Trẫm Thật Mệt Tâm

Chương 10-2: Điều kiện thứ nhất (2)




Sau khi tới phòng Thẩm Ngọc, Phương Duệ đem Bạch Đoàn Tử để gần cửa sổ, còn hắn núp vào vách tường, sau đó ngừng thở nghe động tĩnh bên trong.

- Meooooo

Tiếng miêu kêu rất nhỏ.

Thẩm Ngọc ở bên trong nghe được động tĩnh, khẩn trương gắt gao cầm chặt chủy thủ, đợi nghe rõ là tiếng miêu kêu, mới thở dài nhẹ nhõm, đem chủy thủ đặt lại dưới gối.

- Meoooo

Bên ngoài cửa sổ lại truyền vào tiếng miêu kêu, Thẩm Ngọc nhíu mày, nghĩ thầm tiểu bạch miêu này ở cách vách Lôi Thanh Đại như thế nào lại luôn qua bên đây.

Sợ người khác chú ý tới nơi này, mà dẫn người lại đây bắt tiểu bạch miêu, Thẩm Ngọc định nhanh chóng đuổi tiểu bạch miêu đi.

Bước nhanh đi tới cửa sổ, mới vừa đẩy cửa, liền có một đạo bóng trắng nhảy vào trong phòng, Thẩm Ngọc giật mình thiếu chút nữa đưa tay bắt lấy tiểu bạch miêu.

Nhìn tiểu bạch miêu, thần sắc Thẩm Ngọc lộ ra vài phần khẩn trương, thanh âm ép thấp:

- Ngươi đi mau, nơi này không có gì ăn.

Thẩm Ngọc nhớ tối hôm qua nàng nghe lén hai nha hoàn nói chuyện, nói miêu này vì không ai cho ăn nên mới chạy qua bên này kiếm ăn, cho nên nàng nghĩ đêm nay nó lại bị bỏ đói.

Đang định xua đuổi tiểu bạch miêu đi, ai ngờ tiểu bạch miêu giống như ngửi được gì đó liền hướng về phía giường.

Thấy tiểu miêu chạy về hướng đó, Thẩm Ngọc cả kinh, bước nhanh tới, ôm tiểu bạch miêu lên.

Lúc Thẩm Ngọc bế tiểu bạch miêu, còn chưa đóng cửa sổ lại, lóe một cái một bóng người nhảy vào, nhanh chóng trốn sau bình phong

Thẩm Ngọc bế tiểu bạch miêu lên, lại cảm thấy lông của nó cực kỳ mềm mại, liền tò mò sờ soạng vài cái:

- Thì ra lông miêu lại mềm như vậy.

Tránh ở sau bình phong, Phương Duệ nghe Thẩm Ngọc nói những lời này, thiếu chút nữa muốn nhảy ra nói với Thẩm Ngọc:

- Nàng so với nó còn mềm hơn.

Đây là lời thật tâm của Phương Duệ, hắn chỉ sờ được tay của Thẩm Ngọc, nhưng tay kia lại mềm như không có xương cốt, khiến hắn luôn nghĩ biện pháp tìm cách để sờ tay Thẩm Ngọc.

Tiểu bạch miêu có một đôi mắt giống như màu lam đá quý, nhìn Thẩm Ngọc chăm chú, Thẩm Ngọc tâm cũng mềm, vuốt ve lông tiểu bạch miêu.

- Ngươi đừng chạy đến đây nữa, chạy đến chổ của ta còn đỡ, nếu là chạy tới sân viện của lão phu nhân, ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.

Đại khái là vì tiểu miêu là súc sinh, nghe không hiểu tiếng người cũng không thể trả lời.

Thẩm Ngọc khẽ nói cực kỳ ôn nhu, không dùng giọng ngày thường tương đối trung tính, nghe giống như một tiểu cô nương đang thuyết giáo một tiểu hài đồng.

Nói xong, còn hỏi nhiều một câu:

- Ngươi nghe hiểu chưa?

