Trần Thế

Chương 31: Không còn là “chúng ta” nữa




Khi Lạc Trần dần dần tỉnh lại thì đã là chuyện của mấy giờ sau đó rồi. Tuổi trẻ tốt là ở điểm này, cho dù có mệt mỏi tới đâu, khi ngủ một giấc tỉnh lại thì mọi sự mệt mỏi đều tan biến. Lâm Tự vẫn ở đó, hình như đã ngủ, tay vẫn còn nắm chặt tay cô. Lạc Trần nhẹ nhàng rút tay mình ra, muốn để anh được nằm hẳn xuống, ngủ một giấc thoải mái, nhìn bộ dạng anh có vẻ còn cần nghỉ ngơi hơn cô. Cô không biết hàng ngày anh phải làm việc với áp lực nặng nề thế nào.

Lạc Trần ngồi dậy, nghiêng người sang để chạm vào vai Lâm Tự, muốn thử cho anh nằm hẳn xuống. Lúc Lạc Trần rút tay lại, Lâm Tự đã tỉnh ngủ nhưng vẫn nằm im, muốn xem xem Lạc Trần định làm gì. Khi Lạc Trần xích lại gần anh, Lâm Tự ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ quen thuộc bay tới, chầm chậm lướt qua mũi anh, mùi hương đó bất ngờ bao trùm lấy anh, mang theo sự mê hoặc, muốn thách thức sự trấn tĩnh của anh, muốn bóc mẽ hành vi vờ vịt của anh.

Lâm Tự cố gắng khống chế tay mình không được động đậy. Anh không muốn quan hệ giữa mình và Lạc Trần chỉ đơn giản là sự ràng buộc của dục vọng. Sau khi Lạc Trần đỡ anh nằm xuống, cô lại không bỏ đi mà nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, đầu tì vào cằm anh, cọ qua cọ lại như một chú mèo con đang cuộn tròn trong lòng anh tìm sự che chở, yêu thương. Lâm Tự có thể khống chế được tay chân mình nhưng lại bất lực với hơi thở của mình, cho dù có cố gắng đến đâu thì hơi thở của anh vẫn mỗi lúc một nặng hơn, ngực bắt đầu phập phồng lên xuống. Anh muốn dùng miệng để thở vì dường như mũi đã không thể hít đủ không khí để cung cấp cho phổi nữa. Toàn bộ không khí xung quanh đều đã bị Lạc Trần cướp đi mất rồi.

Lạc Trần lại không hề phát hiện ra sự bất thường ở Lâm Tự. Cô chỉ cảm thấy dường như khi ngủ anh trở nên gần gũi hơn, không quá xa vời như bình thường, không lạnh lùng, không còn khó nắm bắt, chỉ mang lại cho cô cảm giác ấm áp vô điều kiện. Lạc Trần áp mặt mình vào ngực anh, vòng tay ôm chặt eo Lâm Tự. Đã không ở bên nhau một thời gian dài như vậy, sự nhớ nhung khiến Lạc Trần không kiềm chế được hành động của mình.

“Lăng Lạc Trần, em đang khiêu khích anh đấy, có biết không hả?”. Giọng nói kìm nén của Lâm Tự từ trên đầu Lạc Trần truyền tới, âm thanh có phần kỳ quái, nghe ồm ồm.

Lạc Trần nghe thấy vậy thì giật nảy mình, khi cô chủ dộng ôm lấy anh cũng đã cảm thấy ngượng ngập rồi, lúc này liền lập tức nép mình vào người Lâm Tự không chịu ngồi dậy.

Lâm Tự dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay Lạc Trần: “Dám làm không dám chịu, đây không hải là phong cách của Lăng Lạc Trần”.

Lạc Trần lập tức ngồi thẳng dậy, đứng trên giường, từ trên cao nhìn xuống Lâm Tự: “Để em cho anh biết thế nào là phong cách của Lăng Lạc Trần!”. Lạc Trần nhảy lên, sau đó đổ ập xuống người Lâm Tự. Lâm Tự nở một nụ cười nuông chiều, sau đó ôm chặt cô vào lòng.

