Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 22: Cô sẽ không kiếm tiền, cô chỉ tiêu tiền!




Người đàn bà kia có chút ngoài ý muốn nhìn xem cô, cô nương này không chọn tiểu cô nương như hoa như ngọc kia, ngược lại chọn một bà già như bà, không xác định hỏi cô: “Chồng của tôi trước kia sinh bệnh thiếu không ít khoản nợ, con của tôi đi theo người ra đi làm lính, đến nay chưa có trở về, hôm nay chồng của tôi đã qua, bán mình trả nợ. Cô muốn mua tôi?”

Bảo Châu gật đầu, lấy ra đống tiền Lục Côn Sơn cho cô đưa tới, giương miệng nhỏ nhắn hỏi bà: “Bà xem có đủ không? Con chỉ có nhiêu đây.”

Người đàn bà cảm động nước mắt xoát xoát rơi xuống, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, kích động liên tục gật đầu: “Đã dư rồi, tôi tổng cộng thiếu chừng ba trăm đồng, hôm nay tiểu thư vì tôi trả nợ, từ nay về sau tôi sẽ theo tiểu thư, cô gọi tôi đi hướng đông tôi không dám đi tây, tôi cũng không cần tiền công, chỉ cần cho tôi một chén cơm no là được.”

“Dễ thôi.” Bảo Châu cười ha hả đem tiền trong ngực kín đáo đưa cho bà.

Người đàn bà một bên cảm kích gật đầu, một bên nói: “Tiểu thư ở đâu, tôi đi đem tiền trả cho người ta, rồi sẽ qua quý phủ của cô, được không? Tôi sẽ không trốn đâu.”

Bảo Châu không có tâm cơ gì, cô gật gật đầu: “Con ở nhà chờ bà, Tiểu Đông nhà của chúng ta ở đâu?”

Tiểu Đông tức đến sắp hộc máu, ánh mắt Thiếu nãi nãi bị gì, tiểu cô nương nũng nịu không chọn, lại tốn 300 đồng mua một bác gái trung niên như vậy, nhưng thiếu gia nói phải chọn một người mà Thiếu nãi nãi ưa thích, cho nên cũng chỉ có thể theo cô thôi, nhưng người nếu đi rồi, cầm nhiều tiền như vậy, còn có thể trở về sao?

Hắn lại không dám để cho Thiếu nãi nãi về nhà một mình, vạn nhất Thiếu nãi nãi nửa đường đi lạc, vậy cũng không phải hắn sẽ bị đánh một trận sao, cũng may thiếu gia tiếng xấu lan xa, hắn đối với người phụ nữ kia nói: “Chúng ta ở trên phố Trường Thanh, số ba trăm mười bảy, bà nếu tìm không thấy thì nói tên của thiếu gia chúng tôi ra, nhất định tìm được. Thiếu gia nhà tôi gọi Lục Côn Sơn. Bà trả nợ rồi sớm đi tới, nếu dám chạy trốn, xem thiếu gia nhà tôi thu thập bà như thế nào.”

“Ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không chạy đâu.” Phụ nhân kia nghe xong dụng tâm nhớ kỹ, gật gật đầu đi ra.

Ở đây mọi người ngươi một lời ta một câu thảo luận, đều không có lời gì hữu ích, đều đang nói vợ tiểu thiếu gia Lục gia xinh đẹp thì xinh đẹp đáng tiếc là thứ gái ngốc, 200 đồng mua tiểu mỹ nhân không chịu, ngược lại bỏ ra 300 đồng mua một bà già, quả thực là thiên hạ kỳ văn (chuyện lạ trên đời).

Những người này sau khi tiền trà nước xong nghị luận thêm một hồi, thiên hạ tại sao có người ngu như vậy!

Tiểu Đông một bên đau lòng tiền, một bên quở trách Bảo Châu: “Thiếu nãi nãi, tôi nói cô cũng quá hào phóng đi! Cô đem tiền tiêu dùng của chúng ta trong hai năm tiêu sạch, sau này còn phải mở cửa tiệm, tiền ở đâu ra? Lại chống đỡ mấy tháng, nhưng khả năng muốn chống tiếp cũng không được rồi!”

Bảo Châu lại không để ý lắm, trước khi lập gia đình cha Phú Quý đã nói, tiền là vương bát đản mất đi cha sẽ kiếm lại, bảo cô không được quá tiết kiệm, tiền sử dụng, mới là tiền.

Cô sẽ không kiếm tiền, cô sẽ chỉ dùng tiền!

Bảo Châu thể lực tốt, hai người đi đi, về về, trời cực nóng như vậy, Bảo Châu không có giống những đám bà kia che dù, cô có chút khát nước, bước đi như bay, Tiểu Đông thường ngày làm việc tốn thể lực, cũng là phí hết sức của chín trâu hai hổ mới đuổi kịp, làm cho hắn một thân đầy mồ hôi, trái lại Bảo Châu đi thoải mái, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, trên mặt tươi cười.

Khí độ này, nói cô là trưởng thiên kim cũng sẽ có người tin tưởng, quá đoan trang rồi, đến cùng còn có chút khí chất hào phú của trưởng nữ, nhưng cô không làm thì thôi, một khi đã làm chuyện gì, thì lập tức phá công rồi.

Hai người vừa vào nhà, còn không kịp uống miếng nước, đã bị người hầu Lục gia chờ lâu cho gọi lại: “Vị này chính là Thiếu nãi nãi a! Ngài đã trở lại rồi! Lão gia và đại thái thái, cùng nhóm thê thiếp bọn họ vẫn chờ ngài và thiếu gia đi dâng trà, buổi sáng đợi trái đợi phải không có thấy các ngưười đến, lão gia rất tức giận, ngũ thái thái lén lút phái tôi đến mời hai vị đi qua dâng trà.”