Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 24: Vĩnh biệt!




Lúc ông mặt trời vượt qua thành Phan Cố, rải những tia nắng lên thành nhỏ này, những người dậy sớm đều bị tràng diện trước mắt làm cho rung động tới tột đỉnh. Không bao lâu, tin tức truyền ra, tất cả dân chúng của thành Phan Cố, kể cả người già và trẻ nhỏ đều lao ra đường chính, xem tràng diện trước mặt, thổn thực không thôi.

Một trăm bàn lớn xếp thành hàng dài trên đường cái. Trên mặt bàn đặt đầy bát rượu.

Không có đồ ăn, chỉ có rượu.

Ngoại trừ Nha Tướng biên quân Lý Hiếu Tông ra, hơn bảy trăm binh lính biên quân của thành Phan Cố cũng đều tập trung ở đây. Vào lúc này, trên tường thành Phan Cố không có một binh sĩ tuần tra. Hơn ba nghìn bát rượu đặt đầy trên mặt bàn. Bát nào cũng đổ đầy rượu.

Lão bản, tiểu nhị, đầu bếp, học đồ của bốn quán rượu, sáu khách điếm, mười quán ăn lớn nhỏ của thành Phan Cố, còn có tất cả tạp dịch, hộ viện của Kim Nguyên Phường đã bận rộn cả đêm. Cơ hồ không tồn rượu chuyển hết tới đường cái. Hơn bảy trăm biên quân vốn định hỗ trợ. Nhưng các hương thân kia không đồng ý, bảo bọn họ ở một bên nghỉ ngơi.

Tất cả hơn hai nghìn người đều tụ tập ở đường cái, nhìn dãy bàn dài như con rồng kia, trong lòng không biết là tư vị gì.

Binh lính biên quân đã bảo vệ thành Phan Cố nhiều năm, chỉ bọn họ mới có tư cách ngồi xuống cạnh bàn. Mà ngay cả Phương Giải, người bố trí hết thảy cũng chỉ đứng một bên, nhìn những binh lính biên quân kia, sắc mặt có chút xấu hổ.

- Phương Giải, ngươi thực sự muốn đi?

Có người nhịn không được hỏi.

Phương Giải khoát tay áo, không trả lời.

Hắn bưng chén rượu lên, chậm rãi rải xuống đất: - Bát rượu này kính những đồng đội bất hạnh chết đêm hôm đó. Phương Giải ta thực sự xin lỗi các ngươi!

Ngoại trừ binh lính biên quân, không nhiều người hiểu lời này của hắn.

Chuyện đêm đó dấu được dân chúng trong thành, nhưng không dấu được những binh sĩ tinh nhuệ của Đại Tùy này. Bọn họ biết Phương Giải kính rượu là ai. Cho nên sắc mặt của bọn họ đều có chút đau xót. Đêm hôm đó, cửa thành tây, hai mươi mấy binh lính biên quân chết trận. Giết bọn họlà Phương Giải.

Theo lý thuyết, binh lính biên quân không nên tha thứ cho Phương Giải. Nhưng không biết vì sao, bầy người đang yên tĩnh trầm mặc, bỗng có người hô một tiếng, đi đường bình an. Hơn bảy trăm binh lính chỉnh tề đứng lên. Mỗi người bưng một bát rượu rải xuống đất, sau đó chỉnh tê hô một câu Đi đường bình an

Khúc Phong, người lão làng nhất trong biên quân, lúc rải rượu, còn bỏ thêm vào một câu: - Đừng trách Phương Giải.

Hơn bảy trăm người mời rượu, cầu mong các đồng đội đã chết, mạnh khỏe ở Thiên Quốc.

Phương Giải rải xong, sau đó hướng cửa tây trinh trọng dập đầu ba cái. Binh lính đứng ở hai bên bàn dài, cũng không biết là ai hô một tiếng Chào. Hơn bảy trăm binh lính đều nhịp đặt quyền trước ngực. Trịnh trọng chào theo nghi thức của quân đội Đại Tùy.

Khúc Phong chậm rãi đi tới, kéo Phương Giải đang dập đầu trên đường cái lạnh như băng: - Không có ai trách ngươi. Binh lính chúng ta dù hận nhất là việc đồng bào tự giết lẫn nhau. Nhưng không có nghĩa là chúng ta không phân biệt được trắng đen. Hôm nay Lý Hiếu Tông không tới, hắn nói là tự giam trong phủ tướng quân. Chúng ta cũng không đi gọi hắn. Chính ngươi nhìn xem, cho dù là các huynh đệ đang trực ở phủ tướng quân cũng đều tới. Bọn họ cũng không coi ngươi là cừu nhân!