“Không được gầy hơn nữa, gầy hơn nữa thì chỉ còn xương thôi đấy”. Lâm Tự thì thầm vào tai Lạc Trần, “Chỉ thực tập thôi mà có thể khiến em bị hành hạ tới mức này sao?”. Lâm Tự rất muốn hỏi Lạc Trần tại sao không gọi điện cho anh, nhưng lời đến cửa miệng rồi, cuối cùng vẫn nuốt lại vào trong. Anh cảm thấy cứ thế này ở bên nhau là được rồi, chỉ cần cô quay trở lại vòng tay anh, hỏi rõ ràng mọi chuyện để làm gì?

“Em đâu có gầy.” Lạc Trần vùng ra khỏi vòng tay của Lâm Tự, ngồi thẳng dậy, giơ cánh tay mình ra, “Anh xem đi, em đâu có gầy, là săn chắc, trượt tuyết rèn luyện gân cốt rất tốt!”.

“Em vui đến thế sao?”

“Đương nhiên, khỏe khoắn vô cùng!”

“Vậy thì, thưa nữ thần Hercules, đến chinh phục tôi đi!” Giọng Lâm Tự sớm đã trở nên khàn đặc. Anh vòng tay ôm lấy eo Lạc Trần.

Từ giây phút nhìn thấy Lâm Tự, Lạc Trần dường như đã luôn mong chờ anh làm thế. Thì ra việc anh ham muốn cô lại khiến Lạc Trần cảm thấy rất thiết thực, khiến cô cảm nhận được niềm hạnh phúc không thể diễn tả được bằng lời.

Khi mọi thứ trở lại tình trạng bình thường thì đã là buổi tối. Lạc Trần tay kéo chăn, mơ màng như muốn lại chìm vào giấc ngủ. Lâm Tự véo nhẹ má Lạc Trần, “Đừng ngủ nữa, mau dậy tắm rửa đi, chúng ta về nhà ăn cơm. Ăn xong lại ngủ”.

Lạc Trần đấu tranh tư tưởng để ngồi dậy. Đúng rồi, cô còn chưa về nhà, lúc này chắc Lạc Sa đi học về rồi, mùng Mười tháng Giêng cậu đã bắt đầu học phụ đạo. Nhưng vừa ngồi dậy, cô cảm thấy eo mình cứ mềm nhũn đi, lắc lư một lúc rồi lại nằm phịch xuống. Lâm Tự đứng đằng sau đỡ lấy cô, “Mệt lắm phải không?” Anh bế cô lên, đi vào nhà tắm, “Tắm xong sẽ cảm thấy khỏe hơn đấy”.

Khi Lạc Trần về đến nhà, Lạc Sa đã ở đó, đang cùng bác Vương bày bàn ăn. Thấy Lạc Trần về, Lạc Sa vui mừng vô cùng, luôn miệng hỏi han Lạc Trần đi thực tập có vui không, rồi lại kể những chuyện mới của mình, cả người cứ dính chặt lấy Lạc Trần không chịu rời.

Bình thường, Lạc Sa rất giữ ý khi ở trước mặt Lâm Tự. Chỉ khi ngồi riêng với Lạc Trần cậu mới nói cười thoải mái như thế. Nhưng hôm nay, cũng có thể là do thời gian sống với Lâm Tự đã lâu rồi, không còn sợ anh như trước nữa, cũng có thể là vì quá nhớ Lạc Trần, cậu cứ tự nhiên túm chặt lấy chị rồi gọi Lâm Tự cùng vào ăn cơm.

Lạc Trần liền nắm lấy cơ hội giúp hai người bọn họ xích lại gần nhau hơn, cố ý khơi gợi một vài đề tài giúp hai người có cơ hội giao tiếp với nhau nhiều hơn.Vì vậy, Lạc Trần thỉnh thoảng lại nói với Lâm Tự một câu, rồi ngẩng đầu nói với Lạc Sa một câu, cố gắng lấy lòng cả hai bên, còn mình thì chẳng ăn được gì.

Cuối cùng, Lâm Tự nhịn không được nữa, nhướng mày nhìn cô nói: “Ăn xong đi rồi hãy nói”, sau đó anh lấy cho Lạc Trần một bát canh, cũng không nói thêm gì nữa. Lạc Trần vẫn còn đang muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Tự trừng mắt ngăn lại như thế, đành im lặng. Lạc Trần nhìn Lạc Sa, rồi lại nhìn Lâm Tự. Bác Vương ngồi bên cạnh cười tít mắt, có thể đây là cuộc sống mà bác vẫn hằng mong muốn.

