Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 55: Đêm trăng nông thôn – 11




Nhâm Lê cả một quãng đường này đều chìm trong rối rắm về tính tinh khiết của ảnh da, khi hai người đến thành phố T thì trời đã tối rồi, nhưng Nhâm Lê vẫn như cũ bảo Nghiêm Dương lái xe về tiểu viện nhà họ Nhâm.

Nghiêm Dương dừng xe lại, mắt nhìn đồng hồ, nhẹ thở ra một hơi trong lòng.

Hoàn hảo vẫn chưa tới mười một giờ, nhưng người già hẳn là thường ngủ rất sớm, không biết ông nội Nhâm Lê đã ngủ chưa.

Nhâm Lê chờ Nghiêm Dương vừa dừng xe lại liền khẩn cấp nhảy xuống, một cước đá văng cửa sân chạy vào.

Nghiêm Dương đỗ xe cho ổn liền thấy cánh cửa đang lay động trong gió, thật lâu không nói gì.

Nếu buổi sáng hôm đó Tiểu Lê đá chính xác, mình không phải là bị phế đi…

Nghiêm Dương cười khổ lắc đầu, sau đó đi vào.

Cũng giống như lần trước đến, Nhâm lão gia tử ôm mèo đen ngoan ngoãn miễn cưỡng nằm ở trên ghế, mèo đen từ lúc Nghiêm Dương đi vào sân liền mở to đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Dương.

Trên mặt Nhâm Lê đã hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

“Con nói này ông, ông có thể nói rõ ràng một lần được không, đừng nói kiểu không có chủ đích như thế chứ?”

Nhâm lão gia tử sờ sờ cằm mèo.

“Ông thì làm sao? Lần trước không phải đã kể chuyện hai mươi bảy năm trước cho con à? Ta nói nhóc con này sao không biết đủ chứ?”

Nhâm Lê cười lạnh.

“Vậy ông giải thích cho con cái gì là tục vật chí tôn, cái gì là vật chí tà tinh khiết, cái gì là vật vừa si vừa oán!”

Nhâm lão gia tử nghe được câu hỏi của Nhâm Lê, mắt nheo lại, ngồi thẳng người, giọng lạnh lùng:

“Đây là do ai nói cho con biết? Con còn biết cái gì nữa?”

Nhâm Lê lớn như vậy còn chưa thấy qua vẻ mặt nghiêm khắc như thế này của ông, trong lòng hơi sợ hãi, khí thế cũng yếu đi không ít.

“Ông đừng bận tâm, ông chỉ cần nói cho con biết mấy thứ này là gì là được. Tất nhiên còn có vật chí thánh của Phật gia cùng với vật chí dũng chí sát nữa.”

Nhâm lão gia tử không để ý đến Nhâm Lê, mà đưa mắt nhìn Nghiêm Dương.

“Cậu nói.”

Nhâm lão gia tử đối với Nghiêm Dương tất nhiên là không khách khí như đối với Nhâm Lê, Nghiêm Dương biết vậy nên cảm thấy không khí bốn phía bị đè xuống, thái dương cũng toát mồ hôi đến mức trong lòng có loại ham muốn muốn kể hết mọi chuyện ra.

Nghiêm Dương liều chết cắn chặt môi dưới, không rên một tiếng đứng im tại chỗ, chịu đựng uy áp của Nhâm lão gia tử.

“Ông!”

Cuối cũng vẫn là Nhâm Lê không nhịn được, kêu lên.

“Ông! A Dương là người đàn ông của con, ông muốn làm gì!”

Nhâm lão gia tử trong lòng hơi động, giải trừ uy áp với Nghiêm Dương, ánh mắt phức tạp nhìn Nhâm Lê, cuối cùng, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

“Con lớn không giữ nổi rồi…”

Nói xong, liền cúi đầu vuốt ve mèo đen, không thèm liếc mắt nhìn Nghiêm Dương và Nhâm Lê một lần nào nữa.

Nhâm Lê cảm thấy không sao cả, Nghiêm Dương lại sợ hai ông cháu nhà này gây tổn thương hòa khí, nghĩ nghĩ, nói:

“Ông nội, con…”

Nhâm lão gia tử cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh như băng nói:

“Ai là ông nội cậu? Nhà họ Nhâm chúng tôi không nhận loạn người thân.”

