Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 2: Rối gỗ kéo dây – 1




Nhà Nhâm Lê ở vùng quê ngoại ô thành phố T, tuy nói là vùng quê, nhưng nếu đi ô tô cũng chỉ hơn hai tiếng là đến.

Nhâm Lê nhìn Y An ở trong xe, cười ngọt ngào:

“Anh họ đi nhé, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Y An hừ lạnh một tiếng, kéo cửa xe lên, nghênh ngang rời đi.

Nhâm Lê xoay người, nhìn tiển viện nông gia trước mặt, tươi cười trên mặt không còn, nghiêm túc đi vào. Vừa mới đi vào sân, liền thấy một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi ngồi ở trên một cái ghế trúc, trên đùi có một con mèo đen nằm ườn ra. Nghe thấy tiếng Nhâm Lê đi vào, kỳ quái nói:

“Nhóc ngốc, đã về rồi?”

Nhâm Lê cũng không thèm nhìn đến ông cụ, vọt đến chỗ vòi nước cạnh mảnh đất trồng rau, sau đó khuôn mặt búp bê ghé vào nhìn quả dưa vàng bên trong.

Ông cụ cười nhạo một tiếng, thuận tay vuốt ve lông con mèo đen trên đùi, thoải mái đến nỗi vật nhỏ kia gầm gừ hai tiếng.

“Vẫn còn giận? Ông không trực tiếp diệt tiểu quỷ kia đã là không tệ rồi, như thế nào? Vẫn còn muốn bướng bỉnh với ông?”

Nhâm Lê hừ một tiếng, tiếp tục nhìn dưa.

Ông cụ liếc mắt:

“Ông nói này nhóc ngốc, ông già rồi cũng không sống được mấy ngày nữa, con nhẫn tâm để cho ông lẻ loi hiu quạnh, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có sao?”

Nhâm Lê cắn cắn môi, dứt khoát đứng dậy, đi vào phòng ngồi còn tốt hơn ở đây.

Ông cụ thấy Nhâm Lê không để ý đến mình, thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu khóc than:

“Con trai số khổ của tôi…….người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh……để lại một đứa cháu cũng không quan tâm đến ông già này……”

Nhâm Lê xoay người, phẫn nộ nhìn về phía ông cụ:

“Ông rốt cuộc gọi con về là có chuyện gì!”

Ông cụ cười hắc hắc:

“Nhóc ngốc, ông nói cho con biết……lần này chính là việc lớn……”

Sắc trời dần dần tối, nông gia ở trong thôn cũng hiện lên nhiều ngọn đèn. Trong tiểu viện nhà họ Nhâm truyền ra tiếng ông cụ cùng Nhâm Lê, thỉnh thoảng còn có vài tiếng mèo kêu.

Thực ra, những ngày như vậy thật tốt.

Khóe miệng Nhâm Lê vô thức nhếch lên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên không trung.

.

Thành phố T.

Bệnh viện Đông Tân.

“Này, các cậu có nghe nói chưa, gần đây biểu diễn rối gỗ ở quảng trường Tân Thành rất hay đó!”

“Biểu diễn rối gỗ? Mình sao lại không biết quảng trường Tân Thành có loại đồ chơi này nha?”

“Out đi, bọn họ vừa mới đến không lâu, nghe nói là biểu diễn trong tuần, hết giờ thật muốn đi xem……”

Nhâm Lê nghe tiếng các y tá líu ríu, mắt cũng phát sáng.

Biểu diễn rối gỗ? Không phải chính là thứ ông cụ nói đi? Đây cũng quá là khéo rồi!

“Xin hỏi, các cô nói biểu diễn rối gỗ, chính là rối gỗ kéo dây sao?”

Nhâm Lê mỉm cười nhìn hộ sĩ trước mắt, cậu đối với nụ cười của mình vẫn luôn rất có lòng tin.

Quả nhiên, hộ sĩ đỏ mặt đến tận mang tai:

“Viện…Viện….Viện trưởng là muốn đi xem sao? Tuy rằng tôi không biết có phải rối gỗ kéo dây hay không, nhưng là rối gỗ này mỗi con đều rất đáng yêu.”

Nhâm Lê tiếp tục cười:

“A? Phải không……Cám ơn cô đã nói cho tôi biết điều này.”

Khi đi vào thang máy, Nhâm Lê còn nghe được nữ hộ sĩ kia đang nói cái gì thật manh thật manh, cười đến tà ác, xem ra mị lực của mình so với năm đó không có giảm đi.

Kế tiếp, liền nhanh chân đến xem cái biểu diễn rối gỗ kia, đến xác định một chút……

.

Quảng trường Tân Thành.

Cũng may vì hôm nay là thứ hai, trên quảng trường cũng không có nhiều người lắm. Nhâm Lê thực nhẹ nhàng đã mua được vé, khi đi vào rạp hát, một người dẫn chương trình xông ra, hai mắt sáng lên nhìn mình:

“Em trai à, năm nay em bao nhiêu tuổi?”

Nhâm Lê nhìn bà chị trước mắt, sợ run cả người:

“Cô…cô…cô có chuyện gì không?”