- Vô luận là ngươi ở Diễn Vũ Viện đế đô, hay là ở nơi nào khác, biên quân trong thành Phan Cố, vĩnh viễn là huynh đệ của ngươi.

- Kính huynh đệ!

Khúc Phong lại bưng một chén rượu lên, ngửa mặt lên trời hô to một tiếng.

Hơn bảy trăm biên quân cũng lập tức bưng chén rượu lên, đồng thanh nói với Phương Giải: - Kính huynh đệ!

Phương Giải muốn khóc, nhưng vẫn nhịn được.

Hắn nhận lấy bát rượu Đại Khuyển đưa tới, uống một hơi cạn sạch.

- Ta biết ngươi hận Lý Hiếu Tông, ngay cả chúng ta đều hận hắn, huống chi là ngươi?

Khúc Phong đặt bát xuống bàn, lấy một chồng ngân phiếu từ trong ngực đưa cho Phương Giải: - Đây là Lý Hiếu Tông nhờ hộ vệ của phủ tướng quân mang tới cho ngươi. Thị vệ của phủ tướng quân nói rằng không có mặt mũi gặp ngươi, nên nhờ ta chuyển hộ. Đây là tiền lãi mà mấy năm qua ngươi giao cho Lý Hiếu Tông. Không phải toàn bộ, đại khái là một phần ba.Ngươi hận hắn, nhưng tiền này là ngươi kiếm được. Tới đế đô cũng nên chuẩn bị một chút. Những người mặc quan phục đều là những người không dễ nói chuyện. Ngươi đừng cự tuyệt. Tiền chính là tiền, nếu ngươi cảm thấy cầm số tiền này không thoải mái, thì hơn bảy trăm huynh đệ chúng ta, mỗi người nhỏ một giọt máu lên đây, giặt sạch oán khí trong lòng của ngươi!

- Ta nhận!

Phương Giải dùng sức gật đầu, trịnh trọng nhận lấy ngân phiếu.

- Phương Giải, thúc còn trở lại chứ?

Một tiểu cô nương được mẫu thân ôm vào ngực ngây thơ hỏi. Trong ánh mắt tinh khiết của tiểu cô nương tràn đầy sự không nỡ. Dù không nồng đậm bằng người lớn, nhưng thuần túy hơn.

- Sẽ trở lại!

Phương Giải gật đầu, cười cười.

- Vốn định trước khi đi xài hết tiền trong bọc, mời mọi người uống một chén rượu. Nhưng tất cả chưởng quầy trong thành đều không thu tiền của ta. Cho nên bát rượu này, nói rằng ta mời mọi người uống, còn không bằng nói rằng là mọi người mời ta uống! Phương Giải ta dù không coi là đại trương phu đỉnh thiên lập địa, nhưng cũng là một nam tử! Rượu này là rượu ly biệt, nhưng không phải là rượu tuyệt tình! Công nhận ta là bằng hữu, thì hôm nay uống hết một bát!

Tất cả mọi người đều nâng bát rượu lên, mà ngay cả trẻ nhỏ cũng bị nhét vào một bát.

Tiểu cô nương vừa hỏi Phương Giải kia, nhìn bát rượu trong tay, sợ hãi nói: - Mẹ, rượu cay lắm, con không uống đâu.

Mẹ nàng vuốt vuốt cái mũi mỏi nhừ, nói:

- Bảo Nhi ngoan, uống một ngụm nhỏ cũng là uống. Uống bát rượu này, con liền nhớ kỹ Phương Giải. Hắn là thân nhân của cả thành Phan Cố chúng ta. Là người nhà.

Tiểu cô nương cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu.

Cách đó không xa, một nam tử tục tằn dùng ngón tay chấm một ít rượu, đưa vào miệng hài nhi trong ngực thê tử. Hài nhi vô ý thức mút vào. Nhưng rượu quá cay, hài nhi lập tức nhíu mày, cánh tay nhỏ nhắn vung vẩy, lập tức khóc to.

Hài nhi vừa khóc, cũng không biết bao nhiêu người đi theo rơi lệ.

- Hôm nay từ biệt, nguyện còn có thể gặp nhau!

Phương Giải uống cạn bát rượu, nước mắt cuối cùng vẫn chảy. Đại Khuyển ở một bên thổn thức, Mộc Tiểu Yêu cũng cảm thấy cái mũi của mình cay cay.

Ngày hôm nay, thành Phan Cố không có rượu.

Có lẽ là không muốn nhìn thấy tình cảnh đó, cho nên đêm qua người của Hồng Tụ Chiêu đã ra khỏi thành. Trên đường cái rộng rãi, cũng không biết có bao nhiêu người nhã nhào vì say rượu. Thiếu nữ tuổi dậy thì, uống rượu xong liền đỏ mặt như hoa đào nở rộ vào mùa xuân, hai mắt lại sưng đỏ vì khóc.