Cuối tuần, Lâm Tự muốn Lạc Trần ở nhà nghỉ ngơi, không ra ngoài. Nhưng Lạc Trần lại cảm thấy bản thân mình không cần phải nghỉ, “Em muốn ra ngoài đi dạo với Lạc Sa, mua cho nó một ít đồ”.

Lâm Tự đang thắt cà vạt, nghe thấy vậy đi tới gần cô: “Vẫn còn sức sao? Vậy mà em lúc nào cũng tỏ vẻ mệt mỏi yếu đuối trước mặt anh, hay là chúng ta lại bán sức thêm lần nữa nhé”.

Lạc Trần vội vàng quay người, muốn tránh khỏi tầm tay của Lâm Tự, nhưng bởi vì quay quá nhanh nên ngã khỏi giường. Lâm tự muốn kéo cô lại nhưng không kịp, chỉ có thể đứng nhìn Lạc Trần lăn từ trên giường xuống dưới đất. Lâm Tự bước mấy bước, vội vàng bế Lạc Trần lúc này bị ngã có vẻ mụ mẫm cả đầu óc lên.

“Sao em càng lớn càng giống trẻ con thế, lại còn có thể ngã từ trên giường xuống dưới đất cơ đấy?” Lâm Tự trêu chọc cô với giọng đầy yêu chiều.

Lạc Trần xuýt xoa kêu đau, không dám ngẩng đầu nhìn anh, “Anh mau đi làm việc của anh đi”.

“Em không đi nữa?”

“Thế đâu có được, em đã hứa với Lạc Sa rồi.” Lạc Trần kiên quyết.

Lâm Tự đứng đó chăm chú nhìn Lạc Trần một lúc. Cô vẫn mặc quần áo ngủ, nằm co lại trên giường, tay không ngừng ấn ấn vào chỗ đau vừa rồi, nhìn rất nhỏ bé và đáng thương. Nhìn cô như thế, anh cảm thấy chỉ cần cô vui vẻ là tốt lắm rồi. Lâm Tự không biết mình đã bị Lạc Trần xỏ dây dắt đi như thế từ bao giờ, chẳng còn nguyên tắc gì nữa, thậm chí không còn cả chủ kiến, tiếng nói của anh càng lúc càng yếu, càng không còn trọng lượng, dần dần đã bị vùi lấp rồi. Lâm Tự không muốn đi sâu tìm hiểu nguyên nhân, cũng không muốn khống chế Lạc Trần, bắt cô chỉ biết phục tùng, nghe lời mình.

Mặc xong quần áo, Lâm Tự mở cửa ra ngoài.

Lạc Trần nằm sấp trên giường, trong lòng vẫn đang chờ đợi Lâm Tự sẽ nói thêm câu gì đó, nhưng anh chẳng nói gì nữa, cứ thế đi ra ngoài. Lạc Trần ngồi dậy, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh.

Lạc Trần dậy mặc quần áo, lúc này cô đột nhiên lại không muốn ra ngoài cùng Lạc Sa nữa. Có điều chỉ vì một câu nói của Lâm Tự mà thay đổi quyết định của mình như thế thì có vẻ không giống cô chút nào. Cuối cùng, Lạc Trần lắc lắc đầu, vẫn quyết định cùng Lạc Sa đi ra ngoài.

Mua xong dụng cụ vẽ mà Lạc Sa cần, Lạc Trần vẫn còn muốn đưa em đi mua một ít quần áo. Mặc dù trong nhà có dì Đoan, đầu mùa đều gửi đến những bộ quần áo thịnh hành nhất. Có điều Lạc Trần cảm thấy, những bộ quần áo đó nhìn thì đẹp nhưng hình như Lạc Sa không thích lắm. Lạc Trần thấy việc Lạc Sa ăn mặc nghiêm túc đứng đắn cũng không phải không tốt, nhưng thỉnh thoảng đi trên đường nhìn thấy rất nhiều thanh thiếu niên nhuộn tóc, mặc những bộ đồ khác người, dường như đó là kiểu sống theo cá tính đang lưu hành hiện nay, nên cô cũng muốn Lạc Sa có thể sống theo cách mà cậu muốn.

