Trần Ai

Quyển 1 - Chương 54: Đánh bại




Tiếng động này không đặc biệt lắm, nhưng khi vang lên lúc này, tại thời điểm này mà nói thì không hề giống bình thường chút nào. Tiếng động này tạo một hiệu ứng sợ hãi không nhỏ cho những người có mặt tại đây.

Theo như quan sát được, Khô Lâu đội trưởng trong giây lát đã bị mất thăng bằng, chân trái của nó hình như là không còn lực chống đỡ, chân gãy, ngã quỵ trên mặt đất. Chính vì vậy mới mất thăng bằng
, không có điểm tựa nên nghiêng về bên trái.

Thân thể cao lớn bị mất thăng bằng ngã xuống tạo nên một hoàn cảnh vô cùng chật vật. Vốn dĩ Khô Lâu đội trưởng có thể làm cho rất nhiều người chơi có kinh nghiệm khó xoay sở được, nhưng vào lúc này lại tạo cho mình một vết thương rất lớn.

Trên đầu của nó hiện ra một thanh HP thật dài. Bởi vì động tác ngã lúc nãy mà rơi một phần nhỏ máu, việc xảy ra như vậy khiến mọi người lập tức tỉnh táo lại.

Việc này quan hệ đến mạng sống của bản thân nên không có ai dám manh động. Chỉ là ánh mắt họ dừng lại trên người Vũ Dạ Trường Ca, quan sát rất kĩ hành động của anh. Vũ Dạ Trường Ca quan sát rất kĩ phía trước. Anh nhìn thấy tình huống của Hạ Mạt và Khô Lâu đội trưởng, nhưng ánh mắt của anh lại có phần do dự. Sự do dự này chính bản thân các đội viên cũng cảm thấy được… cuối cùng anh quyết định.

“Lên đi… không! Tất cả nghe tôi chỉ huy”.

Không thể không thừa nhận, Vũ Dạ Trường Ca là một chỉ huy giỏi. Tuy rằng anh chỉ nhìn thấy Hạ Mạt chiến đấu một lúc nhưng đã tìm được yếu tố quyết định của trận đánh - vũ khí.

Anh nhớ lại lần trước chiến đấu, khi anh chiến đấu với Khô Lâu đội trưởng toàn đội cũng xông lên đánh nhưng không gây thương tổn gì nhiều. Bây giờ chỉ một mình Hạ Mạt ra tay mà đã tạo thành sát thương cực kì lớn. Rốt cuộc là vì sao?

Không lâu sau đó anh phát hiện ra mấu chốt. Lúc Hạ Mạt xông lên không hề sử dụng song kiếm sau lưng cô, mà dùng một viên đá rất lớn.

Không sai, chính là đá! Cái này trong phó bản đầy ra đó, nhặt đại cũng được một viên vô cùng đẹp đẽ. Thế nhưng khi cô cầm trong tay có thể thấy điểm sức mạnh của cô không hề nhỏ. Cô dùng một viên đá cỡ vừa đập vào đầu của Khô Lâu đội trưởng, đầu gối của nó có tiếng xương vỡ. Lúc này mới khiến thân thể to lớn của đội trưởng ngã dài ra đất.

Chẳng lẽ đao kiếm không gây được sát thương lớn trên người đội trưởng?

Mặc kệ có phải vì cái này hay không, anh vẫn chỉ huy đoàn đội là không sử dụng vũ khí kim loại, nhặt đá để tấn công Khô Lâu. Hạ Mạt nghe lời Vũ Dạ Trường Ca chỉ huy, quan sát cả đoàn đội đang nhặt đá thì có thêm nhận xét về anh. Xem ra không chỉ có thực lực cá nhân của anh không tồi mà ngay cả năng lực quan sát và phán đoán đều tinh tế.

Nếu không như vậy, anh sẽ không thể chỉ từ động tác của cô mà phán đoán được vũ khí kim loại không thể gây nên sát thương quá lớn cho Khô Lâu loại này được.

Nếu như Khô Lâu đội trưởng không ngã xuống, lực chiến đấu là hai dấu cộng. Nếu như đã ngã xuống rồi nhưng đứng lên được thì là một dấu cộng. Nhưng bây giờ bởi vì xương chân trái của nó hoàn toàn vỡ vụn nên nó không đứng dậy được, hai cái búa trong tay cũng không tạo thành uy thế như ban đầu. Lực chiến đấu giảm xuống thẳng âm.

Với những hiệu ứng kèm theo với nó làm người chơi có áp lực về tâm lí, gây sợ hãi, nhưng bây giờ chiêu thức chiến đấu đã bị giảm sút, tư thế cho dù có giống nhau cũng không tạo ra sát thương nhiều.

