Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 95: Bách quỷ dạ hành – 7




Ngày hôm sau.

Nghiêm Dương ở trên giường hết sức dịu dàng, cho nên Nhâm Lê căn bản không xuất hiện tình trạng xương sống đau thắt lưng cùng chân mềm nhũn gì cả.

Hạ Tử Triệt vẫn hôn mê như trước, trước khi vấn đề được giải quyết, toàn bộ người thường đều rơi vào trạng thái hôn mê.

Trong phòng ăn chỉ có bốn người Nhâm Lê, Nghiêm Dương, Đồng Thất cùng Phùng Cổ Tuẫn.

Phùng Cổ Tuẫn không yên lòng ăn sáng, Đồng Thất ngắm nghía một ngôi sao may mắn trên tay, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương hưởng thụ chút ấm áp cuối cùng.

Chờ tất cả mọi người ăn xong rồi, Phùng Cổ Tuẫn sắc mặt nghiêm túc nói:

“Mười hai giờ giữa trưa.”

Nhâm Lê gật đầu, cậu biết ý của Phùng Cổ Tuẫn là nói mười hai giờ giữa trưa sẽ bắt đầu phong ấn.

Cho đến giờ phút này, Nhâm Lê vẫn có cảm giác không thể tin nổi, hai ngày trước bầu trời vẫn còn sáng sủa, hôm nay lại là cuộc quyết chiến cuối cùng.

Tất cả đến quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không hề có chút không khí cùng ý thức quyết chiến nào, nên làm cứ làm, nên ăn vẫn ăn.

Đồng Thất gõ bàn, tốt tính nói:

“Kết quả bói toán của Tiểu Tuẫn là gì?”

“Phương vị ở bốn hướng, Nghiêm Dương chủ phía bắc, Nhâm Lê chủ phía nam, tôi chủ phía tây, anh chủ phía đông.”

Phùng Cổ Tuẫn bình tĩnh nói.

Đồng Thất cười nói:

“Nghe thấy rất hợp lý.”

Nhâm Lê thầm nắm chặt tay, cậu không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng cậu biết kết quả này chính là ‘nghe thấy rất hợp lý.”

Đồng Thất không nhìn Nhâm Lê, lại nói ra tiếng lòng của Nhâm Lê.

“Tôi đổi với Nghiêm Dương, hướng bắc là âm vị.”

Hướng bắc là âm vị.

Bắc cầm tinh quỷ, âm khí của hướng bắc là nặng nhất, khoảnh khắc Anh Thi Đạo hiện thế tất nhiên hướng bắc cũng nguy hiểm nhất. Nghiêm Dương không có huyết thống của nhà họ Thích lại không biết gì cả đương nhiên không thích hợp ở hướng bắc, nếu Nghiêm Dương là người có dương khí nặng thì còn được, nhưng trên người anh lại tràn ngập sát khí cùng quỷ khí.

Nghiêm Dương nhanh chóng nắm chặt tay Nhâm Lê, mở miệng nói:

“Không cần, cứ dựa theo lời Phùng Cổ Tuẫn mà làm.”

Ánh mắt Phùng Cổ Tuẫn phức tạp nhìn Nghiêm Dương, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

Nhâm Lê rốt cuộc không nhịn nổi nữa, lạnh lùng nghiêm mặt xoay người bước đi.

Nghiêm Dương tất nhiên là đuổi theo bảo bối nhà mình, trong phòng ăn chỉ còn lại Phùng Cổ Tuẫn cùng Đồng Thất.

Phùng Cổ Tuẫn chua xót mở miệng.

“Thời cơ tốt nhất để phong ấn Anh Thi Đạo là vào ngay lúc nó mở ra. Sáu món đồ kia không cần đặc biệt sắp xếp, chỉ cần đặt chúng ở bốn hướng trong trận là được. Đợi đến khi… Đợi đến khi Anh Thi Đạo mở ra chúng sẽ tạo thành một lá chắn bảo vệ người yếu nhất. Lúc này Nghiêm Dương bị vây ở hướng bắc có thể sẽ bị tấn công, phương pháp bảo vệ anh ta chính là tôi cùng Nhâm Lê nhanh chóng phong ấn Anh Thi Đạo.”

“Tôi thì sao?”

Đồng Thất hỏi.

Phùng Cổ Tuẫn cúi đầu.

“Anh phải khiến cho Anh Thi Đạo ổn định, một khi chúng ta phong ấn thất bại… Sẽ giống như hai mươi bảy năm trước.”

