Trên Gấm Thiêm Hương

Chương 15: Cẩm Thịnh




Hà lão phu nhân tuy rằng ngoài miệng nói, nếu Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên, nhất định nàng sẽ không quan tâm tới ngoại tôn nữ này, nhưng trong lòng vẫn âm thầm quan tâm Lục Cẩm Dương như trước.

Bằng không thì ai có thể nghĩ đến, đầu bếp tại Cố phủ lại chính là nha hoàn thân cận bên người nàng, mục đích là đem tin tức của Lục Cẩm Dương báo cáo cho nàng biết, cũng để phòng ngừa Lục Cẩm Dương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng có thể giúp đỡ.

Cố Du Hiên bị vu hãm chuyện làm bậy, Hà lão phu nhân liền đi đi lại lại trước cửa Hà phủ suốt hai ba ngày,hy vọng Lục Cẩm Dương tới tìm nàng.

Thật sự nàng làm sao có thể mặc kệ ngoại tôn nữ duy nhất này!

Kết quả có xấu như thế nào, cho dù Lục Cẩm Dương không tìm nàng hỗ trợ, Cố Du Hiên cũng sẽ không có việc gì, thời điểm cuối cùng, cậu của hắn, Hà Nhị gia đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Thật là hài tử ngốc, nàng nói không quan tâm nữa, Lục Cẩm Dương thế mà lại tin. Khóe mắt Hà lão phu nhân ẩm ướt, không biết ngoại tổ mẫu sẽ đau lòng sao?

Thà rằng để bản thân chịu ủy khuất, nhất định cũng không chịu cúi đầu.

Kỳ thật tính tình của Lục Cẩm Dương, rất giống với nàng, tính tình mạnh mẽ, hiếu thắng, không chịu cúi đầu, nhưng Lục Cẩm Dương so với nàng lại thiếu đi sự khôn khéo. Phải biết rằng, Hà lão phu nhân làm đương gia tổ mẫu, đối đãi lòng người, chính mình có rất nhiều thủ đoạn.

Hiện giờ Lục Cẩm Dương đến đây, trong lòng lão phu nhân rất cao hứng, nhưng không thể hiện ra ngoài, định lúc sau mới nói với hạ nhân đồng ý cho Lục Cẩm Dương đi vào, trong lòng lại hi vọng Lục Cẩm Dương có thể kiên trì ý định.

"Ngươi nói với nàng như thế nào, phản ứng của nàng ra sao?"

Tiểu tứ bẩm báo, "Nô tài đã dựa theo lời lão phu nhân truyền lời lại cho Đại tiểu thư , Đại tiểu thư không chỉ không đi, còn quỳ gối trước cửa đại môn (chính), nói. . . Nói muốn thỉnh an lão phu nhân."

"Quỳ. . . Quỳ gối trước cửa đại môn?" Hà lão phu nhân không tin liền hỏi lại lần nữa.

Tiểu tứ, "Đúng vậy thưa lão phu nhân, thái độ của tiểu thư rất kiên quyết, cũng không có phản ứng gì quá mức, tựa hồ giống như biết lão phu nhân sẽ không cho nàng vào."

Hà Nhị phu nhân Du thị liếc mắt nhìn Hà Nhị gia, muốn hắn vì Cẩm Dương mà van cầu lão phu nhân.

Nhị gia bất đắc dĩ lắc đầu. Tính tình của mẫu thân trong lòng hắn hiểu rõ , đây là thời điểm mấu chốt, Lục Cẩm Dương phải chính mình vượt qua, nếu giờ phút này hắn cầu tình, khó tránh khỏi mẫu thân tức giận, nhất định sẽ đem Cẩm Dương đuổi đi.

Hiện tại chỉ có thể hi vọng đứa nhỏ Cẩm Dương này có thể kiên trì trong chốc lát, lão phu nhân tuy rằng nói năng chua ngoa, mục đích chỉ muốn xem phản ứng của Lục Cẩm Dương như thế nào, bất quá là trong lòng có hờn dỗi không nói ra thôi.

Tiểu tứ tiếp tục nói, ". . . Lão phu nhân, tiểu nhân có nên đi nói với tiểu thư không cần quỳ nữa."

"Không cần xen vào, nàng nguyện ý như vậy thì cứ để nàng như vậy đi, ta đã sớm không dạy dỗ được nàng ."

Hà lão phu nhân cố tỏ ra bình thường, đối Hà Nhị gia cùng Du thị nói, "Chúng ta tiếp tục uống trà."

Hôm nay trong triều không có việc gì, Hà Nhị gia biết tâm tình lão phu nhân không tốt, cố ý mang phu nhân Du thị đến cùng Tần thị nói chuyện, giải sầu.

Du thị cười yếu ớt không nói gì, nàng là con dâu từ ngoài gả vào, lại được Hà lão phu nhân coi trọng nhiều năm, nên khi nói gì cũng đều phải suy nghĩ thật kĩ.

