Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 51: Tiểu hoàng thúc tái kiến




Trẫm chống cằm nhìn Thập ngũ hoàng đệ đang luyện võ với tiểu hoàng thúc trên đài diễn võ, lén lút ngáp một cái, tùy Tiểu Lục Tử giúp trẫm lau nước mắt.

“Hoàng thượng, hôm nay không phải vào triều, người quay về ngủ thêm một lúc đi.”

Trẫm lắc đầu, tất nhiên không thể đáp ứng, đấu tranh suốt hai tháng trẫm mới có thể dậy sớm một lần, không nhìn đủ thì quá lỗ. Hơn nữa, xem tiểu hoàng thúc luyện võ cũng là một loại hưởng thụ, nói thế nào nhỉ, gì mà Long gì mà hồng… Ai, hình như không đúng, thôi kệ đi.

Thật ra Thập ngũ hoàng đệ làm rất tốt, bây giờ trẫm nhìn thấy nó sẽ cảm thấy mình thật vô dụng. Ai, ngươi nói giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?

“Đang nghĩ gì vậy?”

Trẫm hoàn hồn, nhìn tiểu hoàng thúc cầm khăn vải lau mồ hôi, bên cạnh là Thập ngũ hoàng đệ cũng đang làm giống hệt, nhìn qua thì hai người đúng là có chút giống nhau.

Trẫm đang chìm trong suy nghĩ, chợt nghe tiểu hoàng thúc nói: “Hôm nay Hoa Phùng Hi và Dương Tín Chi sẽ tiến cung, hai người các ngươi đều đi theo nghe một chút.”

“Tả tướng bọn họ không tới sao?”

Tiểu hoàng thúc ném khăn vải cho Tiểu Lục Tử, “Hôm nay thì không cần, mãi mới đến ngày hưu mộc, vẫn nên để Tả tướng thoải mái một ngày.”

Trẫm gật đầu, đi qua mỗi tay dắt một người, “Đi thôi, Chu Chu chuẩn bị rất nhiều đồ ngon, hôm nay nhất định trẫm phải ăn thật no ~ “

Thập ngũ hoàng đệ nhàn nhạt nhìn trẫm, “Hoàng huynh, sáng nào huynh cũng ăn rất no, hôm qua còn vì ăn quá no nên lúc thượng triều đã phốc phốc phốc(*) dọc đường.”

(*) Không rõ ẻm đang trung tiện hay ợ nữa =))

Trẫm: “…”

Tiểu hoàng thúc bên cạnh mặc kệ hình tượng cười ha ha, trái tim nhỏ bé của trẫm vỡ thành từng mảnh.

Trẫm rất buồn phiền, Thập ngũ hoàng đệ càng ngày càng độc miệng, cho dù nó vẫn đáng yêu như trước nhưng trẫm đã nhìn rõ bộ mặt thật của nó —— Thập ngũ hoàng đệ quá đáng, ghét!

(*)  Đáng ghét : 神烦, QT : thần phiền, t k biết đây là ý gì nữa

Khi trẫm thấy Hoa Hoa và Tiểu Tiểu Dương quả thực đã hoảng sợ, lần trước ở Lệ trấn trẫm còn lén gặp mặt họ một lần, khi đó bọn họ đã rất đen, không ngờ giờ càng đen hơn nữa, giống hệt màu lông đen trên người Thịt Viên mà Tiểu Bạch nuôi.

Trẫm ngồi trên tiểu long ỷ, nghe hai người hồi bẩm, tuy rằng họ nói rất nhiều nhưng trẫm hoàn toàn không hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ Thập ngũ hoàng đệ dường như hiểu hết, trẫm cũng chỉ đành vểnh lỗ tai cố gắng nghe.

“Lão Hoàng đế Nam Cương bị nhi tử bức cung đến chết, lúc Nam tướng quân cứu giá thì đã muộn, cứ vậy giết luôn mấy vị Hoàng tử còn lại (**).” Lúc Hoa Hoa nói lời này vẻ mặt hắn rất thoải mái, “Cuối cùng dưới sự  thỉnh cầu của các đại thần miễn cưỡng đăng cơ.”

