Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 53: Đêm trăng nông thôn – 9




Nghiêm Dương mơ thấy ngày trước.

Nói đúng ra, là mơ thấy bà nội.

Bà nội nằm trên ghế ở dưới tàng cây hòe, tay cầm quạt nan, chậm rãi quạt.

Giờ là ban ngày, nhưng bầu trời lại u ám, không phải tối đen, mà là âm u khiến người ta cảm thấy bức bối.

Nghiêm Dương nhìn bà nội, không biết nên đi qua hay nên làm gì, cho đến khi anh nghe thấy tiếng của Nhâm Lê.

Nghiêm Dương xoay người nhìn sang, Nhâm Lê đang đứng cạnh gốc trúc tía, mỉm cười nhìn anh, dường như anh thấy Nhâm Lê được một luồng ánh sáng vàng kim bao phủ, Nhâm Lê đi tới, cầm tay Nghiêm Dương.

“Làm sao thế? Đột nhiên ngây người?”

Nhâm Lê hỏi.

Nghiêm Dương nhướng mi.

“Đây là mơ.”

Nhâm Lê gật đầu.

“Đúng, là mơ.”

Nghiêm Dương nhíu mày.

“Em đi vào giấc mơ của anh?”

Nhâm Lê lắc đầu.

“Không, chúng ta cùng nhau đi vào giấc mơ.”

Nói xong, liền nắm tay Nghiêm Dương đi về phía bà nội.

Bà nội nhắm mắt, quạt nan phe phẩy nhẹ nhàng, giống như không biết đến sự tồn tại của hai người Nghiêm Dương.

“Bà nội…”

Nghiêm Dương gặp lại bà nội đã qua đời nhiều năm, đôi mắt hơi đỏ, nhịn không được kêu lên.

Nhâm Lê cũng nhẹ giọng gọi:

“Bà nội.”

Bà nội mở mắt ra, nhìn Nhâm Lê, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Nghiêm Dương, ôn hòa cười nói:

“Khóc gì chứ? Đã lớn như vậy rồi, còn khóc.”

Nghiêm Dương nghe thấy giọng nói hiền lành trong trí nhớ, lại nức nở:

“Bà nội… Con, con…”

Bà nội ngồi dậy, Nhâm Lê vội vàng điều chỉnh lại góc độ của ghế nằm, bà nội cười cười:

“Không nghĩ tới lại là đứa bé này, đứa bé chảy trong người huyết mạch của nhà họ Nhâm.”

Nghiêm Dương mải mê nhìn nụ cười của bà nội, lại gọi một tiếng.

Bà nội cười cười lắc đầu.

“Tiểu Dương cũng là người sắp lấy vợ rồi, còn làm nũng với bà nội nữa.”

Nghiêm Dương đỏ mặt, sau đó giống như nghĩ đến điều gì, kéo tay Nhâm Lê giới thiệu với bà nội:

“Bà nội, đây là vợ con.”

Ánh mắt của bà nội chuyển hướng về phía Nhâm Lê.

“Bà nội không có gì có thể đưa cho con, gốc trúc trong vườn là mang từ trong nhà đến, toàn bộ tặng con làm lễ vật.”

Nhâm Lê liếc mắt về phía Nghiêm Dương, nói với bà nội:

“Bà nội, chúng con còn vài việc muốn hỏi người một chút.”

Nhâm Lê nâng gương mặt búp bê lên, rất có khí chất, cười rộ lên cực kỳ khiến người ta yêu thích.

Quả nhiên, ánh mắt bà nội mang theo cưng chiều, gật đầu ý bảo Nhâm Lê hỏi đi.

Nhâm Lê nắm chặt tay Nghiêm Dương.

“Bà nội, việc này có liên quan đến A Dương, thậm chí còn liên quan đến việc làm hại sinh linh.”

Cánh tay đang phe phẩy quạt của bà nội khựng lại, sau đó nói:

“Là chuyện Anh Thi Đạo?”

Nhâm Lê gật gật đầu.

“Đúng, là chuyện Anh Thi Đạo, bà nội có thể nói cho chúng con biết tình hình liên quan được không ạ?”

Lần này bà nội không trả lời Nhâm Lê, mà nói với Nghiêm Dương đang lẳng lặng đứng nghe ở bên cạnh:

“Tiểu Dương, con đã gặp Tiểu Phi đúng không?”

