Trầm Vụn Hương Phai

Chương 17: Vị nương nương giữa lòng mộ địa (p.1)




Nhan Đàm giật thót, vội vàng lồm cồm bò dậy lùi hẳn ra xa năm bước: “Thì ra là ngươi hả…”

Nến được thắp sáng trở lại. Đường Châu từ từ chống người dậy, đưa mắt nhìn nàng: “Qua đây.”

Nhan Đàm lắc đầu nguầy nguậy, dáng bộ vô cùng đáng thương: “Đừng có tức giận mà, ta thật tình không có cố ý đem ngươi ra làm đệm mà dùng đâu, ta thề có trời chứng giám, thề độc luôn cũng được.”

Đường Châu vẫn cứ nhìn nàng: “Qua đây.”

“Ta sai rồi ta sai rồi, đều là lỗi của ta, đừng có nhốt ta vô pháp khí mà…”

Đường Châu thở dài đánh thượt, giọng điệu chán chường như sắp hết hơi: “Mới rồi lúc ngươi va vào ta đã tình cờ đụng phải huyệt đạo, ta không đứng dậy được, ngươi mau qua giúp ta một tay.”

Nhan Đàm liền yên tâm ngay tắp lự: “Sao không nói sớm.”

Đường Châu điệu bộ hầm hầm: “Ai bảo ngươi cứ tự cho mình thông minh? Ở trên lưng… Lên trên hai thốn, dịch qua phải một chút, vận lực điểm thêm vào vài lần là được.” Nhan Đàm răm rắp làm theo lời hắn không sai một li, xong việc ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Đường Châu đứng dậy phủi phủi bụi bám trên người: “Ngươi mà thường xuyên được như thế này thì ta sẽ không nhốt ngươi vào trong pháp khí.”

Nhan Đàm không nhịn được hỏi: “Vậy ngươi định khi nào thì thả ta ra?”

Hắn còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy phía trên lối vào hành lang truyền tới tiếng nói của Lăng Hư Tử: “Đường hiền điệt, cháu vẫn ổn chứ?”

Đường Châu bước sang, cất cao giọng bảo: “Dưới này cũng là mộ thất, bên trong thạch đạo rất trơn trượt, lúc xuống nên cẩn thận một chút.”

Nhan Đàm bị cắt ngang chủ đề đang nói, trong lòng lửa giận bừng bừng, chỉ hận không thể khiến tên lão đạo mũi bò (1) kia trượt té lộn cổ. Nàng đành cất lời hỏi lại lần nữa: “Khi nào thì ngươi thả cho ta đi?”

Đường Châu không chút hăng hái đáp: “Ta là đã tận nhân tận nghĩa lắm rồi.”

Hàm ý của hắn vô cùng rõ ràng. Tuy không nhốt nàng vào trong pháp khí, nhưng không có nghĩa là có thể thả nàng đi, nói xui xẻo không chừng vừa ra khỏi trấn Thanh Thạch là nàng đã bị luyện thành một viên đan dược.

Nhan Đàm chỉ đành tiếp tục an ủi bản thân, rằng chỉ cần còn thời gian, nàng vẫn cứ là còn được hy vọng đào tẩu thăng thiên, đập tan xiềng xích nô lệ.

Chỉ một chốc sau, Lăng Hư Tử đã từ trong đường hành lang trượt xuống chỗ hai người bọn họ. Liền ngay sau đó là Trác Thương và Ngô lão tam.

Trác Thương mặt mày khó coi: “Thạch đạo này trơn trượt như vậy, chỉ e lát nữa trèo ngược lên không phải chuyện dễ.”

Lăng Hư Tử bảo: “Cơ quan trong mộ địa thiết kế xảo diệu thế này, nhất định còn có lối ra nào khác.”

Bọn họ khi vào tám người, chỉ trong chớp mắt đã chỉ còn lại có năm.

Lăng Hư Tử trang nghiêm cất giọng: “Giữa mộ địa cơ quan vô số, ẩn trong bóng tối còn có kẻ địch rình rập, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, quyết không thể tàn sát lẫn nhau thêm nữa, không thì một kẻ cũng không có đường trở ra.”

Trác Thương lập tức đáp lời: “Đương nhiên là vậy.”

Bọn họ lần nữa đẩy mở cửa đá, chỉ thấy phía sau lại là một gian mộ thất tương tự.

Giữa gian mộ thất có bày một cỗ quan tài. Phần nắp quan tài đã bị dỡ xuống đặt trên mặt đất, trong cỗ áo quan là một đôi tay đang giơ thẳng lên, lòng bàn tay ngửa ra trông như đang đỡ lấy thứ gì đó.

Ngô lão tam giật lùi về sau một bước, hai hàm răng va vào nhau cồm cộp: “Cương thi, đó là cương thi!”

Lăng Hư Tử chân bước lên trước, chầm chậm thở ra một hơi: “Không phải cương thi, chẳng qua chỉ là thi thể của nương nương.”

“Thế sao tay của bà ta lại còn giơ ra như vậy?!”

Đường Châu đặt ngọn nến xuống cạnh chân, âm giọng trầm thấp: “Bà là đang sống sờ sờ bị nhét vào trong quan tài, trước khi chết nhất định đã dốc hết sức vùng vẫy, muốn bật mở nắp quan tài để thoát ra ngoài.”

Trác Thương bước đến trước cỗ quan, hai mắt sáng lên: “Có báu vật bồi táng!”

