa điện dần dần tiêu tán, làm cho hắn càng lúc càng dễ thở.

Hoàng hậu ngưng mắt nhìn Cảnh Nhân đế: “Nếu Hoàng Thượng ưu ái như thế, vậy Cẩm Ý cũng cả gan nói điều thật lòng. Kỳ thật lúc nhập cung, ta thật sự không muốn. Người khác tham tài, ta lại không có sở thích đó, lại càng không muốn cùng một đám người tranh giành tình nhân. Chỉ là gia tộc kì vọng, không thể không tuân lệnh.”

Lời này là thật sự là thất lễ, thậm chí có thể nói là đem mặt mũi của Cảnh Nhân đế tất cả dẫm nát dưới chân. Nhưng mà Cảnh Nhân đế lại cảm thấy lời này của hoàng hậu có gì đó, ý tứ không đơn giản.

“Nhưng hiện tại ta không còn nghĩ như vậy.” Hoàng hậu đứng lên, đi đến bên người Cảnh Nhân đế, hai tay chống lên tay ghế, giống như đang ôm Cảnh Nhân đế vào lòng.

Tư thế giống như bị giam cầm làm Cảnh Nhân đế có chút khó chịu, nhưng vật lộn với nữ nhi còn là thê tử của mình thì không hay, hắn chỉ có thể dùng khí thế đồng dạng nhìn lại Hoàng hậu.

Nhưng mà thật không ngờ, từ đáy mắt Hoàng hậu hắn lại thấy được một mảnh chân thành.

“Kẻ sĩ chết vì tri kỉ, ta thề, chỉ cần còn ở lại thế giới này một ngày, ta sẽ dốc hết toàn lực bảo hộ sự an toàn của ngươi. Chuyện ngươi không nguyện ý làm, người ngươi không thích, ta sẽ ngăn bọn chúng làm phiền ngươi, làm hại ngươi.” Hoàng hậu nghiêm túc thề.

Nói xong, nàng còn giống võ tướng mà quỳ một gối xuống, nâng lấy bàn tay Cảnh Nhân đế, rồi hôn lên.

Tay nàng hữu lực, giống như có thể dùng chưởng đánh bật hết thảy. Bả vai của nàng dày rộng như vậy, giống như có thể vì Cảnh Nhân đế chống hẳn một khoảng trời.

Nhưng mà Cảnh Nhân đế lại giật giật khóe miệng, rút tay mình về, còn vỗ vỗ vai Hoàng hậu: “Sự an toàn của trẫm có mười vạn cấm quân bảo hộ, không chỉ trẫm an toàn, Hoàng hậu cũng sẽ an toàn. Trẫm không cần Hoàng hậu ‘Kẻ sĩ chết vì tri kỉ’, Hoàng hậu chỉ cần ‘Nữ tử vì người điểm trang’ là được. Trẫm còn tại vị, mặc kệ nàng có cho trẫm người nối dõi hay không, nàng sẽ vẫn là Hoàng hậu. Dưới một người, trên vạn người.”

Nói xong liền đứng lên: “Đêm đã khuya, hầu hạ trẫm thay y phục.”

Hoàng hậu cười cười, lệnh cho cung nữ đi dọn giường, chính mình giúp Cảnh Nhân đế cởi long bào cồng kềnh, thay nội y hoàng sắc, sau đó mới đi thay y phục của mình.

Lúc cởi bớt y phục, Hoàng hậu lấy một cái tráp từ tủ quần áo ra, lại lấy từ tráp ra một khối hương, đưa lên mũi ngửi ngửi. Hạ Hà đem lư hương đến, Hoàng hậu vừa muốn bỏ hương vào lư, đột nhiên đổi ý, trả hương lại vào tráp.

“Thôi, binh tới thì đánh, nước tới đắp bờ.” Hoàng hậu cười cười, cất tráp đi, tự mình chỉ vận nội y đi gặp Cảnh Nhân đế.

Nàng vốn định nhắm mắt để cho bị phát hiện, nào có ngờ rằng lúc trở lại phòng chỉ thấy Cảnh Nhân đế đã nằm ngủ trên giường, đôi mi còn hơi hơi nhăn, giống như không thoải mái.

Hoàng hậu vươn ngón tay điểm điểm ấn đường Cảnh Nhân đế, vuốt hai đầu mày giãn ra, thấp giọng nói: “An tâm ngủ đi.”

Nói xong cũng nằm xuống giường, hai người cứ thế mà ngủ, một đêm tường an vô sự.
Tiểu kịch trường

Tô Hoài Linh : có lầm hay không đây, ta còn bị giam vào thiên lao này, ngủ kế cái bô nữa, đối đãi với nhân vật trọng yếu trong truyện như vậy, có thiên lý hay không!

Hoàng hậu bình tĩnh nói: làm vai diễn duy nhất được gọi cả họ lẫn tên,  đãi ngộ của ngươi đã hơn diễn viên nhiều rồi.

Cảnh nhân đế:......