Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 21




Thời điểm Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm trở lại nhà họ Lộ thì thi thể Lộ Thịnh Minh đã sớm được xử lý hoàn tất, quần chúng vây xem cũng đã tản ra, trong nhà chỉ còn lại mấy người cảnh sát, đang tìm hiểu rõ tình huống với Ninh Uyển.

Lộ Nam Tâm vọt vào, giống như phát điên tìm kiếm chung quanh. Từ phòng bếp đến phòng ngủ chính, rồi đến gian phòng trước đây của cô, một tấc cũng không buông tha. Dọc theo đường trở về nhà, trong lòng cô dùng hết toàn lực cầu nguyện, đây chẳng qua chỉ là Cố Trầm Quang đùa giỡn cùng cô thôi, một lát khi về nhà, cha vẫn còn hoàn hảo đợi ở nhà, vì cô chuẩn bị một bàn tiệc tẩy trần. 

Nhưng không có, Lộ Nam Tâm tìm mỗi một căn phòng, cũng không có.

Chân Lộ Nam Tâm gần như là đứng không vững, lòng tin một đường chống đỡ sụp đỗ. Giờ phút này hoàn toàn mất đi sức lực đứng thẳng. Cố Trầm Quang đứng sau lưng cô nửa bước, thấy thế liền bước xông tới, kéo cô gái nhỏ lảo đảo muốn ngã vào trong ngực. "...... Đừng sợ."

Lộ Nam Tâm thở từng ngụm từng ngụm, mượn lực của Cố Trầm Quang giùng giằng đứng lên, nước mắt rốc cục vỡ đê, từng giọt lớn rơi xuống, bỏng rát nơi giao nhau giữa hai bàn tay đang nắm của cả hai. Cô đẩy anh ra, đảo mắt nhìn về phía người trong phòng khách, ánh mắt ác liệt, từng bước một đi tới. 

Ninh Uyển ngồi trên ghế sô pha, tròng mắt đầy nước mắt, giống như tất cả tín ngưỡng của bà đều biến mất hầu như không còn gì, bay hết bảy hồn sáu phách, xám xịt không ánh sáng. Lộ Tranh 8 tuổi ngồi bên cạnh, nhỏ giọng khóc thút thít, thỉnh thoảng trộm liếc nhìn mẹ, lần nữa bị dọa đến khóc càng nhiều. 

Lộ Nam Tâm đi tới, mở miệng, giọng nói hoàn toàn khàn đi: “……. Ba của tôi đâu?”

Ninh Uyển cũng không hề nhúc nhích, ngay cả khóe mắt cũng không nâng lên nửa phần.

Lộ Nam Tâm lên tiếng lần nữa, gần như là hét lên: “Tôi hỏi, ba của tôi đâu?”

Đầu ngón tay của Ninh Uyển rốt cục giật giật, giống như bị người từ một thế giới khác gọi tỉnh. Bà khẽ nâng mắt, nhìn về phía Lộ Nam Tâm, chưa kịp nói, nước mắt đã rơi, im lặng lên tiếng: “…… Ông ấy không cần dì nữa.”

Lộ Nam Tâm gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Uyển, nhìn thẳng vào mắt bà, lại bị ánh mắt tuyệt vọng giống như chết rồi của bà làm chấn động.

Ninh Uyển cũng không quản cô, trong nháy mắt lại chìm đắm vào trong thế giới của mình, giọng nói càng lúc càng thấp, giống như hạt bụi: “Đều tại dì không tốt, nếu như không phải dì lợi dụng nhà họ Lộ uy hiếp ông ấy kết hôn với dì, có thể ông ấy sẽ không đau khổ như vậy. Cũng sẽ không…… cả đời cũng sẽ không tiếc nuối….. Nhưng mà cuối cùng, dì cũng không thể giúp ông ấy giữ được nhà họ Lộ……”

Bà nhìn về phía Lộ Nam Tâm, mang theo nụ cười thê lương tàn nhẫn, “Con có biết tại sao ông ấy lại muốn lấy dì không? Bởi vì ông ấy là con trai trưởng nhà họ Lộ. Từ nhỏ, tất cả mọi người đều nói với ông ấy, cơ nghiệp trăm năm nhà họ Lộ, toàn bộ nằm trong tay ông ấy. Ông ấy cho dù là phá hủy cả cuộc đời, tan xương nát thịt, cũng phải giữ được nhà họ Lộ….. Nhà họ Ninh cùng nhà họ Chu cấu kết kề dao lên cổ nhà họ Lộ, ông ấy có thể làm sao đây?”