Ngô lão tam vừa nghe thấy có báu vật đã lập tức xông ngay lại, hắn vươn người vào trong quan tài vơ lấy một mớ, đưa tới trước nến cẩn thận xem xét. Trong tay hắn là một nắm Đông châu (2) tỏa vầng quang trạch dìu dịu, mỗi hạt đều to bằng đầu ngón cái. Ngô lão tam ngón tay run run cầm một hạt lên. Hạt Đông châu nọ đột nhiên vỡ ra nát bét, một tia độc thủy màu đen bắn vọt ra văng tung tóe lên mặt hắn. Hắn ôm lấy mặt ngã vật ra đất lăn hết mấy vòng, sau đó thì lập tức bất động.

Đường Châu tuốt thanh trường kiếm khỏi vỏ. Hắn vung tay cho kiếm đáp sát bên cổ Trác Thương, mắt khẽ nheo lại: “Ngươi là ai?”

Lăng Hư Tử một phen thất sắc: “Đường hiền điệt, cháu đây là đang làm gì đó?!”

“Hắn đã không phải là Trác Thương nữa.” Đường Châu nhìn đôi bàn tay của đối phương, mười ngón thon dài, đầu ngón tay nhẵn nhụi, trên tay không có lấy một vết chai, cũng không hề có sẹo cũ lâu ngày, người luyện võ nhiều năm không thể sở hữu một đôi bàn tay văn nhã nhu nhược như vậy.

Kẻ đó khẽ bật một tiếng cười khẩy, thanh âm trầm thấp dễ nghe lọt vào tai họ: “Phát ngã khâu giả tru. Các ngươi vẫn muốn đi tiếp vào trong?” Nến trong mộ thất thình lình đồng loạt tắt ngấm, chung quanh lần nữa rơi vào một khoảng đen ngòm. Đường Châu tay vung trường kiếm rạch một đường vào không trung, thủ lấy những điểm sơ hở trên cơ thể, sau đó phẩy nhẹ cổ tay, thắp sáng chiếc que đánh lửa (3).

Thời khắc chiếc que đánh lửa cháy sáng, luồng sáng đột ngột ập tới chói lóa đến khiến người khác không thể mở to hai mắt. Nhan Đàm cảm giác có người khẽ sượt qua cạnh bên mình, ngón tay hơi giật nảy lên, một đạo bạch quang yếu ớt trồi dậy ở giữa hai người bọn họ. Chỉ nghe vỏn vẹn một câu từ miệng kẻ nọ: “Hóa ra chúng ta là giống như nhau…” Liền ngay sau đó, đã lại biến mất không chút tăm hơi.

Nhan Đàm nghiền ngẫm câu “Hóa ra chúng ta là giống như nhau” kia, dường như đang ngầm ám chỉ điều gì.

Bọn họ cuối cùng đã tìm thấy thi thể của Trác Thương phía sau cánh cửa của gian mộ thất, như cũ là một chấm đỏ giữa hai đầu mày, gương mặt bình thản, dường như không có nửa phần đau đớn.

Đường Châu lẳng lặng nhìn hết một lúc, chợt nghe tiếng Lăng Hư Tử ở cạnh bên khóc rống lên, liền sau đó thanh âm than khóc lại biến thành một tràng cười, ông ta cứ ở đó khóc rồi lại cười, đấm ngực giậm chân thùm thụp.

Nhan Đàm thấp giọng cất lời: “Ông ta đã kinh hãi đến phát điên.”

Sư đệ của Lăng Hư Tử đã từng ở trong chính mộ địa này hoảng loạn đến độ mất trí điên loạn, e là cũng do trải qua tình cảnh tương tự như họ lúc này.

Là cảm giác tuyệt vọng.

Trong bóng tối ẩn mình một đối thủ lợi hại như vậy, không biết khi nào thì sẽ biến thành hình dáng của người đồng hành cùng mình xuất đầu lộ diện, khắp mộ địa còn là muôn hình vạn trạng các loại cơ quan hiểm độc, cảm giác duy nhất còn lại, chỉ có thể là tuyệt vọng.

Đường Châu quay sang nhìn nàng: “Ngươi có sợ không?”

Nhan Đàm nhoẻn miệng nở một nụ cười: “Ta biết kẻ đó rốt cuộc là thứ gì rồi. Hắn không phải phàm nhân, cũng không phải yêu, càng không phải ma, cách biệt bên ngoài Tam giới, thứ gì hắn cũng không phải. Hắn sẽ không thực sự giết chết chúng ta, chỉ là muốn thăm dò mà thôi.”

Chú thích:

(1) mũi bò: từ dùng chỉ các đạo sĩ với ý châm biếm (đạo sĩ thường vấn tóc thành búi cao trên đỉnh đầu, trông giống mũi bò ).

(2) Đông châu: còn gọi Bắc châu, triều Thanh dùng tên gọi này để phân biệt hạt trai của vùng Đông Bắc với Nam châu ở phía Nam.

(3) Que đánh lửa là loại dụng cụ người xưa thường mang bên mình để thắp sáng hay lấy lửa. Được làm từ dây khoai lang, bông gòn và hoa sậy ngâm nước, vớt ra đập dẹp rồi phơi khô, thêm vào tiêu thạch (KNO3), lưu huỳnh, nhựa thông, chương não (camphor hay tiếng Việt mình gọi là long não)… nặn thành hình ống hoặc bện thành dây cho vào ống tre, khi dùng chỉ cần mang ra phẩy cái là sẽ bắt lửa.