Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 10: Tượng đất huệ sơn – 2




Nghiêm Dương ôm Hi Hi đứng ở cửa bệnh viên Đông Tân, bên cạnh người đến người đi.

Nói ra quả thực là Nghiêm Dương định sẽ không theo Hi Hi đến tìm cha, nhưng mà khi Hi Hi nổi giận chạy ra khỏi văn phòng thì gặp được phu nhân Cục trưởng.

Phu nhân Cục trưởng vừa nhìn thấy Hi Hi thì thích không kìm được, nhìn thấy trên mặt đứa nhỏ vẫn còn hằn vệt nước mắt, nghiêm túc hỏi Nghiêm Dương đuổi theo Hi Hi vừa chạy đến là có chuyện gì xảy ra, sau khi nghe qua Nghiêm Dương giải thích, lúc này phất tay lên tiếng, để cho Nghiêm Dương mang theo Hi Hi đi tìm cha.

Nhưng là, đến cửa bệnh viện Đông Tân rồi, Hi Hi như thế nào cũng không chịu đi vào.

Chỉ cần Nghiêm Dương vừa đi vào cửa, sắc mặt Hi Hi sẽ trắng bệch, cả người run rẩy không thôi, cũng không chịu nói gì. Khiến cho Nghiêm Dương cũng hiểu được là chỉ cần đi vào bệnh viện này là bé sẽ khó chịu như bị thắt cổ.

“Vậy Hi Hi nói hiện tại làm sao tìm được cha? Hi Hi lại không chịu đi vào…”

Hi Hi không trả lời Nghiêm Dương, chỉ nhỏ giọng nói:

“Đi vào…khó chịu…”

“Vì sao lại khó chịu?”

Nghiêm Dương thực buồn phiền.

“Không biết…”

Hi Hi cũng cảm thấy kì quái, bình thường cũng không có loại cảm giác không thể hô hấp này, vì cái gì khi đi cùng với Nghiêm Dương lại có loại cảm giác ấy? Chẳng lẽ…

“Hi Hi?”

Nghiêm Dương không biết Hi Hi đang suy nghĩ cái gì, lay lay thân mình nho nhỏ của bé hỏi.

“Chú, chúng ta chờ đến khi cha tan tầm đi ra được không?”

Hi Hi dùng đôi mắt to nhìn Nghiêm Dương, đáng yêu nói không nên lời.

Nghiêm Dương ngẫm nghĩ, lại nhìn đồng hồ, gật gật đầu, mang theo Hi Hi đi sang quán kem bên cạnh bệnh viện.

Vào quán rồi, Nghiêm Dương chọn một vị trí ở gần cửa sổ, đặt Hi Hi xuống chỗ ngồi:

“Hi Hi muốn ăn gì?”

“Ăn thỏ trắng nhỏ…”

Hi Hi dùng ánh mắt khao khát nhìn Nghiêm Dương.

“Được, chúng ta ăn thỏ trắng nhỏ. Hi Hi ngồi ở đây, chú đi mua thỏ trắng nhỏ nhé.”

Nghiêm Dương dặn dò Hi Hi.

“Vâng.”

Hi Hi ngoan ngoãn gật đầu.

Cái gọi là thỏ trắng nhỏ chính là loại kem mà quán này tạo hình thành thỏ trắng nhỏ, lúc chưa bước vào trong tiệm Nghiêm Dương đã nhìn thấy bảng quảng cáo mà chủ quán bày ra ở cửa.

Đúng là đồ ăn lấy lòng, Nghiêm Dương quay lại chỗ ngồi, nhìn thấy ánh mắt của Hi Hi đều bị thỏ trắng nhỏ hấp dẫn, không khỏi cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là trẻ con mà…

Nghiêm Dương ăn hết hai cái thỏ trắng nhỏ liền không muốn ăn nữa, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn:

[Đang làm gì đấy?]