Hai chị em đi đến một cửa hàng nhỏ, Lạc Sa rõ ràng thấy chị mình đang lơ đãng, rút ra những bộ quần áo trông vô cùng kỳ quặc: “Chị, mặc những bộ đồ này trông giống đứng bán hàng đầu phố ấy.” Nhưng Lạc Sa vẫn rất ngoan, lần lượt thử hết những bộ quần áo mà chị chọn, còn xoay qua xoay lại cho Lạc Trần nhìn thấy bộ dạng kỳ quái của cậu.

Lạc Trần bị hành động chọc cười của Lạc Sa thu hút sự chú ý, “Em không thích à, chị thấy thanh niên bây giờ đều mặc thế mà!”.

“Chị, bọn họ thích không có nghĩa là em cũng thích! Mặc thế này mà ra ngoài, em sẽ có cảm giác như đang mặc quần áo của người khác.”

Lạc Trần cười, “Không thích thì thay ra đi”, trong lòng cô lại đang nghĩ, nếu như không thử, sao dám khẳng định kiểu quần áo đó có hợp với mình hay không, mình có thích hay không. Cô vẫn luôn cảm thấy có chút không cam tâm, lúc nào cũng muốn thay đổi điều gì đó nhưng từ đầu tới cuối vẫn đi theo con đường cũ, vòng vòng vèo vèo.

Buổi trưa, còn đang bàn bạc với Lạc Sa xem nên đi ăn gì thì điện thoại của Lạc Trần rung lên, là tin nhắn của Mông Mông.

“Lạc Trần, là mình, Mông Mông đây. Mình về nhà rồi, đang phải chịu phạt. Sở Kinh Dương gọi cho mình để bàn về bộ phim tiếp theo, mình không đi được, cậu đi thay mình nhé!”.

Lạc Trần nghĩ một lúc, gửi tin nhắn trả lời: “Mình và Lạc Sa đang ở ngoài, để hôm khác đi”.

“Hai người đang ở đâu?”

Lạc Trần ngẩng đầu lên nhìn, phía đối diện lại chính là tòa nhà Hoa Lâm, “Đối diện với tòa nhà Hoa Lâm”.

“Ồ, mình biết rồi, cậu sắp hẹn hò phải không, đúng là chuyện đó quan trọng hơn. Để mình hẹn lại với Sở Kinh Dương.”

Lạc Trần đọc đi đọc lại tin nhắn của Mông Mông, bất giác cảm thấy thật buồn cười. Đứng đối diện tòa nhà Hoa Lâm tức là cô muốn hẹn hò với Lâm Tự sao? Suy nghĩ của Mông Mông lúc nào cũng đơn giản thẳng thắn như thế, càng cho thấy rõ là suy nghĩ của cô đúng là rất phức tạp nặng nề.

“Chị, chị nhìn kìa, có phải là anh Lâm Tự không?”

“Phải không? Cũng có thể…?” Lạc Trần cất điện thoại đi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện, ở gần tòa nhà Hoa Lâm nhìn thấy Lâm Tự là một việc hết sức bình thường mà. Nhưng Lạc Trần còn chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy Lâm Tự lúc này khác hoàn toàn với Lâm Tự khi ở nhà khiến Lạc Trần hoàn toàn quên mất những gì mình định nói. Lâm Tự đứng ở cửa, hình như đang đợi lái xe đánh xe tới, bên cạnh là Vương Dịch Thu, hai người đang nói chuyện gì đó. Lâm Tự đứng thẳng, ánh mắt kiên định. Lạc Trần cảm thấy có thể dùng lời của Mông Mông để nhận xét: rất đàn ông.

Vương Dịch Thu nhìn thấy Lạc Trần, lập tức nở một nụ cười rất tươi, giơ tay lên vẫy cô. Lâm Tự nhìn theo ánh mắt của Vương Dịch Thu, thấy Lạc Trần và Lạc Sa, nét mặt hơi trầm xuống, đưa tay lên vẫy, ý bảo Lạc Trần hãy qua bên đó.

Lạc Trần kéo tay Lạc Sa, băng qua đường đến chỗ Lâm Tự.

Vương Dịch Thu Trước mặt Lâm Tự cũng không nói gì nhiều, chỉ thân thiết kéo Lạc Trần lại gần.

“Sao lại đến đây?” Lâm Tự hỏi Lạc Trần.

“Bọn em định đi ăn cơm trưa.” Lạc Sa tranh trả lời trước, trong lòng cậu vẫn không muốn Lâm Tự xen vào, ít nhiều cũng còn trẻ con mà.

