Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 318: Thuyền dừng ở lòng sông




Thuyền nhỏ ngược dòng Đại Giang, tốc độ nhanh đến mức kinh người. Đầu thuyền rẽ sóng nước giống như hoành đao kiên cố không gì phá nổi.

Lục Minh Lan ngồi ở mũi thuyền, thân thể cứng như đá nhưng nàng ta rất tự do.

Không ai băng bó máu cho nàng ta, cũng không có ai kề dao ở cổ nàng. Tăng nhân mặc áo bào trắng kia chắp tay đứng cuối thuyền, căn bản không để ý đến nàng, nhưng Lục Minh Lan không dám động đậy, giống như con mèo nhút nhát co rúc ở đầu thuyền.

Trong đầu nàng đều là cảnh tượng người tăng nhân trước đó một tay giết người, giống như in dấu sâu trong đầu không thể thoát ra được. Theo như nàng ta thấy, kiếm của Ly Hỏa đã chém được không ít kẻ địch nhưng trước mặt tăng nhân này lại mềm nhũn như cây cỏ. Thanh kiếm của Ly Hỏa là thanh kiếm tập trung toàn bộ công lực, là một kiếm mạnh nhất của y, nhưng bị hai tay tăng nhân này kẹp dễ dàng, sau đó uốn cong, trường kiếm gãy đôi.

Một giây sau, tăng nhân điểm một cái trên trán Ly Hỏa.

Lại một giây sau, Ly Hỏa liền biến thành một cỗ thi thể.

Huynh trưởng của hắn, người đại tu hành cửu phẩm Ly Nan đã chết trong tay người của phật tông, hắn cũng chết trong tay người của phật tông. Đây giống như số mệnh không thể thoát khỏi.

Lục Minh Lan luôn tự nhận là tu vi bất tục nhưng trong lúc này đến dũng khí giãy dụa cũng không có. Nàng ta luôn tự nhận mình mạnh mẽ hơn đàn ông nhưng lúc Ly Hỏa ngã xuống thì nàng mới phát hiện hóa ra mình vẫn chỉ là người phụ nữ thiếu dũng khí mà thôi. Ly Hỏa chết rồi, những người bạn đồng hành cũng lần lượt bỏ mạng.

Không ai lùi bước, mặc dù bọn họ đều sợ run lên.

Nàng không chết, là vì nàng sợ không dám ra tay.

Tăng nhân áo trắng đứng ở cuối thuyền, căn bản không va vào mái chèo nhưng chiếc thuyền nhỏ này giống như có tính mạng vậy, ngược dòng nước giống như tên rời khỏi cung, rất nhanh đã rời khỏi Tu La tràng, rất nhanh đã vượt qua thuyền lớn mà Phương Giải đang ngồi, không có ý nào dừng lại.

- Không cần phải lo lắng, ta sẽ không giết cô.

Tăng nhân thản nhiên nhìn Lục Minh Lan một cái, giọng điệu rất nhẹ nhàng:

- Ta cần dẫn đường, từ thế giới đại thiện phía tây đến vùng đất yêu ma phía đông, ta đã đi rất lâu bởi vì trước nay ta chưa từng đến đây, còn phải tránh những thành kiến chấp niệm của Tùy nhân. Ta vốn định sau khi đuổi theo người ta muốn tìm thì sẽ đến nơi ta muốn đi nhưng nếu hắn cũng đến đó thì thật đơn giản, ta sẽ đi trước để đợi hắn.

Lục Minh Lan không hiểu tăng nhân đang nói gì nhưng nàng cũng không dám trả lời.

- Ngoài Đại Tùy ra thì tất cả những người đến thăm Minh Vương đều một lòng hướng thiện. Nhưng đến vùng đất của Tùy nhân rồi lại nhìn thấy những việc xấu xa vô nhân tính, con người sao có thể không biết kính sợ không bị trói buộc như vậy? Chỉ dựa vào hoàng quyền thì sao có thể khiến lòng người không có ác niệm được? Một đất nước như Đại Tùy có thể có hơn một trăm năm trường thọ thì cũng thật kỳ lạ, ta vẫn không thể lý giải đạo lý trong đó.

- Minh Vương nói, tồn tại chính là đạo lý.