Chốc lát sau, di động liền kêu lên ‘đinh đinh’, báo có tin nhắn.

[From Nhâm Lê:

Xem truyện tranh, không có việc gì làm, anh thì sao?]

Nghiêm Dương ngẫm nghĩ, trả lời lại:

[Hộ tống công chúa đi tìm Quốc vương, hôm nay cậu không đi làm sao?]

[From Nhâm Lê:

Có, từ từ đã. Vì sao là đi tìm Quốc vương chứ không phải là Hoàng tử?]

[Trả lời:

Sao còn xem truyện tranh, cẩn thận bị bắt được. Hoàng tử còn rất nhỏ, không chăm sóc được tiểu công chúa đáng yêu của chúng ta.]

[From Nhâm Lê:

Hắc, không sao không sao, tôi là sếp lớn, ngoại trừ một người nào đó ra không ai dám bắt tôi.]

[Trả lời:

Cậu là sếp lớn? Cậu không phải là mở quán kem rồi gây sức ép bên trong chứ?]

[From Nhâm Lê:

Làm sao có thể……nhưng mà bên cạnh cơ quan của tôi có một quán kem, gần đó bán kem thỏ, muốn ăn quá…]

Vẻ mặt của Nghiêm Dương nhất thời trở nên cổ quái, trả lời lại:

[Cậu làm ở bệnh viện Đông Tân?]

[From Nhâm Lê:

A! Làm sao anh biết?]

[Trả lời:

Bởi vì tôi cùng công chúa đang ăn thỏ.]

Đợi nửa ngày không thấy trả lời, Nghiêm Dương đang muốn gọi điện qua, thì nghe được tiếng đẩy cửa rất lớn.

Ngẩng đầu nhìn lại, Nhâm Lê đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình.

Nghiêm Dương đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy vẻ mặt Nhâm Lê trở nên kỳ quái, giống như nuốt phải ruồi bọ vậy.

Qua không đến một giây, Nghiêm Dương đã biết vì sao vẻ mặt của Nhâm Lê lại như thế.

Bởi vì, Hi Hi vốn đang dốc lòng ăn thỏ trắng nhỏ buông thìa xuống, kêu một tiếng cha, chạy đến trước mặt Nhâm Lê.

Nhâm Lê ngồi ở đối diện Nghiêm Dương, Hi Hi ngồi ở bên cạnh Nhâm Lê, bầu không khí giữa ba người vô cùng quỷ dị.

“Tôi cũng không biết là cậu có con gái.”

Cuối cùng, Nghiêm Dương đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này.

“Không phải.”

Nhâm Lê xấu hổ, liếc mắt trừng Hi Hi một cái.

Hi Hi nhìn Nhâm Lê, bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn thỏ con.

Nghiêm Dương nhíu mi:

“Hi Hi không phải con gái cậu?”

Hừ hừ, ngay cả con gái cũng có, mẹ của bé nhất định là không thể không có.

“Cũng không phải…”

Nhâm Lê vẻ mặt đau khổ, không biết nói như thế nào.

Nghiêm Dương bị Nhâm Lê làm cho choáng váng đầu óc:

“Vậy bé rốt cuộc có phải là con gái của cậu hay không?”

Nhâm Lê nhìn Hi Hi còn đang ăn thỏ con, hận không thể bóp chết nó:

“Nó xem như là con gái của tôi, nhưng mà anh cũng đã gặp qua…”

Nghiêm Dương nheo mắt, anh xác định tối hôm trước chưa từng gặp Hi Hi. Chẳng lẽ…một ý niệm không tốt nảy ra trong đầu Nghiêm Dương.

Nhâm Lê nhìn Nghiêm Dương, thật cẩn thận nói:

“Anh có nhớ hay không? Chính là đêm anh ở lại nhà tôi đó…”

Cả người Nghiêm Dương run lên:

“Đêm đó tôi ngủ ở nhà cậu chưa gặp bao giờ, ngoại trừ đứa bé rối gỗ ở bên ngoài.”