“Buổi trưa anh có hẹn, các em đi ăn với trợ lý Vương đi”.

Lạc Trần còn chưa kịp nói gì thì lái xe đã đưa xe của Lâm Tự đến. Vương Dịch Thu chuyển tài liệu trên tay cho anh, Lâm Tự nhận xong lập tức lên xe, hầu như không cho Lạc Trần cơ hội để từ chối.

Vương Dịch Thu đưa hai chị em tới một nhà hàng Hàn Quốc gần đấy, đồ ăn trong nhà hàng này rất tinh tế và đặc sắc. “Chỗ này vừa mở chưa lâu, hương vị cũng được lắm. Thỉnh thoảng Chủ tịch vẫn đưa khách tới đây dùng cơm”, Vương Dịch Thu giới thiệu.

Lạc Trần gật đầu, thiết kế của nhà hàng này chắc chắn rất hợp với yêu cầu của Lâm Tự, đơn giản sạch sẽ nhưng vẫn thể hiện được sự sang trọng tinh tế, độc đáo khác người.

Vương Dịch Thu chủ động gọi đồ ăn. Khi Lạc Sa vào phòng vệ sinh rửa tay, Lạc Trần bắt đầu nói chuyện với Vương Dịch Thu.

“Gần đây chị bận lắm phải không?”

“Ừ, việc đưa cổ phiếu lên sàn vẫn còn trong thời gian đàm phán.”

Việc này Lạc Trần cũng biết: “Chẳng phải năm ngoái đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi sao? Sao thế? Không thuận lợi ạ?”

“Còn một vài chi tiết nữa phải xử lý”, việc đưa cổ phiếu của công ty lên sàn gặp phải khó khăn trước nay chưa từng có, vấn đề không phải nằm ở Hoa Lâm mà là nằm ở trình tự, hay nói cách khác là do vấn đề hoạt động. Nếu Lâm Tự đã không nói với Lạc Trần về nguyên nhân của vấn đề này, Vương Dịch Thu đương nhiên tự biết nên kín tiếng.

Quả nhiên, Lạc Trần cũng không hỏi thêm nữa, hai người chỉ bàn luận về mấy đề tài nhẹ nhàng, cùng Lạc Sa ăn một bữa cơm thật ngon và vui vẻ. Có điều Lạc Trần và Vương Dịch Thu mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình.

Ăn cơm xong, Lâm Tự gọi điện dặn Vương Dịch Thu đưa Lạc Sa về nhà, còn Lạc Trần được lái xe đưa tới văn phòng của anh.

Sau khi về sống chung với Lâm Tự, Lạc Trần rất ít khi đến Hoa Lâm, càng đừng nói đến văn phòng của Lâm Tự.

Một lần nữa đặt chân vào vương quốc của anh, trong lòng cô dấy lên thứ cảm xúc thật đặc biệt.

Dù là ngày cuối tuần nhưng rất nhiều nhân viên đang bận rộn làm việc, văn phòng được thiết kế lấy ánh sáng ngoài trời rất tốt.

Đến trước cửa văn phòng của Lâm Tự, Lạc Trần khẽ gõ vài tiếng rồi mở cửa bước vào trong. Lâm Tự đã quay về, đang đợi cô. Lạc Trần vẫn luôn cho rằng bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc chắc chắn sẽ kéo dài rất lâu. Lâm Tự đang đứng trước cửa sổ, nghe thấy cô vào cũng chỉ quay đầu lại nhìn cô, “Lại đây”.

Lạc Trần đi tới, lặng kẽ đứng bên cạnh anh, có phần không hiểu. Nhưng vừa rồi Vương Dịch Thu có nói Lâm Tự gặp vài vấn đề rắc rối, chắc anh đang phiền lòng vì chuyện đó.

Lâm Tự nhìn Lạc Trần: “Em xem, chúng ta đang đứng ở nơi cao nhất, dưới chân chúng ta là những nhân viên làm việc cho Hoa Lâm. Phía sau chúng ta là dòng họ Lâm, còn phía sau họ có người nhà của họ. Tất cả những gì anh có cũng đều là của họ, anh phải chịu trách nhiệm về điều này”.