(**) Raw: 剩下的几个皇子就这么把对方都杀了, QT: còn dư lại mấy cái hoàng tử cứ như vậy đem đối phương đều giết, t đang phân vân câu này có phải là “mấy vị Hoàng tử còn lại cứ vậy giết chết đối phương ” hay k. Ai biết giúp t nha.

Trẫm cố gắng để mình không ngáp, tiểu hoàng thúc tựa vào ghế sờ nhẫn trên tay, nói: “Nếu Nam Cương đã không còn cần lo lắng, kế tiếp, nên giải quyết vấn đề Đột Quyết.”

Những lời này thì trẫm hiểu được.

“Còn hai phụ quốc kia nên xử lý thế nào?” Thập ngũ hoàng đệ nghiêm mặt nói, “Bọn họ không còn trung thành nữa.”

“Không vội không vội, cũng chỉ là mấy trò vặt thôi, ở có quân đội trấn thủ, bọn họ không dám quá phận.” Tiểu hoàng thúc cười nói, “Nhưng mà, Hiên nhi có thể nhân cơ hội này nghĩ xem nên xử lý thế nào, chờ xong chuyện của Đột Quyết cũng là lúc xử lý bọn họ.”

Trẫm gãi gãi mặt, cảm thấy lời này của tiểu hoàng thúc thực sự khí phách bức người!

Ngày từng ngày trôi qua, lá thu rào rạt rơi xuống, lại đến cuối thu.

Trẫm đếm đầu ngón tay, còn hai tháng nữa sẽ đến sinh nhật mười lăm tuổi, đến lúc đó trẫm sẽ truyền ngôi cho Thập ngũ hoàng đệ, sau đó có thể tiêu sái thoải mái xuất cung chơi.

Nhưng sự thật chứng minh, trẫm đã quá ngây thơ rồi. Trẫm chỉ biết Đại Triệu muốn xuống tay với Đột Quyết, không nghĩ tới tiểu hoàng thúc muốn xuất chinh!

Chuyện đến quá đột ngột, trẫm quá nóng ruột, điểm tâm mình yêu thích nhất cũng nuốt không trôi.

“Sao ủ rũ thế này?”

Trẫm mếu máo, “Tiểu hoàng thúc, vì sao ngươi nhất định phải đi? Vì sao phải đi lúc này?”

“Lúc này là thời cơ tốt, ” tiểu hoàng thúc kéo trẫm ngồi xuống cạnh y, vẻ mặt nghiêm túc, “Đi từ kinh đô đến biên cương hết năm mươi ngày, thời điểm này trời ít mưa, rất tiện hành quân, khi đến biên cương chỉ cần nghỉ ngơi một trận sẽ khôi phục được trạng thái tốt nhất. Lúc này cũng là lúc Đột Quyết thiếu thốn lương thảo, chúng ta sớm đi một chút có thể bảo vệ dân chúng khỏi bị quấy nhiễu… Ninh nhi, biên cảnh lạnh vô cùng, người không đi qua sẽ không bao giờ hiểu được nó lạnh đến thế nào.”

Trẫm chớp chớp mắt: “Tiểu hoàng thúc, sau này ngươi mang ta đến đó nhìn thử được không?”

“Tất nhiên được, ” tiểu hoàng thúc nhéo mũi trẫm, “Việc này ta không đi không được, Ninh nhi, Đột Quyết yên lặng quá lâu rồi, lần này nhất định bọn chúng sẽ tiến công từ bốn phía, một mình Trần lão tướng quân sợ là không chống nổi, những tướng quân khác cũng đang trấn thủ biên cương, không thể điều động đến trợ giúp.”

Trẫm cắn răng, “Ngươi nhất định phải cẩn thận, trẫm chờ các ngươi trở về.”