Nghiêm Dương nghe xong lời này, trên mặt lúc trắng lúc xanh, nói không được không nói cũng không được, chỉ có thể đứng im một chỗ xấu hổ.

Nhâm Lê nghe được lời của Nhâm lão gia tử nói với Nghiêm Dương liền chen ngang, vẻ mặt âm trầm nói:

“Bà nội anh ấy họ Thích, sao anh ấy không thể gọi ông là ông nội chứ?”

Nhâm lão gia tử thiên tính vạn tính cũng không tính được đến khả năng này, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Dương.

“Cái gì!? Bà của cậu là người nhà họ Thích? Tên bà ấy là gì?”

Nghiêm Dương thấy Nhâm lão gia tử kích động như vậy, kinh hãi run sợ nói:

“Bà nội là Thích Như Thủy.”

“Thiện như nước, quân tử làm việc mưu thủy… Ý trời, đây là ý trời…”

Nhâm lão gia tử nghe thấy tên bà nội Nghiêm Dương, thở dài một tiếng, đè nén cảm xúc phức tạp hỗn loạn trong lòng.

“Ông?”

Nhâm Lê thấy tình hình không đúng, vội vàng kêu lên. Cậu không vừa mắt ông, nhưng dù sao ông vẫn là ông nội cậu không phải sao?

Nhâm lão gia tử nhìn Nghiêm Dương, giống như là muốn nhìn ra được bóng dáng của Như Thủy trên người anh, sau đó cười khổ, lắc đầu.

“Đúng là ông trời cao tay, lão già này cũng chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.”

Ngược lại hỏi Nhâm Lê.

“Mấy thứ kia là Như Thủy nói cho tên nhóc con đúng không?”

Nhâm Lê gật đầu.

“Là bà nội anh ấy nói cho chúng con biết.”

Nhâm lão gia tử dừng lại một chút, lại hỏi Nghiêm Dương.

“Bà nội cậu vẫn ổn chứ?”

Nghiêm Dương trầm mặc, sau đó nói:

“Bà nội đã đi rồi.”

Nhâm lão gia tử cười cười, nếp nhăn trên mặt lại hiện lên một tia bi thương.

“Ta biết bà ấy đã đi rồi… Ta là nói, bà ấy mấy năm nay, vẫn ổn chứ?”

Nghiêm Dương đoán không ra mối quan hệ giữa Nhâm lão gia tử và bà nội mình là như thế nào, nhưng bọn họ là người quen cũ chắc chắn không thể sai được.

“Bà nội rất tốt, bà… rất vui vẻ.”

Bà nội ra đi rất thanh thản vui vẻ, bà có người bà yêu, cũng có người yêu bà, bà nhất định là rất vui vẻ.

Nhâm lão gia tử gật đầu, sau đó nói với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương:

“Đương nhiên những thứ này là Như Thủy nói cho hai đứa biết, bà ấy tất nhiên cũng đã đưa vật chí thánh của Phật gia cho hai đứa đi?”

Nhâm Lê lắc đầu.

“Không có, bà nội bảo chúng con đến nhà họ Thích lấy.”

Nhâm lão gia tử nhíu mày.

“Nhà họ Thích? Thôi, nhiều năm như vậy, con cũng nên quay về nhà họ Thích một chuyến…”

Nhâm lão gia tử nói nhỏ, tiếng ‘con’ này không biết là chỉ Nhâm Lê, Nghiêm Dương hay là ai khác…

“Nhóc con, con và tên nhóc họ Nghiêm ngày mai về bệnh viện một chuyến đi, ngày mốt thì đi đến nhà họ Thích.”

Nhâm lão gia tử khoát tay.

“Về phần mấy thứ đồ kia, chờ đến khi hai đứa từ nhà họ Thích quay về đây ta sẽ nói cho hai đứa biết. Chỗ ông già này còn mấy gian phòng, hai đứa đêm nay ngủ lại đây đi.”

Nói xong, Nhâm lão gia tử ôm mèo đi vào nhà, chỉ để lại Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương hai người đứng ngẩn ra ở trong sân.

“Tất cả chuyện này là gì chứ.”

Nhâm Lê nghĩ thái độ cổ quái của Nhâm lão gia tử, nhịn không được oán thầm nói.

