Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 15: Tượng đất huệ sơn – 7




Nhâm Lê đứng ở trong trận, hai mắt nhắm nghiền, môi mấp máy.

Nghiêm Dương ngồi ở trên ghế sofa, nheo mắt nhìn Nhâm Lê, một bàn tay đặt ở trên sofa gõ gõ không theo quy tắc nào.

Trong phòng thật yên lặng, trừ bỏ tiếng hít thở cũng chỉ có tiếng Nghiêm Dương nhịp nhịp ngón tay.

Nhâm Lê đứng ở trong trận đột nhiên cả người run rẩy, sau đó mạnh mở mắt ra. Thân thể mất lực ngã ngồi xuống đất.

Nghiêm Dương sớm có chuẩn bị ôm lấy Nhâm Lê.

“Sao lại thế này? Không phải nói là sẽ không gặp nguy hiểm gì sao?”

Sắc mặt Nhâm Lê tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng dọa người, nhưng trạng thái tinh thần lại rất tốt:

“Không sao, không có việc gì, chỉ là có chút thoát lực.”

Nghiêm Dương đỡ Nhâm Lê lên ghế sofa:

“Hi Hi thế nào?”

Nhắc đến Hi Hi, Nhâm Lê có chút ủ rũ:

“Hẳn là không bị thương tổn gì, nhưng đám bắt cóc kia không phải người thường.”

Nghiêm Dương đứng dậy rót một cốc nước từ bình ra đưa cho Nhâm Lê.

“Giống như cậu sao?”

“Ừ.”

Nhâm Lê cầm lấy cốc nước uống từng ngụm nhỏ.

“Khi tôi vừa mới tìm thấy Hi Hi liền bị quấy nhiễu, cũng may vẫn kịp nói vài câu với Hi Hi. Hi Hi hiện giờ đang giả làm một đứa trẻ bình thường, đám người kia đại khái có bốn, năm người, cũng không phát hiện Hi Hi khác thường. Bọn nhỏ bị trói cũng không bị ngược đãi.”

Nghiêm Dương ngồi xuống bên cạnh Nhâm Lê, sofa nhất thời lún xuống một chút.

“Không có truyền về chút tin tức nào sao?”

Nhâm Lê miễn cưỡng đưa lại chỗ nước không uống nữa cho Nghiêm Dương, Nghiêm Dương nhận lấy không chút do dự uống hết.

“Có lẽ là có, đám người kia hình như đang tìm đồ vật gì đó, mà tượng đất chính là mấu chốt để bọn họ tìm kiếm.”

“Tìm đồ vật gì đó…”

Nghiêm Dương đưa tay chống cằm.

“Cậu nói xem mấy người tu đạo sao phải tìm mấy cái tượng đất này chứ?”

“Làm sao tôi biết được.”

Nhâm Lê nhún nhún vai.

“Tu đạo cũng chia ra rất nhiều loại có được không, cái gì mà trừ quỷ bắt yêu cũng có hàng đống.”

“Vậy cậu làm gì? Tôi cảm giác nhà cậu hình như rất nổi tiếng.”

Nghiêm Dương nhớ tới trong vụ án rối gỗ lần trước, Nhâm Lê còn bị gọi là tiểu công tử nhà họ Nhâm, liền cảm thấy rất thú vị.

“Nhà tôi?”

Trong mắt Nhâm Lê hiện lên một tia phức tạp:

“Nhà tôi trước kia ở trong giới cũng coi như là số một, số hai, nhưng vài năm này đã sa sút rồi.”

Nghiêm Dương không hề bỏ sót một tia phức tạp kia trong mắt Nhâm Lê, liền càng cảm thấy hứng thú hơn:

“Vì sao lại sa sút vậy?”

Nhâm Lê trầm mặc một lát mới nói:

“Là do người chết nhiều, tự nhiên liền sa sút. Hơn hai mươi năm trước, ở nơi này có một phong ấn bị bóc ra, nhà tôi muốn đi phong ấn lại một lần nữa, cuối cùng phong ấn cũng đã bị phong lại, nhưng người nhà tôi cũng chết rất nhiều. Người trong nhà còn sống, hoặc là không có mấy linh lực, bằng không chính là không muốn tham dự vào việc này nữa.”

