Trần Ai

Quyển 1 - Chương 19: Hỗn Chiến




Hạ Mạt dùng song kiếm đan chéo nhau trước ngực để chặn lại đường kiếm của gã hói. Sau đó, thân thể cô hướng về bên trái, xoay trường kiếm bên tay phải. Động tác nhanh như cá chạch dễ dàng hoá giải công kích của gã hói. Không chỉ có như vậy, theo quán tính khi cô xoay người thì gã hói có đà áp sát một bên của cô. Gã hói công kích là dùng hết sức lực toàn thân, vậy mà dễ dàng như vậy bị hoá giải, hắn căn bản là không thể thu hồi lực kịp. Lảo đảo nghiêng về một bên.

Hắn dùng là sức lực mạnh nhất. Không kịp thu lại nên thân thể suýt nữa thì ngã xuống đất. Cũng còn may là hắn trụ lại kịp. Cũng may là Hạ Mạt không dùng sức gì, cô dùng song kiếm không phải là nhuần nhuyễn. Nếu không có lẽ là hắn đã ngã chỏng vó rồi.

Nhìn thấy gã hói không nói gì, gã tóc ngắn cũng giơ lên vũ khí của mình- một cây côn lớn bằng một cánh tay đàn ông hướng đến Hạ Mạt. Tuy rằng động tác của hắn không có kĩ thuật gì đặc biệt nhưng cây côn kia khá cứng và hắn dùng sức vùng vẫy nên có phần uy lực cùng khí thế hừng hực. Khiến cho người khác trong lúc hỗn chiến cũng khó mà phản ửng kịp. Hạ Mạt lùi về phía sau, lắc lắc song kiếm rồi quan sát gã tóc ngắn. Cô quan sát rồi tìm những động tác sơ hở để tìm cơ hội đánh bại hắn.

Gã tóc ngắn không phải là người có kinh nghiệm đánh nhau gì, hắn cứ vậy mà chạy về phía Hạ Mạt toàn thân đều có thể có sơ hở. Nhưng vì tính mạng của mình mà đánh nên ngay cả một sơ hở trí mạng đều không có. Cô nhíu mày, lùi về phía sau. Nếu như không thể đánh vào chỗ yếu của đối phương thì trong tình cảnh một chọi hai thế này cô bất lợi nhiều lắm. Nếu như đối phương xa luân chiến, không chừng cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống không chừng. Nhưng tình huống bây giờ khiến cô không thể tiếp tục chờ đợi tìm ra sơ hở của hắn được. Cô chỉ có thể chạy theo hình số tám đến suối nước bên sông nhanh chóng chạy trốn.

Hạ Mạt tuy rằng tố chất thân thể chẳng ra đâu vào đâu nhưng cân bằng rất tốt. Khi cô còn học cấp ba cô đã là tuyển thủ chủ chốt trong đội tuyển của trường. Cũng đã từng là ứng cử viên tham gia đại hội thể thao toàn quốc. Nếu không phải vì vóc dáng của cô so với vận động viên ấy không bằng, không chừng có thể đạt giải rồi.

Sau khi học đại học cô không chuyên chú luyện tập thăng bằng, nhưng thể thao đã khiến cô dẻo dai cà có được sức thăng bằng hơn người bình thường. Kĩ thuật vẫn khắc sâu trong tâm trí. Một đời trước cô cũng tận dụng tốt ưu thế này. Nên ở đời này cô không thể để ưu thế này cứ vậy thì vùi dập. Nhất định phải sử dụng cho tốt mới được.

Ở trên mặt đất chạy thì ai cũng như ai, nhưng ở bên sông nhấp nhô chạy trốn thì khác biệt sức mạnh và tính cân bằng lập tức hiển thị ra. Hạ Mạt trên những viên đá to nhỏ chạy như bay, nhưng ở sau đuổi theo thì đung đưa lảo đảo, nếu không cận thận sẽ ngã sấp xuống.