"Kết hôn là con đường duy nhất. Chỉ có ông ấy cưới dì, nhà họ Ninh mới có thể bỏ qua cho nhà họ Lộ…. Tên ngốc này, thế như thật sự cam tâm tình nguyện tự tay hủy đi cả đời của mình……” Ninh Uyển rơi lệ đầy mặt, giống như là nước lũ tràn đê. Đột nhiên bà đứng dậy, đi tới chỗ Lộ Nam Tâm, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, “phụp” một tiếng quỳ xuống. 

Vẻ mặt Ninh Uyển hoàn toàn hỏng mất, lại nhớ đến hoàn thành tâm nguyện của người chồng đã chết. “Con không nên hận ông ấy. Con đừng hận ông ấy có được hay không…… Ông ấy không biết đã có con. Ban đầu, nếu ông ấy biết có con tồn tại, sợ là dù cho nhà họ Lộ có bị hủy, cũng tuyệt đối không buông tay mẹ con. Ông ấy yêu bà ấy như vậy, yêu bà ấy như vậy….. Cũng bởi vì dì, đều là vì dì! Nam Tâm, sau khi ông ấy biết được sự tồn tại của con, dì nhìn thấy trong ngăn kéo của ông ấy tờ giấy ly hôn….. Là dì đã cầm dao buộc ông ấy, là dì lấy tính mạng ra ép buộc ông ấy….. Thật xin lỗi…. Đều là tại dì, đều là dì hại ông ấy…… Là dì quá ích kỷ, đều là tại dì……”

"Dì không thể giúp ông ấy giữ được nhà họ Lộ, còn làm hại ông ấy mất đi đứa con gái ông ấy yêu nhất, cho nên đến cuối cùng….. Ông ấy ngay cả mạng cũng không muốn nữa, rời đi, sạch sẽ…..”

Người phụ nữ cao ngạo như vậy, nhưng bởi vì tình yêu, đấm mình vào bụi bậm, không chừa thủ đoạn nào.

Trong phòng khách, mọi người nghe thấy tất cả, trong lòng đều khẽ thở dài một tiếng. Nếu nói tình yêu làm tổn thương con người, thật lòng, giả dối, ai cũng không đoán được.

Lộ Nam Tâm hoàn toàn ngây người, quá nhiều sự thật ập đến làm cho cô căn bản không phản ứng kịp. Cô cúi đầu, không thể làm gì nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình…… rơi lệ đầy mặt, nổi gân xanh, móng tay xinh đẹp cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra, theo động tác tự đánh vào mình của bà, dính khắp người. Là thật hận mình. 

Trong lòng cô đau nhức, chậm rãi ngồi xuống, run rẩy ôm lấy người phụ nữ thống khổ trước mặt mình, nhẹ giọng nói bên tai bà: “…… Được, tôi đồng ý với dì. Tôi không hận ông ấy.”

Toàn thân Ninh Uyển cứng đờ, ngay sau đó hung hăng ôm chặt lại Lộ Nam Tâm. "Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi......"

Hai người ôm khóc thành một đoàn, sau lưng, cách đó không xa bé trai 8 tuổi cũng không nhịn được nữa, bật khóc lớn. Tiếng khóc thê lương nháy mắt phá vỡ cả bầu trời.

......

Cố Trầm Quang khẽ thở ra một hơi, đi về phía vài người cảnh sát đang trầm mặc bên cạnh, nhẹ gật đầu thăm hỏi: “Tôi là luật sư, tôi muốn tìm hiểu rõ chi tiết tình huống cùng mấy vị một chút.”

Một vị cảnh sát liếc mắt nhìn người trong phòng khách đang khóc không thể kìm chế được, trầm mặc gật đầu: “Được.”

"Chúng ta đi ra ngoài nói, xin mời."

......