Tiểu Phi, Tiểu Dương, Phi Dương (bay lên).

“Tiểu Phi là một đứa bé đáng thương, là em trai của con. Trước đây con âm khí nặng, không thể tiếp xúc nhiều với em trai con, hiện tại con đã lớn, phải chăm sóc nó nhiều hơn.”

Ngược lại nhìn về phía Nhâm Lê.

“Tiểu Lê, ta có thể gọi con như vậy không?”

Nhâm Lê nhanh chóng gật đầu.

“Tiểu Lê, Tiểu Dương nó cả đời nhất định không thể tách rời khỏi mấy thứ này, con là con cháu nhà họ Nhâm, đương nhiên, con cũng là con cháu nhà chúng ta, xin con hãy chăm sóc Tiểu Dương. Việc này, nó không hiểu.”

“Con thương anh ấy, cả đời này con cũng không rời khỏi được việc này, chúng con vừa vặn hợp thành một khối, đừng nói cái gì chăm sóc hay không chăm sóc.”

Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, Nhâm Lê từ ban ngày đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng.

Bà nội cười ha ha, nhìn Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương nắm tay, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

“Bà nội, chúng con sẽ hạnh phúc.”

Nghiêm Dương cam đoan với bà nội, anh sẽ cho Nhâm Lê hạnh phúc, bọn họ sẽ hạnh phúc.

Bà nội cười nói:

“Bà nội biết các con sẽ hạnh phúc, các con đời đời kiếp kiếp sẽ hạnh phúc.”

“Bà nội, Tiểu Phi nó…”

Nghiêm Dương còn chưa nói xong, đã bị bà nội ngắt lời.

Bà nội nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt nan, giống như nhớ về chuyện cũ, trong giọng nói luôn có loại cảm giác mịt mờ.

“Hai mươi bảy năm trước Anh Thi Đạo bất ngờ hiện thế, người không đúng, phương pháp không đúng, cuối cùng khiến cho phong ấn kia chỉ giằng co được hai mươi bảy năm.”

“Người và phương pháp không đúng?”

Nhâm Lê nghĩ đến chuyện hai mươi bảy năm trước, chẳng lẽ phương pháp mà bậc cha chú đau khổ suy tư mới nghĩ ra lại là sai lầm sao?

“Phương pháp của bọn họ không đúng, người lại càng không đúng. Không phải người chí tôn chí quý trong thiên hạ sao có thể phong ấn được vật chí âm chí tà của thế gian?”

Bà nội thở dài.

“Hiện giờ người đã đúng rồi sao?”

Nhâm Lê tôn kính hỏi.

Bà nội cười gật gật đầu.

“Hiện giờ người đúng rồi.”

“Bà nội, phương pháp là gì ạ?”

Nghiêm Dương trời sinh chính nghĩa, đối với việc liên quan đấn hàng vạn hàng nghìn sinh mệnh này rất là quan tâm.

“Các con cần tìm được sáu loại đồ vật mới có thể tiến hành phong ấn, có sáu thứ đồ đó rồi cũng có thể sẽ không thành công, nhưng nếu không có sáu thứ đồ đó thì khẳng định sẽ không thành công.”

Bà nội biết tính tình của cháu trai nhà mình, mỉm cười vui mừng.

“Sáu thứ đồ vật là gì?”

Nhâm Lê và Nghiêm Dương gần như là đồng thanh thốt lên.

“Ta chỉ biết sáu thứ đồ này phân biệt là tục vật chí tôn trong thiên hạ, vật chí tà tinh khiết, vật chí thánh của Phật gia, vật vừa chính vừa tà của Huyền học, vật vừa si vừa oán cùng chí sát chí dũng của thế gian, trong đó vật chí thánh của Phật gia chính là xá lợi, còn lại các con chỉ có thể tự dựa vào suy nghĩ của chính mình.”

Bà nội thở dài, đáp.

“Bà nội biết xá lợi ở nơi nào sao?”

Nhâm Lê mở to hai mắt, cười hỏi.

“Tiểu Dương, người vợ này của con thật là thông minh.”

Bà nội trêu chọc Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương cười hắc hắc.

“Đó là đương nhiên, cháu dâu của bà tất nhiên là phải thông minh rồi.”

Bà nội bị sự không đứng đắn của Nghiêm Dương chọc cho cười ha ha.

