Trang Hiệp Khách

Chương 7: Trang hiệp khách - Hồi 07




Sơn Bản Nhất Lang đi đi lại lại trong vườn lê, mắt nhìn tứ phía, tai để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ. Nghe tiếng lá xào xạc, chàng liền cất tiếng gọi :

- Đã đến đây thì mời ra thôi!

Một tràng cười lanh lảnh nổi lên ngay sau đó, kèm theo một giọng nói thật thanh :

- Sơn Bản Nhất Lang lúc nào cũng vẫn là Sơn Bản Nhất Lang!

Lời nói vừa chấm dứt, một bóng đen từ sau một bụi cây phi thân “vèo” một cái, đáp xuống, đứng trước mặt Sơn Bản Nhất Lang vài thước. Người này mặc đồ dạ hành [1] màu đen, trông chẳng khác gì một Nhẫn Giả [2]. Và căn cứ vào âm thanh giọng nói thì người này là nữ chứ không phải nam.

Nhìn mặt Sơn Bản Nhất Lang thản nhiên, người mặc đồ dạ hành cười thêm một tràng rồi cất tiếng hỏi :

- Các hạ có biết ta là ai không?

Sơn Bản Nhất Lang khẽ nhếch mép, đáp :

- Ai mà không biết Đảo Tân Thanh Tử (Shimayu Kiyoko) xinh đẹp, tài nghệ xuất chúng, thông minh khó ai bì kịp, hành động xuất quỷ nhập thần! Thật chẳng hổ danh là ái nữ của Đảo Tân Nghĩa Hoằng (Shimayu Yoshihiro) tướng quân!

Người mặc đồ dạ hành lại cười tiếp, ra vẻ thích thú, nói :

- Khá khen cho nhãn lực của các hạ!

Tới lượt Sơn Bản Nhất Lang cười :

- Trừ khi tiểu thư đừng lên tiếng hay đừng cười và giấu hẳn được thân pháp, và đừng hạ bút đề tự [3] thì Sơn Bản Nhất Lang này mới không nhận được.

Người mặc đồ dạ hành, tức Đảo Tân Thanh Tử khẽ gật đầu, nói :

- Ta cố tình học theo nét chữ của cha ta, lại dùng ống tre của cha ta đựng thư trong đó mà các hạ vẫn nhận ra được. Thật là bản lãnh! Hôm trước ta nhờ Phúc Điền Chiếu Phu (Fukuda Akio) đưa ống tre đó cho một gia nhân của Sơn Điền Anh Minh nhờ trao tận tay các hạ.

Nghe tới tên “Phúc Điền Chiếu Phu”, Sơn Bản Nhất Lang chợt cảm thấy buồn rầu. Chàng khẽ hỏi :

- Thì ra Phúc Điền Chiếu Phu cũng theo tiểu thư tới đây à?

Đảo Tân Thanh Tử gật đầu :

- Phải! Cha ta phái y đi tháp tùng, thứ nhất bảo vệ ta, thứ hai sẽ ra tay giết người nếu cần.

Nghe lời nói đầy vẻ hăm dọa, Sơn Bản Nhất Lang cười thầm. Chàng cất tiếng hỏi :

- Ý tiểu thư muốn nói nếu cần Phúc Điền Chiếu Phu sẽ giết tại hạ?

Đảo Tân Thanh Tử lạnh lùng đáp :

- Còn phải hỏi? Y sẽ giết bất cứ ai nếu cần! Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ hắn hả?

Sơn Bản Nhất Lang đáp :

- Dĩ nhiên phải nhớ y rồi. Tại hạ cứ tưởng người xuất hiện đêm nay là hắn nhưng không ngờ lại là tiểu thư.

Đảo Tân Thanh Tử lại hỏi :

- Ngoài Phúc Điền Chiếu Phu ra, người có còn nhớ ai nữa không?

Sơn Bản Nhất Lang đáp ngay, không lưỡng lự :

- Dĩ nhiên tại hạ nhớ nhất là Đảo Tân tướng quân và tiểu thư.

Đảo Tân Thanh Tử lập lại câu Sơn Bản Nhất Lang nói :

- “Dĩ nhiên tại hạ nhớ nhất là Đảo Tân tướng quân và tiểu thư”.

Nàng bỗng nghiêm giọng, lớn tiếng, cay đắng hỏi :

- Các hạ vẫn còn nhớ đến phụ thân và ta à? Ta tưởng từ ngày các hạ tự ý bỏ đi không lời từ giã thì chẳng còn nhớ gì tới phụ thân ta và ta nữa chứ.