Lạc Trần có dự cảm xấu, nhưng cụ thể là gì thì cô chưa rõ. Việc kinh doanh của Lâm Tự cô hoàn toàn không hiểu, cho dù muốn dựa vào những lời anh nói để tư vấn cho anh cũng không biết nên bắt đầu từ đâu: “Việc lên sàn cần gấp như thế sao? Nếu đã vấp phải vấn đề, vậy thì đợi thêm một thời gian nữa không được sao?”.

“Vì muốn đưa cổ phiếu lên sàn và lưu thông ở nước ngoài, Hoa Lâm đã tiến hành tái cơ cấu tài sản và kiểm toán, thời gian chuẩn bị khá dài, đầu tư cũng không ít. Nếu nửa chừng thất bại thì tổn thất không thể ước tính được. Huống hồ, vấn đề vướng mắc bây giờ chỉ là vấn đề thẩm định mang tính hình thức, là yếu tố con người nên không thể đợi thêm nữa.”

“Có biện pháp nào không?”

“Có thể ‘mượn vỏ niêm yết’[1], nhưng làm thế không đúng lắm với kế hoạch ban đầu anh dự định.”

[1]: Có hai cách để niêm yết trên sàn chứng khoán Mỹ: một là “Niêm yết truyền thống”: Thực hiện từng bước niêm yết ra công chúng bình thường theo chương trình Public Launch. Cách thứ hai là Sát Nhập Ưu Thế, hay còn gọi là “Niêm yết cửa sau” hay “Mượn vỏ niêm yết”. Theo cách này các công ty chưa niêm yết của Trung Quốc sẽ sát nhập với một công ty đã niêm yết của Mỹ (thực chất chỉ là cái vỏ, tài sản và nguồn vốn không đáng kể). Công ty này sẽ chiếm quyền kiểm soát và đương nhiên được niêm yết trên thị trường chứng khoán bằng sự đổi tên cổ phiếu.

Mặc dù Lạc Trần không hiểu lắm nhưng cũng đã đoán ra được phần nào ý nghĩa của từ đó, gần như việc mượn gà để đẻ trứng vậy. Vì thế, cô cũng không tiếp tục hỏi các vấn đề chuyên ngành nữa.

“Anh đã định sẽ làm thế nào chưa?”

Lạc Trần vừa nói hết câu liền cảm thấy dường như Lâm Tự đã đợi câu hỏi này của cô từ lâu, đợi cô hỏi xem anh sẽ quyết định thế nào.

“Lạc Trần, anh gọi cho em đến là bởi vì anh vừa mới có một quyết định.”

Lạc Trần cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Anh nói đi.” Chắc chắn quyết định này có liên quan tới cô, đương nhiên rồi! Lâm Tự muốn rút cái gai trong trái tim cô ra, rồi lại một lần nữa đâm vào. Lạc Trần dựa người vào tấm kính cửa sổ, cảm thấy mồ hôi ở tay cứ rịn ra, tạo thành một dấu bàn tay trên lớp cửa kính. Cô muốn gập các ngón tay lại, nhưng cửa kính rất trơn, khiến chúng trở nên vô lực.

“Liên kết hôn nhân.”

Dù đã đoán được phần nào ý anh, nhưng khi chính tai mình nghe được những lời đó từ miệng Lâm Tự, cô vẫn cảm thấy thật đau đớn. Lạc Trần áp mặt vào cửa kính, nhìn chằm chằm ra ngoài, cảm giác như bản thân mình đang lơ lửng trên không trung, bị treo ở đó. Trái tim gào thét rằng phải trấn tĩnh nhưng Lạc Trần vẫn cảm nhận được sự giá lạnh trên gương mặt mình.

“Em đừng thế.” Lâm Tự đứng phía sau cô nói: “Được trả tự do sớm thế, không phải em nên vui mừng sao?”, lời anh nói khiến trái tim cô cay đắng muôn phần.

Đúng vậy, Lạc Trần đã chờ đợi việc này gần ba năm rồi. Mặc dù cô chưa trả hết nợ mà vẫn được giải thoát nhưng giây phút này cô lại không hề cảm thấy vui mà ngược lại, sự đau đớn cứ ập đến từng đợt, xâm nhập vào từng mạch máu của cô. Mỗi lần Lâm Tự gây đau đớn cho cô, cô đều cảm thấy sự đau đớn đó thật đáng khắc cốt ghi tâm, đi vào tận xương tủy, đau tới không thể đau hơn được nữa, nhưng mỗi khi sự đau đớn tiếp theo chuẩn bị tới thì cảm giác còn kinh khủng hơn cả lần trước. Lạc Trần cảm thấy cô không còn là cô nữa, trái tim cũng không còn là trái tim của cô nữa, lần nào nó cũng dùng những cơn đau để trịnh trọng tuyên bố việc Lâm Tự đang chiếm giữ nó, bóc trần những hành vi ngụy trang và tỏ vẻ bất cần của cô, bóc mẽ sự tự tôn cuối cùng của cô.