“Sợ là lúc đó đã qua sinh nhật mười lăm tuổi của Ninh nhi, qua ngày ấy, Ninh nhi cũng thật sự trưởng thành.”

Trẫm nhìn bộ dáng tiếc nuối vô cùng của tiểu hoàng thúc, nghĩ nghĩ nói: “Vậy trẫm chờ ngươi trở về sẽ tổ chức sinh nhật một lần nữa, trẫm vẫn nhớ ngươi có bí mật muốn nói cho ta biết. Còn có còn có, tiểu hoàng thúc cũng đã đáp ứng đến lúc đó sẽ để trẫm thoái vị, trẫm đều nhớ kỹ.”

“Được, đều nghe ngươi.” Tiểu hoàng thúc hôn hôn trán trẫm, “Chờ ta trở lại, nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện, nhưng lúc ta không ở đây ngươi nhất định phải nghe lời Hiên nhi và Tả tướng.”

Trẫm trừng to mắt kháng nghị: “Trẫm mới là huynh trưởng, Hiên nhi phải nghe trẫm mới đúng.”

“Ngươi nói lời này cho Hiên nhi nghe đi, xem nó nói thế nào.”

Nghe vậy, trẫm ủ rũ. Giờ lúc nào Hiên nhi cũng đả kích trẫm, nếu thực sự nói với nó lời này, nó nhất định sẽ lại nói móc trẫm.

“Đúng rồi, tiểu hoàng thúc, ngươi đưa Tiểu Bạch cùng đi đi, y thuật nàng tốt, cứ để nàng buồn chán mãi trong cung cũng không hay.” Trẫm đột nhiên nhớ tới chuyện này, “Hơn nữa Tiểu Bạch thích đi theo ngươi, có nàng ở, trẫm cũng yên tâm hơn. Nếu thực sự có người hạ độc, Tiểu Bạch nhất định có thể chữa khỏi.”

Tiểu hoàng thúc trầm ngâm một hồi, nói: “Chờ ta hỏi nàng xem sao, dù sao cũng là cô nương, để nàng ở trong quân đội cũng không tiện.”

Trẫm thả lỏng, trong lòng chắc chắn Tiểu Bạch nhất định sẽ đi theo.

Ngày thứ ba sau khi biết tiểu hoàng thúc xuất chinh, biên cương truyền đến cấp báo, Đột Quyết đã hành động, càn quét qua vài thôn trang, không còn người sống sót.

Lửa giận trong lòng trẫm càn bùng lớn, trực tiếp hạ lệnh, mệnh Trần lão tướng quân làm chủ soái, tiểu hoàng thúc làm phó soái, suất lĩnh năm mươi vạn đại quân, đến Lương thành giao chiến với Đột Quyết.

Trẫm đứng trên tường thành, nhìn thân ảnh tiểu hoàng thúc dần dần biến mất, trong lòng giống như có tảng đá lớn đang đè nghẹt, toàn thân khó chịu.

“Hoàng huynh, ” Thập ngũ hoàng đệ nắm tay trẫm, “Nên về cung rồi, còn đứng tiếp nữa sẽ khiến mẫu hậu lo lắng.”

Trẫm buồn bã thở dài: “Trẫm có hơi lo lắng.”

“Hoàng huynh yên tâm, hoàng thúc không phải huynh.”

Trẫm sửng sốt, mãi môt lúc lâu mới hiểu được ý nó, bực bội đáp: “Hiên nhi, dạo này ngươi rất hay chế nhạo trẫm đó có biết không? Thật không ngoan.”

Thập ngũ hoàng đệ nhàn nhạt đáp lời: “Hoàng huynh ngoan, sau khi về ta cho huynh đồ ngon.”

Trẫm: “…” Này này này, Thập ngũ hoàng đệ, trẫm chưa nói gì mà? Đừng xem trẫm như trẻ con mà dỗ có được không? Có! Được! Không!

Trẫm rất phiền muộn, Thập ngũ hoàng đệ ngốc ngốc manh manh ngày xưa một đi không trở lại rồi.