Sơn Bản Nhất Lang thở dài :

- Tiểu thư tha lỗi, và cũng xin tiểu thư giúp tôi xin tội giùm với lệnh tôn tướng quân. Việc tôi phải bỏ đi thật là bất đắc dĩ, nhưng tôi không còn đường nào lựa chọn. Sự ra đi của tôi dù sao cũng giải quyết được nhiều chuyện.

Đảo Tân Thanh Tử “hừ” một tiếng, hỏi :

- Xưa nay ta ghét nhất là sáo ngữ! Một nghìn câu sáo ngữ không bằng một lời chân thật thốt lên từ đáy lòng. Phụ thân ta đãi các hạ không bạc. Ta cũng không xử tệ với các hạ, cớ sao vô tình, đem lòng phản phúc như vậy? Còn bảo là ra đi là giải quyết được nhiều chuyện nữa chứ!

Sơn Bản Nhất Lang yên lặng một hồi mới chậm rãi lên tiếng :

- Tiểu thư bảo tôi phải làm sao? Lên tiếng để lệnh tôn tướng quân khó xử thêm à? Với cương vị của lệnh tôn thì hỏi sẽ bênh ai đây? Còn tôi có phản lệnh tôn tướng quân hay không, hãy chờ thời gian trả lời.

Đảo Tân Thanh Tử bỗng giận dữ lên tiếng :

- Tính độc đoán của các hạ xưa nay đâu vẫn vậy, không chút thay đổi. Chắc chắn các hạ vẫn cho là Phúc Điền Chiếu Phu tung tin, tố cáo các hạ mưu phản với phụ thân ta chứ gì? Các hạ vốn chẳng ưa gì y nên mọi việc đều đổ cho y cả. Nếu là nỗi oan ức thì tại sao lúc đó các hạ không sớm nói với ta? Từ trước tới nay ta vẫn tin các hạ là người ngay thẳng, và chẳng hay có điều gì ta từ chối không giúp các hạ chưa? Vốn ra phụ thân ta vẫn còn bán tín bán nghi. Nhưng chính vì các hạ bỏ đi mà thân phụ ta nổi giận sai ta và Phúc Điền Chiếu Phu đi tìm cho được, và “tiền trảm hậu tấu”!

Sơn Bản Nhất Lang chua xót, hỏi :

- Tại hạ chưa hề nói gì tới Phúc Điền Chiếu Phu cả. Nhưng tại hạ có điều thắc mắc: phải chăng tiểu thư và Phúc Điền Chiếu Phu nhất định phải giết tại hạ cho kỳ được mới chịu về?

Đảo Tân Thanh Tử lạnh lùng đáp :

- Nếu yêu sách của ta không được đáp ứng thì có lẽ chỉ có cách đó là hay nhất mà thôi. Tóm lại, chúng ta sẽ ra tay nếu ngươi không chịu theo chúng ta trở về gặp phụ thân.

Sơn Bản Nhất Lang cười, nói :

- Tiểu thư muốn đem cái đầu tại hạ về cho Đảo Tân tướng quân thì dễ chứ không thể nào đem tại hạ về được đâu!

Đảo Tân Thanh Tử hất hàm, nói :

- Thật vậy hả?

Không trực tiếp trả lời, Sơn Bản Nhất Lang hỏi sang chuyện khác :

- Tại hạ có điều này muốn hỏi tiểu thư.

- Các hạ cứ hỏi.

Sơn Bản Nhất Lang ngừng vài giây mới lên tiếng :

- Làm sao tiểu thư biết tại hạ ở chốn này mà đến tìm?

Đảo Tân Thanh Tử cười rộ lên, nói :

- Các hạ chẳng vừa nói khi nãy là ái nữ của Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân hành động xuất quỷ nhập thần đó sao? Sao giờ còn hỏi?

Sơn Bản Nhất Lang “à” một tiếng, mỉm cười, đáp :

- Phải! Tại hạ thật là hỏi một câu chẳng đâu vào đâu cả. Giả sử tiểu thư có muốn lấy mạng tại hạ thật cũng dễ như trở bàn tay.

Đảo Tân Thanh Tử cười ngạo nghễ :

- Dễ như trở bàn tay? Ta không dám nghĩ thế. Nhưng ta chắc chắn một điều là một khi ta có ý định giết ai thì kẻ đó có muốn thoát khỏi tay ta thì không phải là chuyện dễ!

Rút trường kiếm ra múa vài đường rồi tra lại vào vỏ, Đảo Tân Thanh Tử nói thêm :

- Tất cả những chuyện của Sơn Điền gia trang này ta đều biết rõ như ban ngày. Ta có ghi lại và một trang lụa, các hạ từ từ đọc. Trên đó có cả tấm bản đồ nơi ta hẹn gặp các hạ. Hãy ghi nhớ lấy.

