Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 21: Nhật ký của Tiểu Lục Tử (3)




Ta gọi là Tiểu Lục Tử, thiếp thân nội thị của Hoàng đế trẻ tuổi nhất Đại Triệu vương triều, Đại Tổng quản chăm chỉ.

Đúng vậy, Tiểu Lục Tử ta lại xuất hiện rồi đây, các ngươi đừng chê ta dong dài phiền phức, ta lâu lâu mới được ra kể chuyện của tiểu chủ tử. Ta biết các ngươi đều thích tiểu chủ tử, vậy đi, ta liền kể công việc hằng ngày của người cho các ngươi nghe.

Tiểu chủ tử rất thích ngủ nướng, mỗi ngày lúc rời giường ta phải gọi người rất nhiều lần, còn phải chuẩn bị sẵn điểm tâm thơm ngào ngạt bên cạnh, xong đâu đó tiểu chủ tử mới chịu chui đầu ra khỏi tiểu long bị. Hầu hạ tiểu chủ tử rửa mặt ăn sáng xong cũng vừa đến giờ Thìn, người cũng phải đi thư phòng.

Tiểu chủ tử rất không thích việc đến thư phòng đọc sách, đây cũng là thói quen do hồi nhỏ dưỡng thành. Tiểu chủ tử học vỡ lòng muộn, hơn nữa bên trên còn có mấy vị Hoàng tử khác, nên Tiên hoàng và Thái hậu cũng không ép người học nhiều. Cứ như vậy, tiểu chủ tử càng ngày càng ngốc, càng ngày càng không thích học.

Chỉ đăng tại: //u./

A, đi xa quá rồi, quay lại thôi.

Đến thư phòng, tiểu chủ tử cùng mấy tiểu hoàng tử tiểu công chúa cùng chơi một lúc, sau đó thị giảng Từ đại nhân đến, bắt đầu giảng bài. Lúc này ta đứng ở bên ngoài nhìn vào, nhìn thấy tiểu chủ tử mơ màng nghe Từ đại nhân giảng bài, rất nhanh đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Thập ngũ hoàng tử ngồi phía sau chọc chọc, lại tỉnh táo được một lát rồi tiếp tục gà gật… Cứ như vậy, một buổi sáng trôi qua.

Đến buổi trưa được nghỉ học, ta theo sau tiểu chủ tử đến Từ An cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu nương nương thương con trai mình, lại để người ngủ thêm một hồi. Thỉnh an xong, tiểu chủ tử ở tại Từ An cung dùng ngọ thiện và nghỉ trưa, khi tỉnh dậy người chơi đùa với Thái hậu một lúc rồi mới hồi Lâm Thanh cung, nhiếp chính vương đang chờ ở đó.

Lúc này đã giữa giờ Mùi, đầu tiên tiểu chủ tử bị nhiếp chính vương giáo huấn một trận, còn bị đánh nhẹ mông nhỏ, sau đó mới bắt đầu tập viết. Ta đã sớm phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị điểm tâm, chỉ sợ tiểu chủ tử đói bụng. Ai, tiểu chủ tử rất khổ a, nhiếp chính vương đại nhân rất nghiêm khắc.

Học rồi lại học, học mãi đến giờ lên đèn mới chấm dứt, tiểu chủ tử xoa cổ tay đau khổ nhìn ta, ta thực đau lòng, lại được nhiếp chính vương đại nhân ý bảo, vội vàng gọi người dâng thiện, tất cả đều là những món tiểu chủ tử thích ăn. Về phần nhiếp chính vương đại nhân, khụ, nhiếp chính vương đại nhân không kiêng ăn như tiểu chủ tử, ăn gì cũng được.

Chờ dùng xong bữa tối, nhiếp chính vương và tiểu chủ tử đi dạo quanh vườn tiêu thực. Lúc nào tiểu chủ tử cũng ăn rất nhiều, ta biết điều này không tốt, nhưng nếu không để tiểu chủ tử ăn người sẽ vô cùng ủy khuất nhìn nhiếp chính vương, thỉnh thoảng còn liếc ta một cái. Ta đau lòng tiểu chủ tử, đành tùy ý người.

