Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 152: Phong cách của Diễn Vũ Viện




Thời tiết dù nóng, nhưng vẫn dễ dàng tìm được những chỗ mát mẻ ở trong núi lớn phía bắc Trường An. Rừng cây rậm rạp, ngẫu nhiên có thể bắt gặp con suối. Nhưng ở trong ngọn núi lớn này, lại không tìm thấy một con vật nào. Có người nói, ngọn núi này đã không còn linh khí từ lâu rồi. Cho nên tất cả động vật đều rời đi. Còn có người nói, vì thành Trường An thay đổi long mạch, nên ngọn núi thoạt nhìn xanh tốt này, kỳ thực đã chết.

Đồn đại kiểu gì cũng có, nhưng thực sự là trong núi không còn loài vật nào sinh sống.

Nhưng thực vật ở nơi này lại rất phát triển. Những cây đại thu che trời phải ba người ôm mới ôm hết, chỗ nào cũng có. Cho nên bảo đây là một ngọn núi chết, lại không hợp lý.

Đây là một hiện tượng rất kỳ quái. Thậm chí không chỉ có một vị Hoàng Đế Đại Tùy phái người kiểm tra. Nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân vì sao nơi này không có loài vật nào sinh sống. Từng có người tiên đoán rằng ngọn núi này sẽ biến thành một nấm mồ trụi lủi, nhưng thời gian đã chứng minh lời tiên đoán đó là vô căn cứ.

Đã từng có rất nhiều lời đồn đại. Nhưng khiến cho người ta kinh hãi nhất, là có truyền thuyết rằng, một ngày núi kia trọc, Đại Tùy liền vong. Đương nhiên, đã là truyền thuyết thì không thoát khỏi một vị thế ngoại cao nhân nào đó. Có người nói đó là một cụ già râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt. Có người nói là một vị tiên nữ áo trắng bồng bềnh, thanh cao thoát tục. Còn có người nói, đó là một vị đầu đà của Phật tông, có khuôn mặt hung ác.

Bất kể là ai nói, nhưng đều nói câu đó.

Ý của nó, là một ngày nào đấy, ngọn núi lớn này trụi lủi, biến thành một nấm mồ, vậy thì giang sơn Đại Tùy cũng tới hồi kết thúc. Nhưng điều này lại trái ngược với lời tiên đoán, một khi dãy núi hình nguyệt bao quanh Trường An kia còn, thì Trường An không sụp. So sánh hai lời tiên đoán, dân chúng Đại Tùy tự nhiên tin lời tiên đoán thứ hai hơn. Chỉ cần ngọn núi đó còn, thành Trường An vẫn còn.

Sự yên tĩnh trong núi bị tiếng bước chân giẫm lên lá đánh vỡ. Một đoàn người ba nam một nữ xuất hiện ở trong ngọn núi hiếm khi thấy người này. Trong núi không có đường. Dẫm lên lá rụng dày, giống như là giẫm lên thảm vậy, rất thoải mái. Nhưng sắc mặt của bốn người đều ngưng trọng.

Tiếng bước chân liên tiếp, ở trong khu rừng yên tĩnh, sâu thẳm này, có ảo giác như đi trong âm phủ vậy.

Đi đằng trước là một nam tử mặc quần áo theo kiểu thư sinh, nhìn không ra tuổi cụ thể. Ba người còn lại thì cách ở cự ly mười mấy thước, thẳng hàng mà đi. Mỗi một bước dẫm lên dấu chân của người đi trước. Cẩn thận nhìn, bốn người đi đường, nhưng chỉ để lại một dấu chân.

Thư sinh áo vải đi đầu bỗng nhiên nhíu mày, sau đó bước chân nhanh hơn. Người đằng sau cũng lập tức tăng tốc. Đi ở vị trí thứ hai là một thiếu phụ nông thôn mặc váy màu xanh, tay còn mang theo cái rổ. Ở phía sau nàng là một lão già mặc áo dài màu xanh lam. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiếu phụ đi trước, ánh mắt có chút phức tạp.

Đi cuối, là một người thoạt nhìn rất trẻ, mặc áo gấm, đeo đại ngọc, hiển nhiên có thân phận không thấp. Y có khuôn mặt rất thanh tú, lông mi nhỏ, đôi mắt to, cằm nhọn, rất dễ nhìn. Miệng nhỏ, môi đỏ. Một vị công tử áo gấm như vậy, đi cùng với ba người kia, có vẻ không hòa hợp.

Người thứ nhất là thư sinh áo vải, người thứ hai là thiếu phụ nông thôn, người thứ ba như một già giàu, người cuối cùng là vị công tử trẻ tuổi. Đi cùng ba người kia, nhưng không thấy y tỏ vẻ phiền lòng gì cả.