Không có tiếng đáp lại. Đảo Tân Thanh Tử rút trong mình ra thêm một cái ống tre thảy cho Sơn Bản Nhất Lang, nói :

- Tất cả những thông tin cần thiết có lợi cho các hạ đều nằm cả trong này. Ta cho các hạ đúng ba ngày để quyết định, sau đó tới gặp chúng ta tại quán cơm Dân Tử (Tamiko) cách Long Thành chừng ba dặm. Nếu lúc đó các hạ còn cứng đầu cứng cổ thì đừng trách! Và ta cũng cần nói rõ cho các hạ biết, Phúc Điền Chiếu Phu không phải là người hại các hạ như các hạ nghĩ đâu.

Dứt lời, Đảo Tân Thanh Tử phóng vụt một cái vào vườn lê mất dạng. Sơn Bản Nhất Lang đứng nhìn theo bóng nàng, ngắm vườn lê một hồi rồi mới chịu vào lại bên trong. Chàng lẩm bẩm :

- “Ba ngày nữa cũng là ngày Trang chủ đại ca cùng với Điền Trung Tấn tới họp với Thanh Thủy Đô tại phủ của Cao Kiều Quang”.

* * * * *

Sơn Điền Anh Minh lộ vẻ lo lắng ra mặt nói :

- Ta được tin Điền Trung Tấn vừa mới mời được hai trợ thủ tới giúp là Cát Điền Thiên Hương Tử (Yoshida Chikako) và Kiều Bản Dũng (Hashimoto Isamu) tới giúp. Chẳng hay hiền đệ có nghe danh hai người này chưa?

Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, đáp :

- Kiều Bản Dũng là tên võ sĩ đạo giết mướn lừng danh Phù Tang. Lúc trước, đệ vẫn mong có dịp so kiếm với hắn một phen nhưng tiếc thay không có dịp. Từ trước tới giờ, một khi hắn truy sát ai thì người đó không cách nào sống sót nổi. Bản lãnh của hắn có thể nói là “có một không hai”. Đã có nhiều dũng sĩ của Đảo Tân tướng quân, chủ cũ của đệ gục dưới kiếm hắn. Còn Cát Điền Thiên Hương Tử cũng là một tên sát thủ lừng danh, võ nghệ, kiếm thuật cao siêu, nhưng biệt tài của hắn là dùng độc. Đây là hai tên cùng hung cực ác, bản lãnh siêu phàm. Đại ca nói với mọi người phải cẩn thận, đừng khinh xuất mà đụng độ với hai tên này.

Sơn Điền Anh Minh nghe nói lại càng thêm lo ngại, lắc đầu nói :

- Nay Điền Trung Tấn mướn hai tên này về thì dã tâm của y đã lộ liễu quá rồi. Hơn nữa đời nào y chịu bỏ qua trận thất bại vừa rồi. Muốn y sống hòa bình như quan phủ Cao Kiều Quang đã đề nghị ư? Ta không tin như vậy đâu. Còn hai hôm nữa thì đến ngày họp với quan phủ Cao Kiều Quang rồi.

Sơn Bản Nhất Lang nghiêm giọng, nói :

- Chức Quan Phủ của Cao Kiều Quang đại ca cũng biết là y chỉ mua để che mắt thiên hạ thôi. Ai lại không biết thực chất y là một lãnh chúa với tham vọng lớn vô cùng.

Sơn Điền Anh Minh gật đầu, nói :

- Hiền đệ nói rất đúng. Ta cũng sớm hiểu được chuyện này.

Sơn Bản Nhất Lang đề nghị :

- Chuyến đi này của đại ca lành ít dữ nhiều. Theo đệ nghĩ, hai hôm nữa, đại ca nên đem cả Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang mà bảo vệ cho đại ca. Hãy để Mộc Thôn Thanh ở lại giữ nhà hay hơn. Đệ có chuyện cần đi gặp người quen. Gặp xong người quen, đệ sẽ thẳng đường tới phủ Cao Kiều Quang để gặp đại ca cùng Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang, hai người.

Sơn Điền Anh Minh cau mày :

- Mộc Thôn Thanh là cánh tay mặt, cũng như khối óc kiêm cái lưỡi của ta. Nếu để y ở nhà là cả một thiệt thòi lớn, không khéo thua chúng từng lời ăn tiếng nói một.

Sơn Bản Nhất Lang phân tích :

- Theo đệ thì không sao đâu, đại ca bất tất phải lo. Mọi chuyện nếu cần phải tính toán thì đã tính đâu ra đấy cả rồi. Sự có mặt của đôi bên chỉ là làm cho danh chánh ngôn thuận đó thôi. Hơn nữa đại ca cũng cẩn thận, coi chừng trúng kế “diệu hổ ly sơn” của địch. Biết đâu trong khi họp, Điền Trung Tấn cho thủ hạ tới đánh lén âm thầm càn quét sơn trang thì sao? Nếu có Mộc Thôn Thanh trí dũng song toàn giữ nhà mới ổn được!