Nghiêm Dương lại trầm tư nhìn theo hướng Nhâm lão gia tử rời đi.

“Ông nội em cho anh qua đêm ở đây, có phải là đã nhận anh rồi không?”

“A?!”

Nhâm Lê ngây ngốc nói:

“Nhận? Có sao?”

Nghiêm Dương nghiêm túc gật đầu, kiên định nói:

“Có.”

Nhâm Lê nuốt nước miếng.

“Được rồi…”

Ánh mắt Nghiêm Dương nhất thời trở nên không có ý tốt.

“Ông nội em cũng đã nhận anh, vậy có phải hay không, chúng ta có thể… Ừm?”

“Có thể cái gì?”

Nhâm Lê hai mắt mờ mịt hỏi ngược lại, sau đó ở trong ánh mặt ngụ ý rõ ràng của Nghiêm Dương lông mao bùng nổ.

“Nghiêm, Dương! Anh, đừng, nghĩ! Biến!”

Ngày hôm sau Nghiêm Dương mang theo đôi mắt gấu trúc xuất hiện trước mặt Nhâm lão gia tử, Nhâm lão gia tử nheo mắt nhìn đôi mắt gấu trúc kia, sau đó sờ sờ mèo, thấm thía nói:

“Người trẻ tuổi ai… Làm việc vẫn không biết kiềm chế mà…”

Nghiêm Dương cuống cuồng trong lòng, có khổ không nói nên lời, trời biết, anh chỉ là vì sàn nhà quá lạnh cộng thêm dục hỏa đốt người mà ngủ không ngon thôi…

Nhâm Lê không được tự nhiên đi cùng Nghiêm Dương tới bệnh viện Đông Tân, vừa mới đến cổng bệnh viện, liền nhíu mày.

Nghiêm Dương theo thói quen hỏi Nhâm Lê:

“Làm sao vậy?”

Lần này Nhâm Lê không trực tiếp nói cho Nghiêm Dương, mà muốn để cho anh tự mình cảm nhận.

“Anh có thể thử mở lỗ chân lông toàn thân ra, sau đó cảm nhận một chút.”

Nghiêm Dương nhắm mắt, một lát sau lại mở ra.

“Lỗ chân lông mở không ra, không cảm nhận nổi.”

Nhâm Lê nhíu mi.

“Không thể nào, nhất định là tâm anh không đủ tĩnh. Nếu như anh nghiêm chỉnh, anh nhất định có thể hiểu được.”

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê không phải đang nói đùa với mình, nhíu mày, nhắm mắt lại làm theo lời Nhâm Lê.

Hít sâu… Tĩnh tâm… Cảm nhận…

Nghiêm Dương trấn tĩnh những phần tử xao động trên người, từng bước tĩnh tâm ngưng thần, muốn hiểu được thứ gì đó.

Nhưng đại khái là nguyên nhân thiên phú, Nghiêm Dương ngây ra kiểu gì cũng không thể hiểu được, chỉ có thể thở dài mở mắt ra, mang theo có lỗi nhìn Nhâm Lê.

“Thật xin lỗi, anh thực sự không cảm nhận được gì.”

Nhâm Lê cũng thở dài.

“Là em nóng nảy, không sao đâu, trước đây anh cũng chưa từng được huấn luyện về mặt này, hơi thở của nơi đây cũng yếu, nguyên nhân không phải tại anh.”

Nghiêm Dương xoa xoa đầu Nhâm Lê.

“Là cái gì?”

Nhâm Lê kéo Nghiêm Dương đi về phía văn phòng Viện trưởng.

“Là biến hóa của từ trường, từ trường xung quanh bệnh viện xảy ra biến hóa.”

“Anh Thi Đạo?”

Nghiêm Dương mặc dù không biết từ trường xảy ra biến hóa gì, nhưng cũng biết từ trường bị biến hóa khẳng định không tránh được liên quan đến Anh Thi Đạo.

“Đúng, muốn tìm anh họ hỏi một chút, hai ngày chúng ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì.”

Nhâm Lê rẽ sang, đi về phía văn phòng của phó Viện trưởng.

Còn chưa đi đến cửa, cửa đã tự động mở ra, sau đó giọng nói của Y An truyền đến.

“Hai người còn không trở lại, bệnh viện này khéo phải đóng cửa.”