Phương Duệ nghe Thẩm Ngọc nói chuyện ngu đần với tiểu miêu, gắng nhịn không bật cười, hắn chưa từng thấy Thẩm Ngọc như vậy bao giờ, cũng chưa bao giờ biết Thẩm Ngọc sẽ là cái dạng này.

Ngày thường thoạt nhìn rất thông minh, một khi phạm xuẩn, việc nhân đức không nhường ai, nhưng Thẩm Ngọc như vậy so với ngày thường càng thêm hấp dẫn.

Ôm tiểu miêu đi tới cửa sổ, thả tiểu miêu ra ngoài cửa sổ, tiểu miêu này cũng thông minh, còn biết tự mình nhảy xuống, sau đó lay động cái đuôi, chậm rì rì đi về hướng tướng quân phủ.

Nhìn tiểu miêu rời đi, Thẩm Ngọc thở nhẹ một hơi, lúc đóng cửa sổ, giọng nói từ phía sau truyền đến.

- Nếu thích như vậy, hay là ta đưa cho ngươi một con.

Nghe giọng nói này, Thẩm Ngọc liền xoay người, kinh ngạc nhìn hắc y nhân, mang theo mặt nạ đang ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, trong tay thưởng thức thanh chủy thủ.

Chủy thủ kia, rõ ràng nàng đã đặt dưới gối. Sắc mặt Thẩm Ngọc rất khó coi.

Phương Duệ đem chủy thủ đặt lên mũi ngửi thử, giọng nói mang theo ý cười:

- Thạch tín? Ngươi định mưu sát thân phu.

- Ngươi!

Thẩm Ngọc nghe nam nhân này đùa giỡn nàng, thẹn quá thành giận.

Thẩm Ngọc ở trong quan trường có thể ứng phó bất cứ người nào cố tình làm khó dễ khó xử người của nàng.

Chỉ là đối với người đùa giỡn nàng, nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng chưa từng nhìn thấy người khác ứng phó như thế nào, cho nên từ ngữ nghèo nàn.

- Đồ vật nguy hiểm như vậy đừng có đặt trên giường, nếu chẳng may mưu sát thân phu không thành, lại bị thương chính mình, ta sẽ đau lòng.

Nói xong liền dùng bao gối trên giường bao lại.

- Đồ vật nguy hiểm thế này, ta sẽ mang đi.

Vừa nói vừa đem đồ vật bỏ vào trong vạc áo, tùy ý nâng mắt nhìn Thẩm Ngọc.

Lập tức ngơ ngẩn, hình ảnh này có chút bổ huyết...

Thẩm Ngọc một thân trung y màu trắng, tóc rối tung ở sau thắt lưng, vừa nhìn liền thấy, đúng là một nữ tử.

Tầm mắt dừng lại nơi ngực của Thẩm Ngọc không có dùng vải buộc ngực, y phục tương đối rộng, lại vẫn thấy độ cong.

Nhưng cho dù là vùng đất bằng phẳng hắn cũng vui lòng tiếp nhận, rốt cuộc lúc xem Thẩm Ngọc là nam nhân, hắn cũng không có nghĩ tới ngực này có gì để chơi.

Cho dù đã có mặt nạ che khuất, Thẩm Ngọc vẫn cảm giác ánh mắt kia không hề kiêng nể nhìn người nàng, lập tức ôm ngực, biểu lộ phòng bị.

Phương Duệ cười khẽ một tiếng, trêu chọc nói:

- Như vậy đã sợ? Ngươi không phải muốn giả thành như vậy, sau đó dùng mỹ nhân kế dẫn ta cắn câu, lại dùng chủy thủ đã bôi độc để giết ta, không phải sao?

Hắn vừa vào phòng liền ngửi thấy mùi thạch tín, lại nhìn Thẩm Ngọc mặc đồ như vậy, hắn cũng biết Thẩm Ngọc muốn làm cái gì.