Nước mắt cứ lặng lẽ rơi, cuối cùng Lạc Trần cũng tìm lại được tiếng nói của mình, tìm lại được lý trí của mình. “Hoa Lâm đã rơi vào bước đường cùng khiến anh phải hy sinh bản thân để cứu rồi sao?”.

“Chưa.” Lâm Tự đỡ cô đứng thẳng dậy rồi sau đó mới nói tiếp: “Lạc Trần, anh cứ nghĩ rằng em có thể hiểu anh. Chúng ta không phải là những kẻ đợi dồn vào đường cùng rồi mới chiến đấu. Nếu có thể đi đường thẳng, việc gì anh lại phải đi vòng cho xa? Hôm nay anh đã gặp Hứa Quán Hoàn, anh nghĩ chắc em đã đoán ra cô ấy là ai”.

Họ Hứa của cô ấy đã thể hiện rõ tất cả. Trong giới chính trị có thể nói bọn họ một tay che cả bầu trời, ngay cả một người không quan tâm đến vấn đề chính trị như Lạc Trần mà ngày nào cũng có thể nghe thấy tin tức liên quan đến nhà họ Hứa trên truyền hình.

“Dùng hôn nhân để đổi lấy sự bảo vệ tiền và quyền của mình? Lâm Tự, anh chỉ có thể làm được đến thế thôi sao?” Giọng nói đau buồn của Lạc Trần để lộ sự thất vọng.

“…” Lâm Tự muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh cho rằng tổn thương là tổn thương, cho dù anh là người đầu tiên thông báo cho cô, cho dù anh làm thế là vì cái gì thì giải thích cũng là vô ích, bù đắp cũng là vô ích, kết quả đã quyết định tất cả.

Lạc Trần ngẩng đầu lên: “Cô ấy có biết đến sự tồn tại của em không?”.

“Đương nhiên.”

“Cô ấy đồng ý?”

“Trước khi chúng ta kết hôn, nhà họ Hứa đã có ý muốn liên hôn. Có điều khi ấy Hứa Quán Hoàn còn đang học ở nước ngoài nên mới kéo dài đến tận hôm nay.”

“Em đang hỏi anh, cô ấy có đồng ý hay không?”

Lâm Tự lắc đầu: “Anh cũng không rõ, nhưng nếu phía anh không có vấn đề gì, cô ấy cũng sẽ không có ý kiến”. Cuộc gặp gỡ của họ ngày hôm nay trước sau cũng chỉ vẻn vẹn có ba mươi phút. Trong thời gian đó Lâm Tự còn ký kết xong những giấy tờ mang theo, thậm chí anh còn không nhìn kỹ Hứa Quán Hoàn, đừng nói tới việc trò chuyện hay bàn bạc đến những vẫn đề chi tiết như thế.

Lạc Trần dựa lưng vào cửa kính, từ từ trượt xuống ngồi bệt trên đất, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nước mắt ướt đẫm gò má, cô đã không thể bộc lộ bất cứ tâm trạng nào được nữa, cô không ngờ lúc này trái tim cô lại đau đớn đến thế. Lạc Trần ôm lấy hai đầu gối của mình. Người đàn ông này, ngày hôm qua còn vui vẻ với cô như không có chuyện gì xảy ra. Là trái tim của anh quá quá vô tình, hay do trái tim của cô quá nhạy cảm. Lạc Trần không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu.

Lâm Tự thấy Lạc Trần ngồi đó không nói gì, nhìn cô yếu ớt ôm chặt lấy hai đầu gối mình, liền nói: “Lạc Trần, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau. Có hay không có danh phận ấy cũng không có gì thay đổi”.

Lạc Trần ngẩng đầu nhìn anh. Câu nói này của anh khiến nước mắt cô lập tức khô cạn, cũng giống như trái tim cô vậy. “Không cần đâu, Lâm Tự.” Lạc Trần cố gắng để khống chế cảm xúc của mình, hai từ “đê tiện” đã chực buột khỏi miệng, cô phải dùng hết sức để nuốt trở lại.