Nghiêm Dương biết mình đã chạm đến chỗ đau của Nhâm Lê, thực tự giác không tiếp tục truy hỏi, tuy rằng trong lòng vẫn còn chút ngạc nhiên với ‘Phong ấn’ kia, nhưng cũng không có nói ra, ngẫm nghĩ một hồi, đành nói thực có lỗi.

Nhâm Lê tỏ ra không sao cả cười cười.

“Cái gì mà thật có lỗi chứ, khi đó tôi còn chưa sinh ra nữa, đối với những người đó cũng không có tình cảm gì.”

Nghiêm Dương nhẹ ôm lấy Nhâm Lê, Nhâm Lê cũng không có từ chối.

Là như cậu nói vậy sao? Vật nhỏ của tôi. Nếu như thực sự không có vấn đề gì, cậu vì sao, lại bi thương như vậy.

“Được rồi được rồi, làm gì mà toàn nói về nhà tôi thế, chúng ta tiếp tục nói về vấn đề của Hi Hi. Hi Hi nói đám người kia hiện tại có thể chia nhau rời đi, nhưng Hi Hi cũng nói đến một cái tên, tôi nghĩ chúng ta hẳn là nên điều tra.”

Nhâm Lê mặt không đổi sắc thoát khỏi Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương cười cười, rút tay về.

“Hi Hi nói gì?”

Nhâm Lê sờ sờ mũi:

“Chưa từng nghe qua, nó nói Huệ Sơn.”

“Huệ Sơn…”

Nghiêm Dương nhắc lại.

“Cậu có nhớ hay không, trên tờ giấy được viết sáng hôm nay, chính là tượng đất Huệ Sơn.”

Nhâm Lê nói như thế nào cũng cảm thấy có chút quen thuộc, nghe thấy Nghiêm Dương vừa nói như thế thì đột nhiên nghĩ ra.

“Chẳng lẽ nói…tất cả tượng đất này đều đến từ Huệ Sơn?”

Nghiêm Dương lắc lắc đầu.

“Không biết, manh mối trước kia đều chỉ nói là tượng đất, cũng chưa từng xuất hiện tượng đất Huệ Sơn, đây là lần đầu tiên xuất hiện.”

“A a a a a.”

Nhâm Lê tức giận xoa mặt.

“Mặc kệ mặc kệ, ăn cơm trước đã, sắp chết đói rồi.”

Nghiêm Dương nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã gần ba giờ.

Ăn cơm xong, Nhâm Lê xoa bụng:

“Theo tôi đến một nơi đi.”

Nghiêm Dương nhanh chóng thu dọn bát, thuận miệng hỏi:

“Đi đâu?”

Nhâm Lê nhìn bộ dáng bận rộn của Nghiêm Dương, cười hắc hắc, hoàn toàn không có tự giác rằng đây là nhà mình.

“Đến nhà của tôi, nhờ ông cụ nhà tôi giải phong ấn cho, vụ án này của anh dính vào tu đạo sẽ không còn là vụ án bình thường.”

Nghiêm Dương đang rửa bát trong bếp, nghe xong lời nói của Nhâm Lê, liền hỏi:

“Nhà cậu?”

Nước trong nhà bếp chảy ào ào, Nhâm Lê không nghe rõ Nghiêm Dương nói cái gì, liền chạy đến cửa phòng bếp.

“Thế nào, có đi hay không?”

Nghiêm Dương cũng biết ‘nhà’ trong miệng Nhâm Lê khẳng định không phải là chỗ này.

“Có xa không?”

Nhâm Lê nhanh chóng lắc đầu.

“Không xa, ở ngay vùng ngoại ô thôi.”

“Ừ.”

Nghiêm Dương ngẫm nghĩ, liền đồng ý.

.

“Nhà cậu thật náo nhiệt.”