Tình huống xảy ra như sau, khi ra hiệu cho đội ngũ thì một đám người xông lên đánh theo cách của Hạ Mạt thì áp chế toàn diện rồi. Điều này khiến Vũ Dạ Trường Ca rất kinh ngạc, thì ra phán đoán của anh hoàn toàn chính xác với Khô Lâu đội trưởng? Vũ Dạ Trường Ca dùng hòn đá to hơn, anh so sánh giá trị khi kiếm chém xuống và khi dùng đá để đập thì đều gây tổn thương nhưng thật sự chênh lệch đến nghiêng trời lệch đất.

Tổn thương như vậy khiến anh không khỏi liếc nhìn Hạ Mạt. Chỉ thấy cô bình tĩnh cầm lấy viên đá to kia đập vào đầu đội trưởng. Cục đá trong tay cô vậy mà lại trở thành một vũ khí vô cùng hoàn hảo. Nện một cái có thể làm xương cốt gãy gập, những người khác cũng không thể làm như cô được.

Cô gái này… chắc chắn điểm sức mạnh cũng rất cao.

Khi đánh giá xong Hạ Mạt thì Vũ Dạ Trường Ca lại phát hiện ra một đặc điểm khác từ cô, anh cũng phân vân không biết là phúc hay họa.

Đó là khi đối diện với một Khô Lâu đội trưởng không có lực công kích gì, mười người đánh tất nhiên rất nhanh chóng kết liễu nó. Chỉ tầm năm phút đã phát sinh một việc như thể núi lớn đè nặng trong lòng mỗi người.

Quái vật tinh anh ngã xuống, cống hiến vũ khí và trang bị của nó cho đoàn đội.

Điều này khiến cho người mới đi phó bản đồng thời kéo đội ngũ ở đây là Hạ Mạt tự nhiên được quyền lựa chọn trang phục. Thế nhưng cô chỉ nhìn thuộc tính của trang bị rồi nhận ra thuộc tính không được như mình mong muốn. Thậm chí quần áo còn không bằng như trang bị trên người cô nên lắc đầu từ chối.

Vũ Dạ Trường Ca liếc nhìn cô rồi không nói gì cả, anh thấy cô không cần nên đem phân phát cho những người chơi khác.

Xong mọi chuyện rồi, hầu hết mọi người đều ngồi xuống bắt đầu nghỉ ngơi.

Bên trong phó bản dạng này lúc nào cũng có gió lạnh thổi qua, không liên quan nhiều đến dã ngoại nhưng mọi người đều mới đẩy ngã được quái vật tinh anh nên rất hưng phấn. Đều tụ tập một chỗ như dã ngoại vậy. Họ vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện rôm rả, chỉ có Hạ Mạt và Phượng Mão cùng một vài người khác ngồi xa hơn. Cô và những người này vốn không quen nhau nên có chút câu nệ, cũng chính vì vậy mà cô theo bản năng lùi xa hơn một chút.

Còn Phượng Mão, chắc là do cô không hợp với Phượng Dần, tuy rằng trên đường đi anh ta không có nói với cô câu nào cả nhưng từ bản mặt khó coi thế kia là đoán được họ không hợp nhau, chứ không khó phán đoán ra như quan hệ thực sự của họ.

Sau một quãng thời gian tập luyện, Hạ Mạt có thể lực khá cao. Điểm thể lực giá trị nhiều như vậy, nên cho dù cô có chiến đấu hơn mọi người một chút cũng không thấy mệt mỏi gì nhiều cả. Giống như làm nóng người mà thôi.

Vũ Dạ Trường Ca không tiếng động đến gần cô, bắt chuyện với cô rồi đi ngay vào trọng điểm.

“Lưu Hỏa, sao lúc đó cô lao ra như vậy? Như thế có phần nguy hiểm đấy”.

Hạ Mạt đã nghĩ trước sau gì anh cũng hỏi vấn đề này, cô đã chuẩn bị một lời giải thích chính đáng rồi.

“Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ thấy nó nhảy ra, mới xoay người lại đã thấy có cơ hội nên mới chạy nhanh ra ngoài. Chưa kịp thông báo tình hình cho anh”.

Ở trong Bụi Trần, đội trưởng sẽ phụ trách an toàn của tất cả đội viên, nhưng việc biết rõ là nguy hiểm mà vẫn muốn vứt bỏ mạng nhỏ của mình xông vào nguy hiểm thì không phải là vấn đề của anh. Ngay lúc cô lao ra, trong nháy mắt anh phát hiện cô không biết quý trọng sinh mạng của mình. Vì vậy, có vẻ như sự lo lắng dành cho cô là hơi dư thừa.... Câu hỏi đầu chỉ là một câu hỏi trả lời hay không không quan trọng. Điều anh quan tâm hơn là vấn đề sau.