Sơn Điền Anh Minh như vừa tỉnh mộng hẳn trước lời cảnh giác của Sơn Bản Nhất Lang. Vị Trang chủ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu tán thành :

- Hiền đệ bàn rất phải, nghĩ thật chu đáo. Ta sẽ đem hai người Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang đi theo và để Mộc Thôn Thanh ở lại gia trang mà tử thủ. Đệ cần đi đâu cứ đi, sau đó tới gặp ta và hai người kia tại phủ Cao Kiều Quang.

Bỗng nhiên Sơn Điền Anh Minh chợt để ý, trông thấy thanh đoản kiếm đeo trên người và thanh trường kiếm giắt sau lưng Sơn Bản Nhất Lang. Sơn Điền Anh Minh khẽ gật đầu, cười nói :

- Lâu lắm rồi ta mới thấy hiền đệ mang kiếm lại đó. Chắc là có việc không đơn giản chút nào chứ chẳng phải đùa. Nhưng ta biết đệ có thể tự lo liệu nên không dám hỏi, mà cũng chẳng hề thắc mắc.

Sơn Bản Nhất Lang cười chua chát, nói :

- Đệ thật sự chẳng bao giờ muốn phải dùng tới kiếm nữa. Đây là việc bất đắc dĩ thôi. Khi nào xong việc từ từ đệ sẽ giải thích với đại ca.

Sơn Điền Anh Minh đáp :

- Hiền đệ nói thì bất cứ lúc nào ta cũng nghe. Nếu cần phương tiện gì thì cứ cho ta hay thôi.

- Đệ chỉ cần một con tuấn mã chứ chẳng cần gì hơn.

- Điều đó quá dễ, hiền đệ cứ tự nhiên mà chọn ngựa thôi. Nếu cần cứ lấy thiên lý mã của ta mà cỡi.

- Cám ơn đại ca, đệ chỉ cần một con ngựa chạy khá một chút là được.

Nhưng Sơn Điền Anh Minh không nghe, cho gọi tên mã phu vào, bắt gã phải chuẩn bị chu đáo yên cương, đóng móng ngựa cho cẩn thận. Vị Trang chủ còn sai các gia nhân chuẩn bị cả hành trang lương thực, luôn cả tiền nong để chi dụng trên đường cho người nghĩa đệ của mình.

Sau khi mọi việc hoàn tất xong xuôi, Sơn Điền Anh Minh dẫn vợ con ra chào, tiễn Sơn Bản Nhất Lang lên đường. Thuận Tử khẽ dặn dò :

- Lão đệ ráng giữ mình, xong việc về ngay nhé.

Hải Đẩu thì nói :

- Sư phụ nhớ về lẹ để tiếp tục dạy con nhé.

Sơn Bản Nhất Lang đáp lễ mọi người rồi cúi chào bái biệt Sơn Điền Anh Minh lên đường. Sơn Điền Anh Minh khẽ gật đầu, chậm rãi, từ tốn nói:

- Ta biết đệ sẽ trở về bình an nên chẳng cần phải nói tiếng nào, dù chỉ là tiếng tạm biệt. Chúc hiền đệ “mã đáo thành công”! Dù sao thì cũng nhớ phải bảo trọng nhé!

- Đa tạ đại ca quan tâm! Đệ sẽ luôn ghi nhớ lời dạy bảo vàng ngọc kia. Đệ cũng có đôi lời cùng nghĩa huynh và nghĩa tẩu.

- Hiền đệ cứ nói!

Sơn Bản Nhất Lang dặn :

- Nghĩa huynh, nghĩa tẩu và Hải Đẩu luôn luôn để Đức Xuyên Thắng bên cạnh, đừng rời xa y nửa bước, mà cũng đừng để y đi đâu cả!

Dứt lời, Sơn Bản Nhất Lang phóng lên ngựa vọt thẳng lên đường. Cả ba người trong gia đình Sơn Điền Anh Minh đều nhìn theo bóng Sơn Bản Nhất Lang cho đến khi khuất hẳn.

Thuận Tử cất tiếng hỏi :

- Trượng phu, anh đoán thử nghĩa đệ đột ngột ra đi là vì lý do gì vậy?

Sơn Điền Anh Minh cười nhạt, đáp :

- Nghĩa đệ chắc hẳn có việc riêng tư nào cần giải quyết. Chúng ta cũng chẳng nên thắc mắc làm gì!

----------

[1] Đồ dạ hành: đồ đen mặc để đi đêm để dễ trà trộn, lẩn trốn.

[2] Nhẫn giả: Ninja.

[3] Hạ bút đề tự: đặt bút viết chữ.