Bà chị kia giống như thành phần trí thức cười đến không có hảo ý, đưa cho Nhâm Lê một hộp bỏng:

“Em trai, nhớ rõ khi nào rảnh nhớ liên lạc với chị nhé.”

Nói xong liền đi vào rạp hát.

Nhâm Lê nuốt nuốt nước miếng, nhìn số điện thoại trên hộp bỏng, buồn bực.

Mình chẳng qua chỉ có một cái mặt búp bê thôi, nhưng là, mình thích mấy em gái nhỏ chứ không phải là bà chị a a a……

Chẳng lẽ…mình thoạt nhìn thật sự rất nhỏ sao? Mình cũng 23 rồi a a a a a a a a…..

Căm giận ôm chặt hộp bỏng trong tay, Nhâm Lê vẻ mặt không cam lòng đi vào rạp hát.

Nói là rạp hát, thật ra cũng chỉ là một cái lễ đường nhỏ thôi, khi Nhâm Lê đi vào, biểu diễn rối gỗ đã bắt đầu. Nhâm Lê cầm vé, tìm chỗ ngồi của mình, ai ngờ bởi vì quá tối, không biết dưới chân đạp phải cái gì, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống, ngay khi cậu đang nhắm mắt chờ đợi một nụ hôn thân mật với mặt đất, lưng liền bị ôm chặt, được người nào đó từ phía sau lao đến cứu.

Mặt Nhâm Lê trong phút chốc liền đỏ lên, người này đâu cao lắm…

Ngay khi Nhâm Lê đang nghĩ có nên giả chết hay không, liền nghe được một tiếng cười khẽ, sau đó là giọng nói tràn ngập từ tính:

“Này cậu, chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục dựa vào trong ngực tôi sao?”

Đầu Nhâm Lê ‘ầm’ một tiếng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên, cuống quít đẩy người kia ra, nhanh chóng chạy đến một chỗ ngồi trống, ngay cả một câu cảm ơn cũng quên nói, ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm vào biểu diễn rối gỗ, nhưng tiếng nói trong não lại vang lên không ngừng.

Anh ta chắc là không phát hiện ra bộ dáng của mình lúc đỏ mặt đi…Nhất định không có, nhất định không có, nhất định không có…

Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn vật nhỏ chạy trốn từ trong ngực mình, ba lủi bốn tránh đã không thấy bóng dáng, cảm thấy thật hứng thú cười cười, vật nhỏ này, chạy thật nhanh…rõ ràng là tay chân vụng về…không nghĩ tới, chân tay lại linh hoạt như vậy… Nhưng là, bộ dáng đỏ mặt thật đáng yêu…

Ngay sau đó, từ trong tai nghe bộ đàm truyền đến tiếng nói, gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh trở nên nghiêm túc, nhanh chóng bước đến vị trí đã được sắp xếp.

Nhâm Lê nhìn rối gỗ ở trên đài, mặt nhăn mày nhíu.

Mấy rối gỗ này đều chỉ lớn bằng mấy đứa trẻ ba, bốn tuổi, con nào trông cũng rất sống động, hơn nữa hoạt động linh hoạt, giọng nói cùng khẩu hình cũng vô cùng hoàn mỹ không chút tỳ vết, âm sắc lại mềm mại, toàn bộ đám rối gỗ này thoạt nhìn thật không hề khác trẻ con là bao.

E rằng, nếu mọi người không biết đây là biểu diễn rối gỗ, không có mấy người có thể nhìn ra đây là rối gỗ a.

Ngay lúc Nhâm Lê đang chuyên chú suy nghĩ, đột nhiên từ một góc kịch trường truyền ra tiếng thét chói tai, sau đó là một mảnh ồn ào.

Ngay tại một giây ánh đèn sáng lên kia, Nhâm Lê nhìn thấy, trên đài có một con rối gỗ, khóe miệng lộ ra một mạt tươi cười quỷ dị, trong hai mắt, từ từ chảy ra máu màu đen.

Khi đi ra khỏi cục cảnh sát đã là khoảng sáu giờ, Nhâm Lê thở dài, vẻ mặt đau khổ không biết đang nghĩ đến cái gì.

Đi dọc theo vỉa hè không mục đích, Nhâm Lê đá một cục đá.

Kịch trường có người chết, tiếng thét chói tai kia là của phụ nữ, cũng chính là người đã đưa cho mình gói bỏng kia, đã chết.

Xem ra thật không phải chỉ là một buổi kịch rối gỗ bình thường a….Chẳng lẽ, giống như lời của ông nội nói, phong ấn bị lỏng ra? Trong con rối gỗ có hai mắt đổ máu kia, rõ ràng, có một oan hồn…

Nhâm Lê thở dài, lại đá một cục đá, sau đó nhìn cục đá kia lao lên một chiếc xe, sau đó nhìn cục đá kia không hề lưu tình ở trên chiếc xe rạch một đường…

Tay Nhâm Lê đút ở trong túi quần cứng lại, nuốt nuốt nước miếng, sau đó nghe được một giọng nói mà mới không lâu trước đó đã nghe thấy:

“Này cậu, vì sao cậu luôn như vậy, không cẩn thận đâu?”

Nhâm Lê chậm rãi ngẩng đầu, trong đầu chỉ có bốn chữ.

Hôm nay xui xẻo…