Hạ Mạt vừa duy trì cân bằng vừa có thể tuỳ cơ mà công kích hai người. Trong tay cô song kiếm không hề rảnh rỗi, cho dù cô công kích là chỗ yếu của gã tóc ngắn, trên người hắn cũng không ít lỗ hổng rồi. Nhưng gã đầu trọc bám theo như hình với bóng, trường kiếm trong tay cũng không chút lưu tình hướng Hạ Mạt đâm đâm chém chém. Nếu không có hắn cô đã giải quyết xong gã tóc ngắn rồi.

Gã hói cùng hã tóc ngắn kẻ chạy kẻ đuổi theo một hồi lâu. Hai người đều thấy thể lực có phần xong rồi, dừng lại một hồi thở hổn hển. Một mặt Hạ Mạt không cho người khác cơ hội đến gần mình, hai người không khỏi căm tức vạn phần. Gã hói cùng người kia liếc nhau. Liền ra hiệu cho nhau. Lúc này hai người tách ra, vòng thành một vòng lớn đuổi theo cô, hòng bao vây giải quyết cô nhanh chóng.

Hạ Mạt trong thoáng qua thấy hai người tách ra, cô nhíu mày biết rõ là đối phương có chủ ý gì đó. Tuy rằng họ chạy thành vòng tròn lớn hơn nhưng Hạ Mạt chạy không xa nên vòng để bao vây cô không lớn. Hạ Mạt tính toán một khoảng cách. Cô xoay người công kích gã tóc ngắn, nếu không thời gian có thể giải quyết hắn vậy thì không cần kiêng kị gã hói nữa. Trong thời gian này giải quyết xong thì hai người có thể đã thủ sẵn trong đó. Như vậy tự mình hại mình thôi.

Chỉ là cơ hội như vậy rất hiếm. Cô cũng không muốn từ bỏ. Cô cũng không nghĩ nhiều.

Nếu như một việc làm quá nhiều thì thông thường sẽ mất đi cảm xúc mãnh liệt. Chuyện mà đáng lẽ mình rất tha thiết lại trở thành lãnh đạm. Tuy rằng lí trí sẽ tỉnh táo minh mẫn nhưng thiếu mất nhiệt tình cùng kích động thì chẳng còn viên mãn.

Tuy rằng tình huống bây giờ có chút nguy hiểm nhưng nếu không làm vậy thì có lẽ sẽ hao tổn nhiều hơn. Có lẽ cô không thể thắng được.Trong lúc cô so sánh, thân thể Hạ Mạt đã phóng đi, chạy đến gần gã tóc ngắn. Trong khi đó song kiếm của cô cũng hoa lệ mà tấn công. Động tác dù chỉ đơn giản nhưng hắn cũng không thể chống đỡ được. Lúc trước Hạ Mạt đã lưu lại trên người hắn không ít vết thương. Tuy không phải là những vết thương nghiêm trọng nhưng tăng thêm động tác nên ít nhiều vẫn có chút đau đớn.

Hạ Mạt cũng không có tâm tư chơi đùa với hắn, động tác của cô tàn nhẫn mà ác liệt. Cho dù hắn dùng sức lực để ngăn lại đòn của cô, nhưng cô chẳng hề kiêng nể gì. Trong tay song kiếm hoà thành một thể, chia làm hai hướng tấn công. Thế như chẻ tre hướng về gã tóc ngắn đâm đến. Cô nhanh nhẹn không cao lắm nhưng dùng trên người hắn cũng rất tốt. Vì động tác, khả năng cân bằng hoàn hảo nên nhanh chóng đẩy hắn vào góc chết. Trên tay hắn côn đã bị kiếm của cô gọt tỉa đến không còn nhìn ra gì nữa.

Hắn nghiến răng dùng hết sức bình sinh cản lại. Hắn lo lắng nhìn gã hói đang chạy lại, thanh trường kiếm trên tay hướng về phía Hạ Mạt. Hắn không khỏi nở nụ cười, mà cô cũng vì nụ cười này đột nhiên phản ứng lại, cô lập tức cả kinh. Nhảy một bên tránh đi, nhưng gã hói ra tay rất nhanh nên vẫn lưu lại trên tay cô vết thương rất sâu.

Đột nhiên đau nhói khiến cô nhíu mày. Nhưng cô không chỉ đơn giản né đi như vậy, trái lại cô xoay người, giơ thanh trường kiếm rồi đâm vào yết hầu của gã tóc ngắn.