Hắn khẽ cau mày nói:

- Nếu đã như vậy thì chứng tỏ sự tồn tại của Đại Tùy cũng có đạo lý tất yếu, những lời nói của Minh Vương không còn nghi ngờ gì nữa, vì vậy nghĩ đến việc ta tự mình thiền nhiều năm như vậy vẫn có rất nhiều chuyện chưa thể phá bỏ. Minh Vương cơ trí thiên hạ vô song, ngài ấy nói thế giới trong kinh văn chỉ là thế giới nhỏ bé, khiến tầm nhìn con người bị hạn chế, bước ra thế giới mới là thế giới lớn, vô vàn điều kỳ thú, có thể nhìn thấu đáo mới thật sự là hiểu.

Hắn lẩm bẩm nói nhưng rất chân thành.

- Ông…Rốt cuộc ông là ai?

Lục Minh Lan run rẩy hỏi một câu:

- Muốn tôi đưa ông đến đâu?

Tăng nhân áo trắng quay người lại nhìn về phía Lục Minh Lan, cười nói với giọng điệu ôn hòa:

- Ta đến từ Đại Tuyết Sơn Đại Luân Tự, thế giới đại thiện phía tây, vốn muốn đến đế đô Trường An của các cô gặp một người nhưng đáng tiếc lúc ta đến thì hắn đã rời đi. Theo lộ trình thì ta nên đến gặp hắn trước, sau đó cùng hắn đến Ung Châu gặp một người khác nhưng nếu hắn đã đến Ung Châu, nếu ta lại đến tìm hắn thì lại trắc trở gấp mấy lần. Hai người bên cạnh hắn cũng không dễ ứng phó, vậy nên tự ta đi trước là được rồi, ở đó đợi hắn cũng được.

- Ung Châu... Thì ra ông cũng muốn đến Ung Châu.

Lúc này Lục Minh Lan mới mượn ánh trăng yếu ớt nhìn rõ khuôn mặt của tăng nhân, đó là khuôn mặt của người rất trẻ, gọn gàng sáng sủa, xem ra chắc không lớn tuổi, giọng nói trong veo của gã trẻ hơn nhiều. Gã ta có đôi mắt sáng quắc, dường như có thể nhìn thấu tất cả, gã có cái miệng rất đẹp, từng câu từng chữ nói ra đều rất dễ nghe.

- Cô tốt hơn tất cả bọn họ.

Tăng nhân áo trắng bước về trước mấy bước, đứng trước Lục Minh Lan, cúi người nhìn nàng, nói:

- Cô biết không trồng ác quả nên cô sẽ không bị đến địa ngục chịu khổ.

- Ông bao nhiêu tuổi rồi?

Nhìn gương mặt mê người, nhìn con mắt của gã, Lục Minh Lan không ngờ ma xui quỷ lại hỏi một câu không liên quan chút nào.

- Ta ư?

Tăng nhân khẽ nhíu mày, sau đó nắm ngón tay đếm rất nghiêm túc:

- Thật sự là không nhớ nữa! Ta chỉ nhớ lần đầu tiên ở bế quan lầu Phụng Kinh hình như là mười bảy tuổi, lần thứ hai là hai lăm, lần thứ tư là năm mươi ba…Sai rồi, lần thứ ba vì trọng thương phải tĩnh dưỡng, không được tính là bế quan…

Gã ồ lên một tiếng, sau đó nói có chút thương cảm:

- Những chuyện nhỏ nhặt này làm sao ta nhớ rõ được, ta vẫn luôn nghĩ rằng mình bế quan là có thể khổ tu nhưng thật không ngờ vẫn đang tính từng ngày…Không trách Minh Vương nói, kiếp này ta vẫn cách Đại Thành một chặng đường dài, thì ra Minh Vương sớm đã nhìn ra ta không thể tĩnh tâm, ngay đến lần thứ nhất bế quan bao nhiêu năm ta cũng nhớ rõ nhưng lần đầu tiên bế quan ta xem kinh văn nào, hiểu được lời nào thì hoàn toàn không nhớ.

- Ta rất đau lòng!

Lúc gã nói xong câu này, Lục Minh Lan đã rơi lệ.