Đối với các nàng mà nói, Phương Giải không chỉ là một cái tên. Có lẽ rất nhiều năm sau gả cho người, nhớ lại chuyện cũ sẽ mỉm cười ngượng ngùng. Không thể quên được vị thiếu niên lúc mình còn trẻ kia. Có lẽ do thành Phan Cố quá nhỏ, nên Phương Giải mới có thể thay đổi được nơi này. Đế đô lớn như vậy, có lẽ sẽ thay đổi bản thân hắn.

Hơn bảy trăm biên quân uống xong rượu, dưới sự chỉ huy của Hiệu Úy, tất cả trở về vị trí của mình. Người lên thành lên thành, người ra khỏi thành tuần tra thì dẫn theo chiến mã ra khỏi thành. Khúc Phong là người rời đi cuối cùng. Hắn vỗ vai Phương Giải, hơi say nói: - Mặc kệ thi đỗ Diễn Vũ Viện hay không, đều phải quay về đây. Tốt nhất là không thi đỗ, trở về cùng anh em uống rượu giết giặc. Người khác không biết, trong lòng lão tử rất rõ ràng.Mỗi lần giết giặc, ngươi đều trốn đi. Nhưng những mã tặc có uy hiếp nhất đều bị ngươi âm thầm dùng cung tên giết chết. Lý Hiếu Tông làm một việc không ném đi lương tâm, chính là không ém đi công lao của ngươi.

- Ngươi là thám báo hợp cách. Trong phạm vi vài trăm dặm bên dãy núi Lang Nhũ này, có mã tặc nào tìm ra được ngươi? Ba năm, dân chúng trong thành Phan Cố giàu tới chảy mỡ, bình yên làm cho người ta cảm kháiThành Phan Cố xây vài chục năm rồi, nhưng chưa từng sạch sẽ như bây giờ.

- Khúc đại ca

Phương Giải há to miệng, lại không biết nói gì.

Khúc Phong cười cười nói: - Tuy nhiên ta vẫn hy vọng ngươi thi đỗ Diễn Vũ Viện. Đi ra ít nhất cũng là Hiệu Úy. Ta biết bản lĩnh của ngươi. Không thể tu hành thì sao chứ? Trong quân không ít tướng lãnh chỉ luyện thể năng vẫn có thể chống lại được cao thủ tu hành. Đừng quên La Diệu trấn thủ ở Nam Cương. Nghe nói ngài ấy chỉ luyện ngoại công, nhưng còn mạnh hơn cả cao thủ Cửu Phẩm, có thể tung hoành thiên hạ! Tốt nhất là làm tới tướng quân, trở về Phan Cố làm tướng quân.

- Ừ.

Phương Giải dùng sức gật đầu.

- Đi thôi, hôm nay ta lãnh binh tuần tra dãy núi Lang Nhũ, không thể tiễn ngươi được, ngươi đừng tráchChúc thuận buồm xuôi gió!

Nói xong câu này, Khúc Phong liền quay đầu bước đi.

Sau khi binh lính biên quân rời đi, các dân chúng lại xông tời, mồm năm miệng mười hỏi chuyện Phương Giải. Trong lúc hỗn loạn, Phương Giải căn bản nghe không rõ. Có người nói Phương Giải cứ coi Phan Cố là nhà mẹ chồng của hắn. Bị một người mắng một câu, mới tỉnh ngộ Phương Giải không phải là con gái.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng mỗi người đều có cảm giác không nỡ như gả đi đứa con gái của mình vậy.

- Đại chưởng quầy, Kim Nguyên Phường ngài cứ yên tâm, ta sẽ trông coi cẩn thận. Nếu ngài không trở lại, hàng năm ta sẽ phái người mang sổ sách tới cho ngài kiểm tra.

Nhị chưởng quầy của Kim Nguyên Phường là Sở Hoài Lễ dụi dụi mát nói.

- Ừ, man tử thảo nguyên dễ kiếm tiền, Kim Nguyên Phường không thể đổ. Dù thiếu đi Hồng Tụ Lâu, nhưng Khách Thắng Cư và Kim Nguyên Phường vẫn là cây rụng tiền của thành Phan Cố. Chỉ cần còn có hai tòa lâu này, các hương thân cũng không phải sống khổ sở như trước.