Đi dạo tiêu thực xong, tiểu chủ tử khổ sở đi theo nhiếp chính vương tiếp tục đọc sách, thỉnh thoảng còn bị hỏi bài. Mỗi lần đến lúc này tiểu chủ tử đều rưng rưng nước mắt nhìn nhiếp chính vương, tất nhiên, mỗi lần như vậy đều bị đánh mông.

Ai, tiểu chủ tử đáng thương của ta.

Đến giờ Tuất, tiểu chủ tử liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nằm trong lòng nhiếp chính vương mơ màng. Lúc này ta sẽ đi tắm, còn nhiếp chính vương ôm tiểu chủ tử đến tiểu long sàng, tiểu chủ tử liền ngủ say.

Ưm, một ngày của tiểu chủ tử đã kết thúc.

Chờ tiểu chủ tử đi ngủ, nhiếp chính vương đại nhân bắt đầu phê sổ con, ta ở bên cạnh hầu hạ.

Ta cảm thấy nhiếp chính vương đại nhân thật sự rất tốt, tuy ta không hiểu chính sự, nhưng ta biết rõ nếu Nhiếp chính vương muốn làm Hoàng đế nhất định không có ai ngăn cản. Nghĩ kỹ thì, tuổi tác người phù hợp, uy vọng ở dân gian cũng rất cao, vô cùng thông minh, giải quyết triều chính cũng rất ổn thỏa, so với tiểu chủ tử mơ mơ màng màng ngốc ngốc nghếch nghếch của ta thì lợi hại hơn rất rất nhiều. Đương nhiên không phải ta thấy tiểu chủ tử không tốt, ta chỉ cho rằng tiểu chủ tử không nên bị nhốt ở hoàng cung, vì người không thích. Ta biết hết.

Mỗi buổi tối, lúc trăng đã lên cao, nhiếp chính vương mới gác bút nghỉ ngơi, bình thường vào lúc này ta đã rất buồn ngủ rồi.

Chờ ta tắt đèn, nhiếp chính vương đại nhân cũng cho phép ta đi nghỉ. Những lúc nhiếp chính vương nghỉ lại chỗ này đều không cần người gác đêm. Nhiếp chính vương đại nhân thật tốt.

Chỉ đăng tại: //u./

Nếu đã nói đến nhiếp chính vương đại nhân, vậy tiện đây chũng nói đến thị vệ tên Tam Sinh kia đi.

Theo lý thuyết, thị vệ không thể tiến nhập hậu cung, nhưng bởi vì có nhiếp chính vương, Tam Sinh vẫn như hình vời bóng đi theo nhiếp chính vương đến bất cứ đâu.

Ta nghe nói, người tên Tam Sinh này vốn là ám vệ của nhiếp chính vương, nhưng sau đó không biết vì sao lại trở thành thị vệ, mà đây không phải điều quan trọng, quan trọng là hắn khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ đáng ghét, không phải cao một chút cường tráng một chút thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, dựa vào cái gì mà xem thường người khác như vậy?!

Ta lùn thì sao, gầy thì thế nào, ta chẳng sợ ai cả. Hừ hừ hừ, ai dám khinh thường ta ta sẽ móc mắt kẻ đó ra… Ở trong mộng.

Đúng rồi, lần trước ta nói ta đang học vẽ, vốn dĩ định vẽ tiểu chủ tử cho các ngươi xem, nhưng ta học chậm quá, vất vả mới vẽ được một bức lại không biết ai đã cầm đi mất. Bức tranh đó ta vẽ tiểu chủ tử, giờ mất rồi, ta đau lòng quá.

Được rồi được rồi không nói nữa, lần sau ta sẽ nói chuyện khác, tiểu chủ tử đang gọi ta, người muốn đi mao xí, ta phải đốt đèn đây, hẹn mọi người lần sau.