Nàng cũng vô cùng đau lòng. Nàng cảm thấy trong lòng mình đang bị dao đâm một nhát, nhưng nàng biết đây không phải việc đáng buồn của mình mà là của tăng nhân. Chỉ có điều, mặt đối mặt nói vài câu với gã ta, Lục Minh Lan phát hiện mình đã đánh mất chính mình, trong lòng tràn đầy cảm nhận của tăng nhân này.

Nàng cảm thấy mình đau lòng như sắp chết đi vậy.

- Cô có muốn đi cùng ta không?

Tăng nhân hỏi nhẹ nhàng một câu trước mặt Lục Minh Lan.

Lục Minh Lan rơi lệ, dùng sức gật đầu, đáp:

- Tôi bằng lòng!

- Cởi quần áo của cô ra!

Tăng nhân ôn hòa nói:

- Nếu như muốn đi cùng ta thì phải thẳng thắn đối mặt chứ không được giấu diếm, để ta nhìn rõ thân thể của cô, xóa bỏ tất cả những tội nghiệt trên người cô đi!

- Được!

Lục Minh Lan gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt tăng nhân đó, nàng giơ tay chậm rãi cởi quần áo của mình ra. Dưới ánh trăng, thân thể mê người của nàng lộ ra, trắng nõn nà, động tác trên tay nàng rất nhẹ nhàng, lại có vẻ rất nhạy bén, dường như không có sức sống gì.

Rất nhanh, nàng đã để lộ thân thể mình ra, bụng phẳng và cả nơi “bí mật” nhất đều lộ ra trước mặt tăng nhân.

Tăng nhân vẫy vẫy tay, nàng giống như một chú mèo nhỏ bò lại phía đó.

….

…..

Trong lòng Phương Giải ngày càng sốt sắng.

Nhìn những vết thương trí mạng trên thi thể, trong đầu hắn không kìm được hiện ra bóng dáng một người.

Diệu tăng Trần Nhai

Nhưng người này sớm đã chết rồi, thật sự đã chết rồi, hơn nữa đúng là chết trong tay hắn. Hôm đó, trên núi Bán Nguyệt, hắn trơ mắt nhìn Mã Lệ Liên dùng hoành đao đâm nát ngực của Trần Nhai. Nếu như Trần Nhai vẫn có thể sống thì Phương Giải muốn tin rằng sự việc trên núi Bán Nguyệt trước chỉ là một giấc mộng.

Hắn lại một lần nữa đến bên cạnh thi thể vợ chồng người đánh cá, ý hận thù trong mắt đã lan tỏa ra.

Cái chết của người đánh cá rất rõ ràng, trên người y không có vết thương, nhưng Phương Giải biết người này chắc chắn đã bị vỡ tim, là bị cao thủ dùng nội công đè ép làm vỡ tim. Còn người phụ nữ kia, không biết quần áo trên người biến đâu mất, cô ta lõa lồ nằm trên mặt đất, hai chân đầy đặn vẫn còn tách ra. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, Phương Giải nhìn thấy trên gương mặt cô ta là một biểu cảm say mê.

Biểu cảm vô cùng sung sướng, vô cùng khoan khoái.

Cô ta chết trong lúc mê loạn nhất, vì vậy không có cảm giác đau khổ.

Cũng như vậy, trên người cô ta không nhìn thấy vết thương trí mạng nào. Chỉ có trên bộ ngực trắng nõn của cô còn có thể nhìn thấy dấu tay để lại, rõ ràng bộ ngực đầy đặn của cô bị người ta xốc xưởng làm nhục.

Biểu cảm trên mặt cô và biểu cảm của chồng khác nhau một trời một vực. Khuôn mặt cô rất thỏa mãn còn khuôn mặt chồng là sự phẫn nộ hoảng sợ.

Thời gian hai người này chết sớm hơn những Ám Thị Vệ kia, rõ ràng là trong lúc những Ám Thị Vệ vẫn đang trong bụi cây thì hai người này đã gặp nạn rồi.

- Không có quá nhiều manh mối!