Thư sinh áo vải đi đầu chính là Trác Bố Y. Y ra hiệu cho mọi người đi nhanh hơn. Người phía sau không bước theo dấu chân của y nữa, mà là tản ra thành hình quạt. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, dù đi lại trên lá rụng đã mục, nhưng không ngờ bọn họ không để lại một dấu vết nào. Lá rụng đã mục, bị chân bọn họ giẫm lên, nhưng không thay đổi một chút nào.

Thoạt nhìn, vẫn như chỉ có một dấu chân.

Xuất hiện ở trước mặt bốn người là một khu đất trống, một tảng đá, bên cạnh là một đống than củi đã tắt. Tả Bá Thanh ngồi xổm xuống, cảm nhận nhiệt độ của than củi, lập tức lắc đầu nói:

- Đã rời đi ít nhất nửa ngày rồi.

- Ta rất muốn biết.

Công tử áo gấm đi cuối khẽ cau mày nói:

- Vì sao bọn chúng không chọn đường dễ chạy trốn hơn? Cần gì phải tiến vào rừng núi như thế này? Chạy ở trong này, ít nhiều sẽ lưu lại dấu vết.

Lão già mặc áo dài màu lam, chính là Ly Nan. Ông ta có vẻ rất tôn kính vị công tử trẻ tuổi, lúc nói chuyện hơi khom người:

- Có lẽ, bọn chúng không có ý định vội vã chạy trốn.

Trác Bố Y gật đầu nói:

- Nếu bọn chúng đi vội vã, thì chứng tỏ bọn chúng còn chưa biết việc triều đình muốn động binh ở Tây Bắc. Nhưng nếu như bọn chúng cố ý trì hoãn như hiện tại, thì xem chừng bọn chúng đã biết chuyện rồi. Nói cách khác…ít nhất còn có một người thứ ba đi theo đường khác, để mang tin tức trở về. Mà người còn lại vào núi, là để kéo dài thời gian.

- Không nhất định là người. Hạc Lệ đạo nhân hướng phía tây đuổi theo, không phát hiện được dấu vết nào. Nếu là người, làm sao giấu diếm được mắt thần của ông ta.

Ly Nan nói.

- Không đúng.

Lão bản nương mặc áo vải bông màu xanh ngồi xuống nhìn kỹ tảng đá, sau đó nắm một ít bùn lên, ngửi ngửi rồi nói:

- Bên này cũng không phải chỉ có hai người. Tuy dọc theo con đường này chỉ thấy dấu vết của hai người. Nhưng ta dám khẳng định, có ba người chạy trốn hướng này.

- Cô nói vậy, chắc là chính xác.

Ly Nan nói.

Cũng không biết vì sao, ánh mắt của ông ta nhìn lão bản nương, luôn có thứ gì đó khác lạ.

Lão bản nương tựa hồ không có hảo cảm với ông ta, đứng dậy đi tới bên cạnh Trác Bố Y:

- Có một người có bước chân rất phù phiếm. Không phải là tăng nhân trẻ tuổi bị thương nặng kia lưu lại. Có lẽ còn có một người có võ nghệ bình thường, thậm chí là không tu hành đi cùng bọn chúng.

- Sẽ là ai?

Chu Thanh áo gấm hỏi.

- Tìm được bọn chúng liền biết.

Dường như lão bản nương cũng không có cảm tình gì với công tử áo gấm, lạnh lùng trả lời một câu, sau đó lại đi về phía trước. Công tử áo gấm hơi biến sắc, nhưng nhịn không phát tác. Ly Nan tới gần, hạ giọng nói:

- Điện hạ, nàng ta từng cùng Trung Thân Vương đi về phía tây.

Nghe thấy câu này, vị được Ly Nan kêu là điện hạ hơi thay đổi sắc mặt. Lúc nhìn sang lão bản nương, ánh mắt trở nên tôn kính.

Cùng lúc đó, Trác Bố Y bỗng biến sắc nói:

- Đằng sau có người tới, tốc độ rất nhanh!





Mấy ngày đầu ở Diễn Vũ Viện, cuộc sống của Phương Giải rất bình thản không có gì lạ. Mỗi buổi sáng nghe các giáo sư của Diễn Vũ Viện diễn giải binh pháp, đọc sách viết chữ. Buổi chiều thì bị Khâu Dư đưa tới chỗ thác nước kia chịu đựng tra tấn. Đương nhiên, thỉnh thoảng bị Chu viện trưởng kêu đi nghiên cứu cơ thể hắn trong một căn phòng bí mật.