Đồng Thất gật đầu, ý của Phùng Cổ Tuẫn đơn giản là khi bọn họ không khống chế được thì sẽ lấy thân mình cưỡng chế đóng Anh Thi Đạo lại. Nhưng tin tức này lại không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Ngữ khí của Đồng Thất vẫn rất ôn hòa.

“Khi các cậu phong ấn Nghiêm Dương lại bị nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

“Không cần cứu.”

Phùng Cổ Tuẫn gần như là bật thốt lên, sau khi nói xong cậu cũng biết là mình nói lỡ, nhưng cậu lại không biện hộ cho mình chút nào.

“Tôi muốn biết… Vì sao?”

Đồng Thất nhìn Phùng Cổ Tuẫn, thật lòng hỏi.

Phùng Cổ Tuẫn miễn cưỡng cười, chua xót nói:

“Thật xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết.”

Sau khi rời khỏi phòng ăn Đồng Thất trực tiếp đi tìm Nhâm Lê, anh nói cách sắp xếp cho Nhâm Lê, không nhắc đến những thứ khác.

Đồng Thất đi rồi, Nhâm Lê liền thất thần.

Nghiêm Dương cười nói:

“Làm sao vậy? Ủ rũ như thế.”

Nhâm Lê lắc đầu, rầu rĩ không nói lời nào.

Nghiêm Dương ngẫm nghĩ, nói:

“Bảo bối, em từng nghe qua chuyện Điền Kỵ đua ngựa* chưa?”

Nhâm Lê tuy rằng bực mình, nhưng cậu vẫn luôn chú ý đến Nghiêm Dương.

“Đương nhiên từng nghe, làm sao vậy?”

Nghiêm Dương ôm lấy Nhâm Lê từ đằng sau, cười nhạt không nói gì.

Một lát sau, Nhâm Lê cũng phản ứng lại, cả giận nói:

“Sao anh có thể nói mình là ngựa hạ đẳng chứ!”

Nghiêm Dương oan ức nói:

“Rõ ràng là em nói mà.”

Nhâm Lê xoay người, căm tức nhìn Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương cười hắc hắc, xoa xoa đầu Nhâm Lê.

“Bảo bối, tính mạng của chồng giao vào trong tay em, phải cố lên nhé.”

Phùng Cổ Tuẫn đã tìm ra đường vào Anh Thi Đạo, đường vào này so với hai mươi bảy năm trước thì có hơi chếch đi một chút cũng không gây trở ngại gì.

Mười giờ bọn họ liền xuất phát, trước khi xuất phát mọi người đều ra đưa tiễn, chính là mấy người… lính đặc chủng ‘Lợi Kiếm’ kia.

Khiến cho Nhâm Lê nghi hoặc chính là các vị trưởng bối cũng không dặn dò gì bọn họ, hai lão gia tử giống như thấy bọn họ đi du lịch mà không phải là toi mạng.

Chỉ có Phù Tô tính tình tốt là có vẻ lo lắng, ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy lo âu.

Nhâm Lê thở dài, tay trong tay cùng Nghiêm Dương, mang theo mọi người đi đến cửa vào Anh Thi Đạo.

Đó là một tầng hầm ngầm, tầng hầm ngầm rộng mấy trăm mét vuông cũng có đủ không gian cho bốn người hoạt động, nhưng bởi vì nó quá lớn, cho dù thắp toàn bộ đèn lên cũng vẫn sẽ cảm thấy nó tối tăm.

Tầng hầm ngầm ở phía dưới khoa nằm viện, trên mặt đất vạn phần xa hoa, phía dưới là đất bằng, còn có một cái hầm.

Giếng nằm ở giữa tầng hầm ngầm, thoạt nhìn rất cũ kỹ, phía trên tràn đầy rêu xanh.

Môi Phùng Cổ Tuẫn trắng bệch, miễn cưỡng cười nói:

“Anh Thi Đạo trong truyền thuyết lại là một cái hầm sao?”

Nhâm Lê lắc đầu, nói:

“Ở phía dưới.”

Cái hầm kia không biết được xây từ khi nào, lúc nhà họ Y mua lại bệnh viện này thì cái hầm này cũng đã tồn tại từ lâu.

Anh Thi Đạo quả thực không phải là cái hầm này, Anh Thi Đạo ở dưới hầm.

Bốn người im lặng đi xuống hầm, đường xuống hầm chỉ có một con đường, đường rất hẹp, đi xuống rất vất vả. Nghiêm Dương đi ở tít đằng trước bật đèn pha mở đường, trên đường cũng không có côn trùng gì, chính xác mà nói, trừ bốn người bọn họ ra thì không có sinh vật sống nào.