“Anh sống cùng với em, đột nhiên lại nói muốn kết hôn với người khác, em rất khó có thể chấp nhận. Không, có lẽ em sớm đã đoán được rồi.” Vế sau, Lạc Trần như đang muốn nói với chính mình vậy, giọng cô càng lúc càng thấp, thần sắc bi ai.

Rõ ràng Lâm Tự chẳng làm gì sai cả. Anh ấy cũng giống cô khi phải đưa ra lựa chọn ngày ấy, đều chọn con đường dễ đi hơn. Sự tàn nhẫn của anh là ở chỗ, anh vốn không bao giờ nghĩ đến việc mình quyết định như thế sẽ khiến cô bị tổn thương. An ủi cô, là việc duy nhất anh có thể làm lúc này. Hiện tại, anh vừa mong cô có thể nhường lại vị trí này, lại cũng mong cô sẽ tỏ ra cảm kích biết ơn, ít nhất là vì anh đã giúp cô có cuộc sống yên ổn.

Lạc Trần chầm chậm đứng dậy: “Lâm Tự, em muốn về nhà rồi”. Nếu đã biết quyết định của anh là không thể thay đổi, Lạc Trần không muốn biến mình thành một con vật đáng thương, không muốn anh ấy nhìn thấy vết thương của mình, không muốn để lộ sự đau đớn của mình trước mặt anh. Ý thức tự bảo vệ mình của Lạc Trần đến rất tự nhiên. Thần sắc của cô đờ đẫn, ánh mắt vô hồn, không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Lâm Tự.

“Chúng ta cùng về.”

“Em muốn yên tĩnh một mình.”

“Chúng ta là chỉ hai người, em phải luôn ghi nhớ điều đó.” Lâm Tự không muốn mỗi lần cô gặp chuyện đều gạt anh ra ngoài, tự mình nghĩ ngợi, tự mình đối mặt, tự mình quyết định. Anh cảm thấy tất cả mọi việc anh đều có thể thay cô giải quyết, anh không hề nghĩ rằng vấn đề lại là ở chính anh.

Cuối cùng Lạc Trần cũng nhìn thẳng và mắt Lâm Tự: “Điểm này, tự anh có luôn ghi nhớ hay không?”. Mặc dù ngữ khí có chút sầu đau, nhưng khí thế của cô dường như không hề bị ảnh hưởng.

“Em dùng cái giọng đó để hét lên với anh, có phải là vì cảm thấy anh rất có lỗi với em không?” Lâm Tự bắt đầu mất kiên nhẫn, có chuyện thì phải nghĩ cách để giải quyết, bực tức, cái vã là điều anh vô cùng phản cảm.

Lạc Trần nghe xong không thể thốt nên lời. Cô đứng sững ở đó mất một lúc, “Lâm Tự, thứ anh muốn là một con búp bê, không phải em, không phải Lăng Lạc Trần”. Nói xong, cô tiến về phía cửa phòng, đẩy cửa bước ra ngoài.

Động tác của Lạc Trần rất từ tốn, cô hoàn toàn không có ý định vội vã chạy trốn. Cô không sợ Lâm Tự giữ cô lại, hoặc nói cách khác, cho dù Lâm Tự có giữ, cô cũng chẳng để ý. Tất cả mọi chuyện, đều là do cô tự tạo phiền não cho mình mà thôi.

Lâm Tự dứng nhìn Lạc Trần từng bước từng bước đi về phía cửa, từng bước từng bước rời đi, anh không ngăn cô lại. Dáng đi thẳng đứng của cô thậm chí còn khiến anh hoang mang, đau lòng hơn cả nước mắt của cô. Anh muốn mở miệng để cứu vãn thứ gì đó, cho dù chính anh cũng không rõ mình muốn cứu vãn điều gì, hay cứu vãn thế nào, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không có dũng khí mở miệng. Anh cứ đứng như thế, nhìn cửa mở ra, rồi lại đóng vào. Người bên trong kẻ bên ngoài, dường như đều thở phào nhẹ nhõm vì giây phút tạm thời không phải đối mặt với nhau này, không biết là sợ đối mặt với bản thân hay là đối phương nữa.