Bởi vì Phương Giải rất ít khi ở cùng với các học sinh khác, cho nên ở trong Diễn Vũ Viện, bắt đầu có lời đồn đại hắn là một kẻ rất ngạo mạn. Mà phía sau ngạo mạn, mọi người thường thêm vào hai chữ.

Phế vật ngạo mạn.

Ở trong suy nghĩ của các học sinh khác, tuy thực lực hiện tại của Phương Giải không tầm thường. Nhưng hắn không thể tu hành, sớm muộn gì cũng bị các học sinh có thể tu hành khác vượt qua. Tu hành không có giới hạn. Mà tố chất thân thể của một người dù tốt đến mấy, cuối cũng chỉ là một khối thân thể cố định. Cho nên lúc đầu các học sinh còn kính nể Phương Giải, theo thời gian, dần biến thành khinh thị.

Phần lớn mọi người đều nghĩ, dù hiện tại Phương Giải rất mạnh. Nhưng chưa cần tới ba năm, những người vốn mạnh hơn hắn chút ít như Ngu Khiếu, Bùi Sơ Hành, Tạ Phù Diêu, nói không chừng sẽ bỏ xa hắn mấy con phố.

Những ngôn luận đó chỉ như gió thoảng qua tai Phương Giải, căn bản không thèm để ý tới. Mỗi ngày hắn vẫn tụ tập với đám bạn là Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao và Tạ Phù Diêu. Thỉnh thoảng thì cùng Bùi Sơ Hành và Ngu Khiếu uống rượu. Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không chủ động mời khách.

Tiến vào Diễn Vũ Viện ngày thứ sáu, chương trình học buối sáng là do giáo thụ Mặc Vạn Vật soạn, nói về cách sử dụng thám báo như thế nào.Hành quân đánh giặc, là không thể thiếu thám báo. Mà thám báo thường thường là những binh lính giỏi nhất trong quân đội. Bọn họ có nhiệm vụ do thám tình hình địch, vị trí địa lý, thậm chí cả việc ám sát chủ soái quân địch.

Phương Giải và Trương Cuồng đều xuất thân từ thám báo. Cho nên lúc Mặc Vạn Vật bảo hôm nay sẽ dạy về cách sử dụng thám báo, hai người bọn họ không nhịn được nhìn nhau một cái, có chút ăn ý.

- Một thám báo ưu tú, có đôi khi còn có tác dụng hơn cả tướng quân của một đội. Chủ soái là bộ não của quân đội, tướng quân là hai cánh tay của quân đội. Bộ não nghĩ đến đâu, thì hai tay đánh tới đó. Mà thám báo, chính là con mắt của chủ soái. Một thám báo thành công, có thể giúp quân đội thắng lợi. Cùng một đạo lý, nếu thám báo thất bại, có khả năng ảnh hưởng tới sự phán đoán của chủ soái, từ đó khiến cả trận chiến bị thất bại.

- Giáo thụ!

Mặc Vạn Vật đang giảng tới đây, một học sinh giơ tay lên, thanh âm có vẻ ngả ngớn nói:

- Ngài có nói quá hay không? Nếu thám báo quả thực quan trọng như vậy, vì sao cấp bậc cao nhất trong thám báo cũng chỉ là Lục Phẩm Giáo Úy? Như vậy cũng quá thấp đi.

- Trò tên là gì?

Mặc Vạn Vật hỏi.

- Sở Châu Lưu Sảng.

Học sinh kia đứng lên chắp tay nói:

- Gia phụ là Quận Thủ của quận Sở Châu Lưu An.

- Ta không hỏi cha trò là ai.

Mặc Vạn Vật bình thản trả lời một câu, sau đó chậm rãi đi tới gần Lưu Sảng, hỏi:

- Trò thấy vừa rồi ta nói hơi quá?

- Học sinh chỉ cho rằng, tuy thám báo quan trọng, nhưng tiên sinh nói thám báo như con mắt của chủ soái, thì đúng là nói hơi quá. Đã là chủ soái, thì trên thông thiên văn, dưới biết địa lý, nắm rõ đúng sai, tầm mắt rộng lớn. Sao có thể chỉ dựa vào tin tức tìm hiểu được của thám báo mà đưa ra phán đoán được? Theo học sinh được biết, ở thời Thái Tông Hoàng Đế, lúc Đại tướng quân Lý Khiếu bình định Giang Nam, có một lần bị quân Giang Nam vây khốn. Nhưng vẫn có thể dùng ba nghìn binh lực, đại phá bảy vạn quân Giang Nam. Điều đó có liên quan gì tới thám báo cơ chứ?