“Tiểu Lê, con muốn lấy được xá lợi kia, cần đến nhà của ta một chuyến.”

Nhâm Lê cảm nhận được sự biến hóa của từ trường, vội hỏi:

“Nhà của bà là ở đâu?”

Nghiêm Dương cũng cảm nhận được sự biến hóa ở xung quanh, bầu trời vốn u ám hơi chuyển sáng, gió trong sân bắt đầu thổi mạnh, anh khẩn trương nhìn bà nội.

Bà nội cười nhạt không nói, cưng chiều nhìn Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê, lá hòe rụng từng mảnh từng mảnh, Nghiêm Dương muốn gọi bà nội, lại không thể phát ra tiếng.

Nhâm Lê nắm chặt tay Nghiêm Dương, thầm nghĩ, bà nội yên tâm, con cùng A Dương nhất định sẽ hạnh phúc.

Thân ảnh bà nội dần dần biến mất trong làn lá rụng, nhất thời cùng một lúc, luồng sáng vàng kim thoát phá khỏi tầng mây, chiếu sáng toàn bộ sân.

“Bà nội!”

Nghiêm Dương hét to một tiếng, bật ngồi thẳng dậy.

Nhâm Lê cũng mở mắt, nhìn nhìn đồng hồ, tám giờ.

Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê, hai mắt đỏ bừng.

“Tiểu Lê, vừa rồi… là thật sao?”

Nhâm Lê cũng ngồi dậy, tựa lên người Nghiêm Dương.

“Là thật, bà nội ở trước mặt chúng ta cho phép chúng ta trọn đời bên nhau.”

Hô hấp của Nghiêm Dương dồn dập.

“Bà nội sao lại… Anh là nói…”

Nhâm Lê cọ cọ trên người Nghiêm Dương, trong lòng cũng khó chịu, bà nội là người tốt.

“Là báo mộng… Bà nội hẳn là đã sớm đoán được ngày này.”

“Như vậy, còn có thể sao?”

Nghiêm Dương kích động, lần này gặp bà nội, anh vẫn còn rất nhiều lời chưa nói với bà, anh vẫn còn chưa hiếu thuận với bà nội.

Nhâm Lê nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.

Hô hấp của Nghiêm Dương dần dần ổn định, cảm xúc cũng từ từ khôi phục.

Kia là một giấc mơ, tỉnh lại rồi tất cả đều biến mất.

“Kiếp sau bà nội nhất định sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, cả đời hạnh phúc không sầu lo.”

Nhâm Lê không phải là đang an ủi Nghiêm Dương, bà nội có tướng mạo phú quý, đời này lại tích vô số thánh đức, kiếp sau nhất định sẽ sống tốt.

Nghiêm Dương gật đầu, nhẹ nhàng hôn Nhâm Lê, không có chút mạnh bạo hay thô lỗ, chỉ là một nụ hôn vô cùng đơn thuần.

“Cảm ơn em, Tiểu Lê.”

Khi Nghiêm Dương dịu dàng, chính là người đàn ông dịu dàng nhất thế giới này.

Cảm ơn em cùng anh, cảm ơn em khi anh thống khổ nhất đã an ủi anh, cảm ơn em, dứt khoát cùng anh đi hết một đời này.

Nhâm Lê dựa sát vào Nghiêm Dương ở đối diện, bọn họ mặt đối mặt, lại hôn tiếp.

Nụ hôn lần này là kịch liệt, là kéo dài, cho đến khi hai người đều thở hổn hển hít thở không thông mới chịu tách ra.

“Em yêu anh. Nghiêm Dương, em yêu anh.”

Nhâm Lê nhìn thẳng vào Nghiêm Dương, giống như trong đôi mắt anh là cả thế gian của mình.

Khóe miệng Nghiêm Dương càng cong, cuối cùng lại cúi người hôn Nhâm Lê.

Nhâm Lê hôn đáp lại, hôn hôn liền cảm thấy không đúng, mở to hai mắt đẩy Nghiêm Dương ra, cả giận nói:

“Nghiêm Dương!”

Nghiêm Dương miễn cưỡng cười, vừa lưu manh lại có chút buồn bực.

“Ừ?”

Nhâm Lê đầu đầy hắc tuyến, chỉ vào thứ đã ngẩng đầu của anh cả giận nói:

“Anh có thể giải thích cho em đây là có chuyện gì không?!”