"Nhà họ Lộ mười mấy năm trước đã xuất hiện nguy cơ, nhưng mà Lộ Thịnh Minh cắt máu cổ tay dốc hết sức đè xuống. Sau đám cưới với nhà họ Ninh cũng có thêm nhiều người ủng hộ. Hơn nữa dựa vào uy từ trước của lão gia nhà họ Lộ trong giới chính trị, những năm này đã chậm rãi lấy lại phần nào. Nhưng mà, lần này….”

Cố Trầm Quang cau mày: "Lần này như thế nào?"

"Là thình lình xảy ra một chút vấn đề về kinh tế liền rạn nứt, đâm thẳng vào xương sống nhà họ Lộ. Hơn nữa thủ đoạn hoàn mỹ, bấm vào điểm đau, vừa chạm vào liền gãy.”

"Ý của anh là nói…. Thay vì nói là thình lình xuất hiện, không bằng là nói, đã có âm mưu từ lâu.”

"Đúng vậy."

————

Sau khi Cố Trầm Quang tiễn mấy vị cảnh sát trở về, hai người trong phòng khách đã ngừng khóc, ngồi song song trên ghế sô pha, không nói một lời, ánh mắt ngốc trệ. Trong lòng Ninh Uyển còn ôm chặt Lộ Tranh, nước mắt không tiếng động rơi.

Anh khẽ thở dài một tiếng, đi tới, một tay chống đỡ dưới cổ Lộ Nam Tâm, một tay vòng qua đầu gối, ôm ngang cô lên. 

Lộ Nam Tâm cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực anh.

Cố Trầm Quang thấp giọng, nói với Ninh Uyển: “Khuya lắm rồi, tôi trước mang Nam Nam trở về….. Tự chị bảo trọng thân thể.”

Ninh Uyển không có tâm tình trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, ý bảo bản thân đã nghe thấy. Cố Trầm Quang quay đầu chuẩn bị đi, Ninh Uyển đột nhiên nghĩ đến cái gì, khàn giọng mở miệng: “……. Đợi đã.”

Cố Trầm Quang quay lại: “Còn có việc gì không?"

Ninh Uyển trầm mặc chốc lát, thở sâu một hơi, giống như là hạ quyết tâm, từ trong chiếc túi đóng chặt, lấy ra một bức thư, đưa tới.

Cố Trầm Quang không nhận: "Đây là......"

"Di thư ông ấy viết cho Diệp Cữu.”

Người trong ngực chợt run lên, tay Cố Trầm Quang càng xiết chặt, giơ một tay ra nhận lấy bức thư, đưa tới trong tay Lộ Nam Tâm.

"Cám ơn, vậy chúng tôi đi trước.”

.......

Trong xe, Lộ Nam Tâm ngồi ở vị trí ghế phụ, mở bức thư trong tay ra.

Chỉ có một trang giấy thật mỏng, đơn giản một câu nói.

"Tiểu Cửu, thật xin lỗi. Áo cưới kết hoa đã hứa, không thể cho em rồi.”

Tiểu Cửu.

Lộ Nam Tâm nhớ, lúc nhỏ, có một lần, lúc mẹ bị sốt, cô canh giữ bên giường bệnh, suốt một đêm cô nghe mẹ nói mê: “Anh không cần Tiểu Cửu nữa sao…..”

......

Nước mắt vừa ngừng lại chảy ra, Lộ Nam Tâm hít hít lỗ mũi, khóe mắt mang nước mắt liếc nhìn gò má đẹp mắt của người đàn ông tuấn tú bên cạnh. Trong lòng mềm nhũn, đầu dựa vào bờ vai của anh, khẽ hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

"Về nhà."

————

Cố Trầm Quang không có mang cô về nhà cũ, mà là trực tiếp lái xe trở về nhà trọ lúc trước của hai người.

Mở cửa vào nhà, không có mở đèn, một mảnh tối đen.

Lộ Nam Tâm đi vào trước, nhìn Cố Trầm Quang cúi đầu, im lặng mượn ánh trăng bên ngoài mà đổi giày.

Lộ Nam Tâm nhỏ giọng gọi: "Cố Trầm Quang......"

Anh đang đưa lưng về phía cô đổi giày, nghe vậy hơi sửng sốt, không quay đầu lại, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ lắm. “…..Ừ?”