- Trò là người Sở Châu?

- Vâng!

- Sở Châu ở Giang Nam đúng không…Lý Khiếu là người phương bắc.

Mặc Vạn Vật thản nhiên hỏi một câu.

- Lời ấy của tiên sinh có ý gì?

Lưu Sảng đỏ mặt, không nhịn được giận dữ hỏi.

Mặc Vạn Vật mỉm cười nói:

- Không có ý gì. Chỉ là bỗng nhớ tới Lý Khiếu là người phương bắc, có sao không? Mặt khác…ta hỏi trò, Lý Khiếu dùng ba nghìn phá bảy vạn, quả thực là huy hoàng. Nếu như ông ta sớm sắp xếp thám báo tra xét tình hình địch, thì làm sao rơi vào mai phục của quân Giang Nam? Trò cũng có biết rằng, ba nghìn quân tinh nhuệ của Đại Tùy này, chờ khi viện quân tới phá trùng vây, chỉ còn lại hai mươi sáu người không? Cho dù Lý Khiếu phá quân địch, mọi người đều nói đó là một trận chiến huy hoàng. Nhưng cũng chính vì ông ta không cho thám báo điều tra trước, nên mới tổn thất ba nghìn quân tinh nhuệ. Ta liền khinh thường ông ta. Ba nghìn tinh nhuệ Đại Tùy, đổi lấy mấy vạn tàn binh quân Giang nam, có đáng không?

- Ý của tiên sinh là, ngài còn hơn cả Lý Đại tướng quân?

Lưu Sảng giận dữ nói.

Mặc Vạn Vật không để ý tới y, mà tiếp tục nói:

- Cũng chính vì trận chiến này, Lý Khiếu dâng tấu thỉnh tội lên triều đình. Thái Tông bệ hạ niệm công lao của ông ta mà không trách phạt. Nhưng từ đó trở đi Lý Khiếu không dám không coi trọng thám báo nữa. Vì phòng ngừa lại có thảm kịch như vậy xảy ra, ông ta liền mời không ít cao thủ trong Đại Nội Thị Vệ Xử đào tạo sĩ tốt cho mình. Tổ chức một đội ngũ thuần thám báo đầu tiên của Đại Tùy. Mà trước đó, tìm hiểu quân tình đều là do tướng quân và chủ soái tùy ý sai một đội nhân mã đi làm. Chuyện này…trò có biết không?

Câu cuối này, là hỏi Lưu Sảng.

- Học sinh chỉ biết là, tiên sinh bất kính với Đại tướng quân Lý Khiếu.

Mặc Vạn Vật hừ lạnh một tiếng:

- Miêng nói tôn kính thì chính là tôn kính sao? Với lại Lý Khiếu không phải là thần linh, chẳng lẽ không cho phép hậu nhân chỉ trích sai lầm sao? Ta không dám so với Lý Khiếu. Nhưng ta nói ông ta sai, thì chính là sai. Mà nếu như trò cảm thấy ta nói sai, vậy thì trò có thể không nghe, nhưng không được phản bác.

- Vì sao tiên sinh có thể chỉ trích sai lầm của Lý Đại tướng quân, mà học sinh không thể chỉ trích sai lầm của tiên sinh?

Lưu Sảng giận dữ hỏi.

- Bởi vì Lý Khiếu đã chết. Ta nói ông ta sai lầm, thì cũng không có chuyện ông ta mất hứng đội mồ sống lại. Nhưng ta còn sống. Nếu trò nghi ngờ ta giảng bài khiến ta mất hứng, thì bất kỳ lúc nào ta cũng có thể đánh trò, khiến trò ngay cả mẹ trò cũng không nhận ra. Hiểu chưa?

- Học sinh…không phục!

Lưu Sảng nói:

- Giáo thụ của Diễn Vũ Viện, sao có thể không giảng đạo lý?

- Bởi vì nơi này là Diễn Vũ Viện, giáo thụ nói cái gì cũng đúng.

Mặc Vạn Vật nói:

- Ta biết có nhiều người trong các trò cảm thấy trò Lưu Sảng nói không sai, cảm thấy ta nói sai. Như vậy thì tốt lắm, Những học sinh cho rằng trò Lưu Sảng đúng thì ngày mai cùng tổ với trò Lưu Sảng. Ta cùng các học sinh còn lại thành tổ khác. Đương nhiên, ta chỉ cần một phần năm các trò ở đây là đủ. Thám báo có tác dụng hay không, đánh một trận liền biết.

Phương Giải mím môi cười. Phát hiện mình rất thích phong cách của Diễn Vũ Viện.