Tránh Ra Hỗn Đản Tứ Bào Thai

Chương 34




Thời điểm Tiểu Mỹ đạp xe đạp đi mua đồ ăn trở về, phát hiện ở làng chài thế nhưng lại có thêm vài chiếc xe hơi, hơn nữa mấy chiếc xe đó giống như đều đứng ở gần phòng trọ nơi cô đang ở.

Tiểu Mỹ nhăn mi, dắt xe đi vào trong sân.

" A bà, con đã trở về." Cất kỹ xe, Tiểu Mỹ một tay xách túi đồ ăn vừa mua từ ngoài chợ về. Người còn chưa đi vào cửa, đã bị ai đó vọt tới hung hăng ôm chặt lấy cổ.

Tiểu Mỹ thiếu chút nữa bị đánh ngã, nếu không phải người vừa mới lao tới kia đem cô ôm lấy, đem Tiểu Mỹ vựng dậy thì có lẽ cô đã có một màn hôn đất đẹp mắt.

Chờ nhìn thấy rõ người đang ôm mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô mặt một mảng lạnh tanh. Tiểu Mỹ lạnh lùng đẩy người đàn ông kia ra, ánh mắt sắc bén mang theo tức giận cùng chán ghét liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi mới vào nhà.

Liên còn không kịp nói chuyện đã bị ánh mắt chán ghét của cô làm bị thương, toàn thân rét run, sững sờ ở tại chỗ.

Thấy Tiểu Mỹ đi vào trong phòng, một hồi anh mới tỉnh táo lại, theo đuôi vào trong.

Tận lực xem nhẹ ba người đàn ông ngồi ở trong phòng. Tiểu Mỹ đem đồ ăn cất đi, thẳng tắp ngồi đối diện với bọn họ.

Không khí xung quanh có phần ngột ngạt, ai cũng không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Tiểu Mỹ mở miệng trước.

" Có việc?"

Giống như không muốn cùng bọn họ nói nhiều, Tiểu Mỹ lạnh lùng phun ra hai chữ.

Khuê thần sắc bất an, có chút hoảng hốt đứng lên, một hồi lâu cũng không biết phải mở miệng ra sao, bọn họ nhìn ra được, Tiểu Mỹ tựa hồ không nghĩ muốn cùng bọn họ có bất luận điều gì liên quan, cho nên ngữ điệu lạnh lùng làm người khác phải rét run.

Khuê nghĩ nếu dùng lời lẽ mà muốn Tiểu Mỹ trở về, khả năng cô sẽ không chịu, chẳng bằng trực tiếp bắt người cho nhanh, trong lòng anh âm thầm quyết định, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.

" Em lại một mình dám bỏ đi, hại chúng ta bị chê cười, để tránh người ta nói chúng ta ngay cả người phụ nữ của mình cũng quản không được, em tốt nhất vẫn nên theo anh trở về, không đừng trách anh ác."

Khuê hành động lại không làm theo ý nghĩ. Những người còn lại cũng ăn ý mà cùng phụ hoạ.

" Em cho rằng trốn ở cái địa phương nhỏ này liền không ai tìm ra em, ngây thơ." Liệt hai tay ung dung đút túi quần nói

Tiểu Mỹ thẳng tắp đứng lên, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, lúc sau lại tái nhợt, nước mắt theo khoé mi chậm rãi rơi xuống.

Bốn người đều âm thầm nhìn phản ứng của Tiểu Mỹ, thật ra bọn họ muốn đả kích cô để cô có thể mang những tức giận phát ra ngoài, cho dù cô có đem đao ra chém bọn họ cũng không hề gì, chỉ cần cô hết giận. Nhưng lại không thể tưởng tượng được, cô không hề tức giận, ngược lại còn bị bọn họ làm cho khóc.

Nhìn người trong lòng ủy khuất mà khóc, bốn người cảm thấy như bị dao cắt.

" Bảo bối, thực xin lỗi, đừng khóc đừng khóc a, bọn họ là cố ý đùa em, bởi vì em đột nhiên không nói một tiếng liền bỏ đi, bọn họ mới tức giận."

Mẫn vươn tay muốn ôm lấy Tiểu Mỹ, lại sợ cô sẽ tức giận, thế là anh đành ngồi xổm xuống cùng cô mặt đối mặt.

" Tôi không nghĩ muốn làm món đồ chơi của người khác, nếu các anh thật sự đối tôi có một chút tình cảm như lời nói, kính nhờ các anh, không cần tới tìm tôi nữa, coi như buông tha đi, tôi sẽ thực cảm kích." Tiểu Mỹ nói xong, lui lại phía sau một bước, làm động tác khom người về phía bọn họ.

" Anh không cho em như vậy, em không được như vậy." Liên khóc tiến lên ôm chặt lấy Tiểu Mỹ.

" Em đừng đối với bọn anh như vậy, ô ô, là anh không tốt, em đánh anh, đánh anh cho nguôi giận, như thế nào đều được, chỉ là em không được không cần anh nữa."

Liên cầm tay Tiểu Mỹ hướng chính khuôn mặt mình đánh lên, Tiểu Mỹ bất động nhìn Liên. Liên rốt cuộc cũng chịu không nổi ánh mắt lạnh lùng kia, liền gắt gao ôm lấy cô cầu xin, nhưng lại không dám nhìn ánh mắt của cô.