Mộc Tiểu Yêu cởi áo choàng của mình phủ lên trên thi thể của người phụ nữ, nhìn về phía Phương Giải lắc đầu, nói:

- Kẻ này ra tay quá nhanh quá ác độc, đều là một chiêu mất mạng, hơn nữa thủ pháp giết người đơn giản hữu hiệu, ngoài hai vợ chồng này thì những người khác chết trong tay hắn đều chỉ có một vết thương trí mạng là ở trán. Vì vậy căn bản không nên nghĩ là từ vết thương mà đoán võ học của hung thủ, hơn nữa chúng ta đến chậm hơn một chút, căn bản không nhìn rõ bộ dạng của kẻ rời đi trên thuyền là như nào.

- Ta biết…

Phương Giải ngồi trên mặt đất, từ từ thở phào một cái:

- Bọn chúng lại đuổi tới rồi!

Nghe được câu này, Mộc Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến đứng ở bờ sông đồng thời biến đổi sắc mặt. Trầm Khuynh Phiến quay người nhìn về phía Phương Giải, trong ánh mắt hiện lên một tia sát khí.

- Nếu bọn chúng đến là tốt nhất!

Trầm Khuynh Phiến thản nhiên nói, lạnh lùng cực độ.

- Dọn sạch thi thể đi!

Phương Giải thản nhiên dặn dò:

- Yến Cuồng! Ngươi bảo thị vệ trên thuyền xử lý thi thể, nếu như để lại những thi thể này thì ở địa phương sẽ nhiều thêm một vụ án, đến lúc đó bách tính hoang mang, quan phủ cũng không yên, cũng không biết còn bao nhiêu người sẽ vì sợ hãi mà bị trách phạt.

Yến Cuồng đáp một tiếng, ngồi xuống, vuốt nhẹ đôi mắt đang mở trừng trừng của Ly Hỏa:

- Mặc dù bọn họ khiến người ta ghét nhưng dù gì họ cũng là đồng bào của chúng ta, nếu như ta biết kẻ nào đã ra tay, kể cả phải mất mạng thì ta cũng phải đòi lại sự công bằng cho họ.

Nói xong câu này, hắn đứng dậy quay thuyền lớn đi triệu tập phi ngư bào.

Trần Hanh và Trần Cáp bởi vì cảm thấy không có hứng thú nên ngồi xổm ở bên sông cách đó không xa so xem ai to gan hơn.

- Ta dám đánh cuộc cá không dám nhảy ra cắn ta!

- Ta dám đánh cuộc, chúng cũng không dám nhảy ra cắn ta!

- Chúng ta đều nói cá không dám, vậy thì đánh cuộc thế nào, sao phân ai thắng được?

- Tất nhiên là chúng ta đều thắng.

Hai người bọn họ vừa nói vừa run, dường như thật sự sợ có một con cá nhảy ra. Không hề nghi ngờ gì, nếu như thật sự có con cá nhảy ra thì chắc chắn bọn họ sẽ chạy mất xác.

- Chúng ta quay về đi!

Phương Giải hít vào một hơi thật sâu, gọi Trần Hanh Trần Cáp nói:

- Cá đều ngủ rồi, sẽ không ra đâu.

Trần Hanh Trần Cáp nghe được câu này lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai người đồng thời ưỡn ngực đứng lên.

- Ai mà sợ cá chứ?

- Ta biết là cá đều bị chúng ta dọa chạy hết rồi, chúng ta ăn nhiều cá như vậy…





Bên sông, Trác Bố Y nhìn chiếc thuyền nhỏ đang trôi nổi bất định theo dòng nước trong lòng sông.

Hắn phát hiện ra tranh đấu bên phía Ám Thị Vệ sớm hơn đám người Phương Giải nhưng lúc hắn đến thì đám người Ly Hỏa đã chết rồi, còn tên tăng nhân kia đã để thuyền nhỏ đi cách bờ rất xa, hắn không thể đuổi theo. Vừa lúc đó, đám người Phương Giải lại chạy đến, hắn đành phải rút đi.

Nhưng hắn không hề từ bỏ mà thuận theo bờ sông bay nhanh về hướng tây.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy con thuyền dừng lại ở lòng sông.

Thuyền nhỏ không có neo nhưng lại dừng ở lòng sông, trôi nổi theo dòng nước nhưng không bị cuốn đi, còn trên thuyền đó có hai người thân thể lõa lồ đang quấn quýt lấy nhau.

Tiếng kêu rên rỉ ngọt ngào lọt đến tai của Trác Bố Y khiến hắn thấy buồn nôn.