Phương Giải phân phó một câu, lại hạ giọng nói: - Lý Hiếu Tông muốn xóa dấu vết tham tài của hắn, nên nhất định sẽ hủy những sổ sách trước kia. Ngươi lưu lại một phần, giấu kỹ vào. Còn có, hắn nhất định cũng sẽ bỏ qua các sinh ý trong thành sang một bên, đây là cơ hộiKhông còn hắn, các hương thân sẽ được chia thêm càng nhiều tiền lãi. Cho dù không còn Hồng Tụ Chiêu, nhưng tiền lãi chia ra vẫn sẽ nhiều hơn chứ không ít hơn lúc trước.

- Ta ghi nhớ lời của Đại chưởng quầy.

Sở Hoài Lễ gật đầu.

Hắn vốn là một thư sinh chán nản của thành Phan Cố. Nhờ vào Phương Giải mà thay đổi cuộc sống. Nếu không có Phương Giải, hắn đã trở thành một người nghèo khổ, bị người người xem thường. Có khả năng là lưu lãng thiên nhai.

- Giữ lại cho bản thân ít bạc.

Phương Giải cười cười: - Ngươi quá thành thật, đến giờ vẫn chưa đủ tiền cưới một người vợ xinh đẹp. Tuy nhiên sau này ta rời đi, xem chừng ngươi sẽ trở thành đối tượng mà các thiếu nữ của thành Phan Cố hâm mộ.

Sở Hoài Lễ thành thật chất phát đỏ bừng mặt, ngượng ngùng không biết trả lời như thế nào.

..

- Đi thôi, dù sao cũng sẽ trở lại, không cần phải coi như sinh ly tử biệt. Một khi ta trở nên giàu có như Ngô Nhất Đạo, ta sẽ đưa mọi người tới Trường An để ở! Đương nhiên, mọi người đừng quá hy vọng.

Phương Giải đứng trên xe ngựa, phất phất tay, lớn tiếng nói: - Non xanh còn đó, núi biếc còn dàisau này gặp lại.

Hà Thẩm nhún chân hô: - Cô nương ở đế đô dù xinh đẹp, nhưng cô nương ở Phan Cố vẫn đáng tin hơn.

- Hà Thẩmlúc quay lại ta sẽ bảo Sở Hoài Lễ cho thẩm mượn ít tiền, mở một công ty môi giớià không, một chỗ mai mối. Cái tên ta cũng nghĩ tới rồi, là Thế Kỷ Bách Hợp!

- Phương Giải, nhớ kỹ muội nhé. Muội chờ huynh trở về lấy muội.

- Muội đừng hy vọng. Chẳng lẽ mười năm ta không trở lại, mười năm muội liền không lấy chồng? Hoa tàn ít bướm sẽ không ai lấy. Thừa dịp còn trẻ, lựa chọn nhiều hơn!

- Phương Giải, đế đô quá lớn, đừng ném mặt mũi của mình!

- Yên tâm đi, mặt mũi bị mất ta liền báo quan!

- Phương Giải, bọn họ nói tiểu đệ của ngươi dài ra. Trước khi đi nói cho ta biết làm sao ngươi làm được?

- Huynh đệ, ngươi lộ hàng kìa!

Phủ tướng quân.

Lý Hiếu Tông rót rượu, uống một hơi cạn sạch. Nghe tiếng náo nhiệt bên ngoài, hắn cười tự giễu: - Nhân sinh sao mà kỳ diệu. Không thể tưởng được một tướng quân như ta, còn kém xa một thương nhân như hắn. Cũng không biết lúc ta rời đi Phan Cố, có mấy người tới tiễn ta, mấy người mắng taPhương Giảihơn bảy trăm biên quân đều tới tiễn ngươi, ngươi nói cho ta biếtngươi mạnh hơn ta?

Cửa đông Phan Cố.

Một nữ tử mặc bộ váy dài bằng lông chồn trắng, tay cầm một cái ô, nhìn cảnh tượng trong thành, khẽ cười cười, nhàn nhạt nói một câu "Đi thôi". Cũng không biết là cái ô được dán hình mẫu đơn phụ trợ vẻ xinh đẹp như thiên tiên của nàng, hay là dung mạo của nàng khiến cái ô càng thêm ý nhị.

Ba thị nữ tuổi chừng mười sáu mười bảy đi theo sau nàng ra ngoài thành. Cách đó không xa, đoàn xe ngựa của Hồng Tụ Chiêu im lặng đỗ bên đường.

- Như thế nào?

Trong một cỗ xe ngựa truyền ra tiếng của Tức đại nương.

- Không thế nào, phố phường tiểu dân mà thôi.

Mỹ nữ tuyệt sắc trả lời, sau đó đi lên xe ngựa.

- Chỉ khi nào hắn không còn cái vẻ phố phường đóthì hắn sẽ gây dựng nên sự nghiệp lớn.

- Nếu như hắn không có vẻ phố phường đó, thì sao hắn không phải là hắn.