Còn chưa vào cửa, Nghiêm Dương chợt nghe thấy tiếng ồn ào gà bay chó sủa từ trong tiểu viện nông gia mà Nhâm Lê chỉ.

Vẻ mặt Nhâm Lê cũng đầy vẻ khó hiểu.

“Nơi này chỉ có một mình ông ở…”

Vừa mới nói xong, liền thấy dì út nhà mình đạp cửa đi ra, cũng không quay đầu lại nhìn mà lái xe đi rồi.

Nghiêm Dương nghi hoặc nhìn Nhâm Lê.

“Là ai vậy? Nhìn rất quen mặt.”

Nhâm Lê chậc lưỡi:

“May mắn vừa rồi chúng ta không có xuống xe, đó là dì út nhà tôi.”

Nghiêm Dương có chút hứng thú nhìn chiếc xe đã đi xa kia, dì út này cũng không bình thường, nhìn nhãn hiệu xe của người ta xem, đẳng cấp không giống người thường…

“Kia chính là dì út đã phong ấn linh lực của cậu?”

Nghiêm Dương đột nhiên nhớ ra linh lực của Nhâm Lê hình như chính là bị dì út của cậu phong lại.

“Ừ, chính là dì út của tôi.”

Nhâm Lê nói xong, liền mở cửa chuẩn bị xuống xe.

Nghiêm Dương bất đắc dĩ, đành phải theo Nhâm Lê xuống xe.

Vừa mới đi vào sân, liền thấy một ông cụ ngồi trên xích đu nhắm mắt dưỡng thần, trên đầu gối còn có một con mèo đang nằm bò ra.

“Ông, mau giải linh lực cho con.”

Nhâm Lê không khách khí nói.

Ông cụ chậm rãi mở to mắt.

“Ông nói tên nhóc hỗn láo con sao lại không lễ phép như vậy? Không phát hiện dì út của con vừa mới đá cửa đi ra sao, ông cũng không dám giải cho con đâu.”

Ánh mắt ông cụ mang theo chút ý cười liếc Nhâm Lê một cái, khi ánh mắt chuyển qua Nghiêm Dương không khỏi a lên một tiếng.

Nhâm Lê đứng lên che chắn Nghiêm Dương, tức giận nói:

“Nhìn cái gì vậy, có gì khó hiểu sao?”

Nghiêm Dương sờ sờ mũi, thật vô tội đứng ở phía sau Nhâm Lê.

Ánh mắt của ông cụ hơi lóe lên, ngồi dậy, con mèo trên đùi ‘meo ô’ một tiếng nhảy xuống dưới, nhảy đến bên cạnh Nghiêm Dương quấn quanh người anh.

“Hỗn tiểu tử, nếu con cùng bạn của con ngoan ngoãn trả lời mấy vấn đề của ông, ông liền giải phong ấn cho con, thế nào?”

Nhâm Lê rõ ràng là tức đến hộc máu.

“Con có thể trả lời, anh ta thì ông đừng nghĩ đến.”

Nói xong, còn làm thế đạp cho con mèo kia một cái.

Con mèo kia nhe răng với Nghiêm Dương, ‘meo ô’ một tiếng lại nhảy lên trên người ông cụ.

Ông cụ cười tủm tỉm vuốt ve lông mèo.

“Nhóc con hỗn lão, con mang theo một người chết đi lung tung trên đường không sợ giảm thọ sao?”

Nhâm Lê vừa nghe liền xù lông:

“Ông nói ai là người chết! Con thấy ông mới chính là không khác gì người chết ấy!”

Ông cụ không để ý cười.

“Dù sao ông cũng từng này tuổi rồi, chết thì chết, không sao cả. Ngược lại là con, thật sự không biết người chết kia là ai sao? Lúc trước nuôi một con quỷ nhỏ là được rồi, hiện tại lại cùng người chết cả ngày ở cùng nhau, cẩn thận ông phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Nghiêm Dương nhìn con mèo đang nhe răng nhếch miệng với anh, lại nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, bất đắc dĩ nói:

“Người chết mà hai người nói, không phải là tôi chứ?”