"...... Nam Nam rất sợ."

"Sợ cái gì?" Lắng nghe, trong giọng nói của anh mang theo cảm xúc kềm nén, không để ý liền muốn bộc phát.

"Nam Nam không có cha…… Mẹ đã không cần Nam Nam nữa. Hiện tại cha đi rồi, vậy Nam Nam……”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc đột nhiên xoay người lại, động tác nhanh chóng mãnh liệt, mang theo tình cảm đốt cháy hết thảy.

Lộ Nam Tâm còn chưa phản ứng kịp, liền bị Cố Trầm Quang hung hăng ấn lên trên cửa. Sau đó, hơi thở của anh liền tiến tới gần, trên môi có cảm xúc ấm áp, không quan tâm ngăn chặn, hung hăng cắn môi cô.

"Oanh" một tiếng, từ đầu đốt tới chân.

Lộ Nam Tâm mở to mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, không thể tin.

Sức lực trên môi dần dần dịu dàng, hàm răng cắn chặt môi dưới của cô buông ra. Đầu lưỡi Cố Trầm Quang nhẹ nhàng quét qua dấu vết trên môi bị anh cắn để lại. Đầu lưỡi không ngại phiền phức, miêu tả hình dáng môi Lộ Nam Tâm, từ bên trái qua bên phải, tới tới lui lui. Trái tim chạm đến cảm xúc mềm mại dịu dàng rốt cục thoát khỏi gong xiềng, thế như chẻ tre, không thể ngăn cản.

Anh nhìn đôi mắt mở to của cô gái nhỏ trước mặt, đôi môi đang ngậm lấy môi cô khẽ thở dài. “Nhắm mắt lại!”

Cặp mắt kia lập tức gắt gao đóng chặt, duy chỉ có lông mi đen dài đang không ngừng run rẩy.

Cố Trầm Quang hài lòng, lực đạo môi lưỡi lại không nhịn được tăng thêm. Đầu lưỡi dùng sức tách môi Lộ Nam Tâm ra, tới lui quét qua hàm răng của cô, đang muốn xâm nhập vào sâu thêm thì lại phát hiện cô gái nhỏ vì quá khẩn trương mà hai hàm răng đóng chặt.

Hô hấp anh càng thêm nặng nề, “Ngoan, đừng cắn răng.”

......

Vì vậy đầu lưỡi anh liền thuận lợi tiến vào. Dần dần công thành đoạt đất, tùy ý làm bậy. Anh tìm đầu lưỡi của cô, khuấy đảo quấn lấy, xâm nhập vào cổ họng. Thậm chí còn kéo đầu lưỡi của cô vào trong miệng mình, nhẹ nhàng mút lấy, cắn cắn, không biết thỏa mãn mà hút hôn.

......

Không biết qua bao lâu, nụ hôn vừa kết thúc, Cố Trầm Quang lại không chịu rời đi, môi vẫn dán chặt lấy môi Lộ Nam Tâm, hô hấp nặng nề.

Ánh mắt của anh sâu sắc, nhìn khuôn mặt cô, khắc vào trong cốt nhục. Sau đó, giọng nói khàn khàn, nhả ra từng chữ từng câu:

"Lộ Nam Tâm, anh yêu em.”

Yêu đến này cả đời, từ tóc đen tóc trái đào đến tóc trắng xoá, anh đều cam tâm tình nguyện, cầu cũng không được, chỉ yêu một mình em.

"Bắt đầu từ 10 tuổi, anh đã ở bên cạnh em, chờ em lớn lên. Cho tới bây giờ, chờ em lớn lên chút nữa, anh sẽ cưới em, cả đời ở bên cạnh em. Cho nên, bảo bối, đừng sợ, em có anh, anh vĩnh viễn đều ở bên cạnh em.” 

Em luôn luôn mất đi, tất cả người thân, tất cả thân tình. Vì vậy anh liền dùng cả đời này, từ tuổi trẻ đến tuổi già, tất cả tình cảm đều cho em, có đủ hay không?

Bảo bối, từ khoảnh khắc anh quyết định muốn sống cùng em, anh liền vô cùng hy vọng, cuộc sống hai người chúng ta có thể nhanh chóng bắt đầu.

Hiện tại, nó tới.