Không biết đã đi bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng đi đến một chỗ trống trải, sau đó bọn họ phát hiện phía cuối con đường này lại là một cánh cửa. Một cánh cửa sắt.

Sắc mặt Nhâm Lê cũng có chút trắng bệch, cậu nhìn đồng hồ, lại phát hiện kim đồng hồ chuyển động rất nhanh, rõ ràng là đã hỏng rồi.

Nhâm Lê nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

“Từ trường hỗn loạn.”

“Một giờ ba mươi tư phút, bây giờ là mười một giờ ba mươi tư.”

Phùng Cổ Tuẫn nhìn la bàn trong tay, nói.

Đoạn đường này bọn họ rõ ràng ràng đi mất hơn một giờ rưỡi.

Khóe miệng Đồng Thất vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

“Chuẩn bị đi.”

Mười một giờ năm mươi lăm.

Nghiêm Dương chủ hướng bắc, Nhâm Lê chủ hướng nam, Phùng Cổ Tuẫn chủ hướng tây, Đồng Thất chủ hướng đống.

Sáu món đồ xếp xung quanh bên cạnh Nghiêm Dương, phát ra ánh sáng u ám.

Phùng Cổ Tuẫn cầm la bàn trong tay, Đồng Thất cầm một ngôi sao may mắn màu vàng, lưng Nhâm Lê đeo thanh đao mô phỏng theo Ngư Trường.

Mười hai giờ.

Cửa sắt phát ra một tiếng nổ vang, từ từ mở ra.

Nhâm Lê cùng Phùng Cổ Tuẫn nhắm mắt, môi mấp máy, hai tay kết ấn, động tác giống nhau như đúc.

Sáu món đồ xung quanh Nghiêm Dương phát ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng bao phủ Nghiêm Dương, hình thành một tấm màng bảo vệ xung quanh anh.

Đồng Thất mặt không chút thay đổi nhìn cửa sắt, nắm chặt ngôi sao may mắn trong tay.

Cửa sắt phát ra tiếng động lớn, vết nứt càng lúc càng rộng, ánh sáng có chút tối đi, Nghiêm Dương cảm thấy có gì đó nghẹn ở cổ họng của anh, hô hấp càng lúc càng khó khăn, trong lòng lại có một niềm hưng phấn mãnh liệt chưa từng thấy.

Động tác kết ấn của Nhâm Lê cùng Phùng Cổ Tuẫn càng lúc càng nhanh, xung quanh bọn họ cùng hình thành nên tấm màng bảo vệ màu đỏ.

Đồng Thất bóp nát ngôi sao may mắn cầm trong tay, ngôi sao phát ra ánh sáng màu trắng, sau đó hóa thành một vòng sáng trắng vờn quanh người Đồng Thất, vì anh chống đỡ một mảnh trời đất.

Nghiêm Dương nhìn chằm chằm vào cửa sắt, khe hở càng lúc càng lớn thì đầu óc anh càng hỗn loạn, hưng phấn trong lòng cũng càng lúc càng mãnh liệt.

‘Rắc rắc.’

Cái khe mở rộng, cửa sắt cuối cùng cũng bị một luồng sức mạnh cực đại xé nát, Nghiêm Dương chỉ cảm thấy bị một cỗ sức mạnh to lớn hút lấy, sau đó mất ý thức.

Mắt thấy phong ấn của Nhâm Lê cùng Phùng Cổ Tuẫn sắp hoàn thành, ai có thể ngờ được cửa sắt giam cầm Anh Thi Đạo lại bị hủy, Nhâm Lê cùng Phùng Cổ Tuẫn nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng Đồng Thất lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Nghiêm Dương hôn mê.

Một bóng đen đến gần Nghiêm Dương đang hôn mê, Đồng Thất nhanh chóng tung ra thứ gì đó.

Động tác của Đồng Thất không ngăn lại được bóng đen, ngược lại còn khiến nó càng thêm hung bạo.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Đồng Thất đánh mạnh về phía Nghiêm Dương.

Nhâm Lê phun ra một ngụm máu, mở to mắt liền nhìn thấy một màn Đồng Thất cùng Nghiêm Dương bị cuốn vào Anh Thi Đạo, cậu còn chưa kịp phản ứng, cửa sắt đã một lần nữa khôi phục, che Anh Thi Đạo lại.

Tất cả mọi thứ đều đã xong, không thấy Nghiêm Dương đâu.

Chú:Chuyện Điền Kỵ đua ngựa: http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160504.htm

—— Bách quỷ dạ hành – Kết thúc ——