Lẽ ra hắn rất muốn nhìn xem Thẩm Ngọc sẽ như thế nào câu dẫn hắn, nhưng……

Hắn biết nếu bị câu dẫn nhất định sẽ không giữ được, lang tính bùng nổ, hắn cảm thấy không cần thử.

Hắn cũng biết đối với Thẩm Ngọc hắn hoàn toàn không thể tự chủ.

Bị người đoán trúng ý định, Thẩm Ngọc cố gắng ổn định tâm tình, không thể bị nam nhân này nắm mũi.

Thẩm Ngọc nhìn thẳng vào Phương Duệ, nói:

- Chúng Ta đàm luận điều kiện, thấy thế nào? Ngươi thay ta bảo thủ bí mật, ta đáp ứng ngươi ba điều kiện, trừ những điều kiện thương thiên hại lý...

- Được.

Không chờ Thẩm Ngọc nói hết lời, Phương Duệ liền đáp ứng.

Thẩm Ngọc nhíu mày:

- Ta chưa nói xong.

- Ta là người tốt, sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lí.

Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua hắn đang mặc y phục dạ hành, mang theo mặt nạ, còn bịt mặt....

Một thân trang phục thế này, còn vào canh giờ này xuất hiện ở trong phòng nàng, hắn cũng có thể nói hắn là người tốt, hắn có mặt sao?

Ánh mắt Phương Duệ sáng như đuốc nhìn Thẩm Ngọc, hắn chờ chính là chờ Thẩm Ngọc nói điều kiện với hắn.

- Điều kiện thứ nhất, gọi ta một tiếng phu quân đi.

Đôi mắt Thẩm Ngọc hơi trợn to, sau đó trừng mắt nhìn nam nhân đang ngồi trên giường nàng, tính tình mới vừa áp xuống, lại nổi lên.

- Mục đích của ngươi chỉ muốn nhục nhã ta, đúng không?

Thái độ ngả trớn như vậy rõ ràng là vũ nhục nàng.

Phương Duệ liên tục lắc đầu, mục đích của hắn rõ ràng chính là muốn đem Thẩm Ngọc tiến cung, còn hai chữ nhục nhã, không hề có.

- Nếu ngươi không chịu, ta đi đây, nếu ta làm ra chuyện gì, ngươi cũng nên thứ lỗi.

Nói xong Phương Duệ đứng lên, làm bộ muốn đi.

Thẩm Ngọc quýnh lên:

- Ngươi từ từ.

Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, xem như lấy dũng khí.

- Ta…

Thẩm Ngọc vừa há miệng đã bị âm thanh cực đại gào thét bên ngoài phòng đánh gãy.

- Thẩm Ngọc, ra đây bồi ta uống mấy chung!

Phương Duệ:

- …

Đột nhiên hắn có một loại xúc động muốn giết chết Lôi Thanh Đại.

Hắn cảm thấy cần suy nghĩ một chút, để xem lần này nên phế tay Lôi Thanh Đại hay là đánh gãy chân.

- Lôi tướng quân, công tử đã ngủ, thỉnh người ngày mai hãy qua.

- Cút qua một bên đi, Thẩm Ngọc, ngươi đừng hòng trốn, ngươi không ra ta sẽ xông vào!

Thẩm Ngọc trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, vẻ mặt khẩn trương:

- Ngươi chờ một chút, ta đi ra ngoài đuổi hắn đi.

Thẩm Ngọc đang định xoay người muốn đi ra ngoài, Phương Duệ đứng ở mép giường, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhắc nhở Thẩm Ngọc:

- Tóc.

Thẩm Ngọc đang định mở cửa nghe vậy, liền sờ đầu tóc, luống cuống tay chân đi đến bàn trang điểm, cầm một cây trâm nhanh chóng buộc chặt tóc lên.

- Y phục.

Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của mình, không quấn lại ngực chỉ khoác áo choàng.

Phương Duệ:

-

- Ngươi không buộc ngực?

Ánh mắt nhìn chằm chằm ngực của Thẩm Ngọc.

- Thẩm Ngọc, ta vào đây.

- Lôi tướng quân!