Nhất định không phải là như mình nghĩ, nhất định không phải là như mình nghĩ đâu.

“Có, anh còn hỏi tôi mà…”

Nhâm Lê khẳng định.

Nghiêm Dương nuốt nước miếng, máy móc nhìn Hi Hi.

Hi Hi nở nụ cười thật tươi với Nghiêm Dương, miệng kêu:

“Chú…hiện tại Hi Hi cũng rất thích chú…”

Nói xong, cặp mắt to tròn kia dần trở nên xám ngắt, cuối cùng toát ra lục quang lấp lánh.

Nghiêm Dương lại máy móc nhìn về phía Nhâm Lê, miệng lẩm bẩm:

“Tôi là đang nằm mơ…nhất định là đang nằm mơ…”

Nhâm Lê vỗ vỗ đầu Hi Hi:

“Đừng loạn dọa người khác. Anh ta biết rồi, cẩn thận người khác nhìn thấy.”

Hi Hi mở to hai mắt, màu sắc của đôi mắt khôi phục bình thường, làm nũng kêu lên:

“Chú…”

Nghiêm Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, lại nhìn Nhâm Lê cùng Hi Hi.

Được rồi, anh chấp nhận. Nhưng mà, anh nhất định phải biết Hi Hi là cái gì vậy a a a a a…

Nhâm Lê nhìn hiểu ánh mắt của Nghiêm Dương:

“Vấn đề này sao…”

Ai ngờ còn chưa có nói xong, đã bị chặn ngang.

“Nhâm Lê? Kem ăn rất ngon à?”

Lần này đổi lại là Nhâm Lê máy móc xoay người nhìn về phía sau, quả nhiên, Y An đang mỉm cười nhìn cậu.

“Ôi…”

Hi Hi khổ sở kêu lên một tiếng, chui xuống dưới gầm bàn leo sang chỗ ngồi bên cạnh Nghiêm Dương, sau đó kéo thỏ con của nó qua, miệng còn không ngừng than thở:

“Cha gặp chuyện không hay rồi, nhanh chóng cách xa ra.”

Nghiêm Dương nhìn Y An, thấp giọng hỏi Hi Hi:

“Anh ta là ai?”

Hi Hi vẻ mặt đứng đắn nói:

“Anh ta là người cha sợ nhất.”

Y An rõ ràng là cũng nhìn thấy Nghiêm Dương, mắt nhìn Nhâm Lê, Nhâm Lê thực tự giác ngồi dịch vào bên trong.

Y An ngồi xuống, đẩy mắt kính, đưa tay nói:

“Xin chào, tôi là anh họ của Nhâm Lê, Y An.”

Nghiêm Dương cũng đưa tay ra:

“Tôi là bạn của Nhâm Lê, Nghiêm Dương.”

Vì thế tay hai người nắm ở một chỗ, thật lâu không có rời ra, thẳng đến tận khi Nhâm Lê ha ha cười gượng hai tiếng.

Hiện tại, trong quán kem không tính là lớn có bốn người ngồi trên một chiếc bàn, Nghiêm Dương cùng Hi Hi ngồi ở một bên, Nhâm Lê cùng Y An ngồi ở một bên. Nghiêm Dương đối diện Y An, Nhâm Lê đối diện Hi Hi.

Thật lâu về sau, khi Nhâm Lê nhớ lại chỗ ngồi ngày hôm nay, không lịch sự thở dài một tiếng, cảm khái nói, thực ra có rất nhiều việc rõ ràng là đã được định trước, chỗ ngồi phức tạp của bọn họ khi mới gặp nhau đã sớm dự báo mối quan hệ rối loạn chém không đứt của bọn họ sau này.

Chính là, bốn người lúc trước ai cũng không biết được bản lĩnh của mình trong tương lai mà thôi.