Hà Nhị gia là con trai ruột còn chưa mở miệng, nàng cũng sẽ không tự làm bản thân mất mặt.

Hà lão phu nhân dường như có chút do dự , có phải nàng trách móc quá nặng nề, nên Cẩm Dương thật sự đi rồi.

Gọi Tiểu tứ đi truyền lời, "Tiểu Tứ, ngươi đi nói với nàng, đừng quỳ nữa , bảo nàng vào trong, thân thể ta không được thoải mái."

"Vâng" Tiểu tứ chạy một mạch.

"Tĩnh Tu, đôi mắt ngươi sao lại có quầng đen như vậy, đêm qua ngủ không ngon sao? Hay do tiếng mưa quá lớn, làm ồn ngươi?" Hà Nhị gia cười tủm tỉm, nhìn bộ dạng khác thường của Du thị.

Du thị hiểu ý cười cười, "Làm Nhị gia lo lắng , thiếp thân thật sự ngủ không ngon, chỉ cần thanh âm hơi lớn là có thể nghe được, hôm qua trời lại mưa suốt một đêm."

"Trước mắt tuy rằng đã vào mùa xuân, nhưng nước mưa như trước vẫn còn lạnh, ngay cả thềm đá e rằng đã lạnh như băng! Mưa lại đánh từng đợt lớn vào, cho nên mới ngủ không ngon giấc!"

Hà Nhị gia giống như Vô Ý nói, "Đúng vậy, năm nay mùa xuân cũng không biết làm sao, rõ ràng là tới ngày, lại lạnh đến mức như vậy."

Hà lão phu nhân đi qua đi lại, lầm bầm trong miệng , "Đêm qua mưa rất lớn, lại còn suốt một đêm?"

Cửa lớn Hà phủ vốn xây bằng đá cẩm thạch rắn chắc, đêm qua lại mưa, nhất định sẽ rất lạnh. Quỳ như vậy làm sao có thể chịu đựng được.

"Buổi tối nhớ phân phó hạ nhân, chuẩn bị nước nóng cho nàng, sẽ giảm đau chân." Hà Nhị gia tiếp tục nói.

Du thị mỉm cười gật đầu, "Thiếp thân đã biết ."

"Các ngươi nói. . . . . ." Hà lão phu nhân bộ dạng đau lòng.

"Đứa nhỏ này bình thường là người có chủ kiến, như thế nào hôm nay lại ngốc như thế, đi cũng không đi, lại quỳ như vậy ."

Hà lão phu nhân đứng ngồi không yên, sự đau lòng có thể thấy rõ, từ bé đến giờ, Lục Cẩm Dương có khi nào phải chịu ủy khuất như vậy đâu.

"Hơn nữa, Cẩm Dương sống không dễ dàng, không có mẫu thân không nói, khi ủy khuất cũng không có người để trò chuyện."

Hà Nhị gia nhìn bộ dạng không yên lòng của Hà lão phu nhân, nghĩ thầm, đợi thời cơ thích hợp, mới chậm rãi nói, "Mẫu thân, nghe nói Cẩm Dương mấy ngày trước còn rơi xuống nước."

Du thị phụ họa nói, "Đúng vậy mẫu thân, không nên để Cẩm Dương lại sinh bệnh, bệnh giảm xuống đã là chuyện rất khó rồi ."

"Này. . . . . ." Hà lão phu nhân nhất thời cứng họng, "Còn rơi xuống nước."

"Đúng vậy, mẫu thân!"

Du thị tươi cười phân phó Tiểu tứ, "Còn không mau mời tiểu thư đến."

Tần thị tuy rằng không nói sẽ đồng ý, nhưng trong lòng đã muốn gật đầu.

Ở Hà phủ, Lục Cẩm Dương vĩnh viễn sẽ luôn được chào đón.

Nghe được Tiểu tứ mời nàng vào cửa, Lục Cẩm Dương như trút được gánh nặng, lúc này mới nở nụ cười.

Nàng biết tổ mẫu giận nàng, nhưng vẫn lặng lẽ quan tâm nàng như trước, kiếp trước nàng mù quáng nông cạn, ngay cả nhìn mặt ngoại tỗ mẫu lần cuối, nàng cũng không nhìn được, đây là chuyện khiến cho nàng cả đời ân hận.

Chẳng qua quỳ lâu, đầu gối có chút đau, đi lại không tránh khỏi run rẩy, Lục Cẩm Dương âm thầm đưa tay đặt phía trên đầu gối, rồi nhẹ nhàng xoa.

Ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau núi giả, lộ ra một góc y phục màu lam, Lục Cẩm Dương nhíu mày, mới vừa rồi thời điểm nàng quỳ ở cửa, liền cảm giác dường như có người đang nhìn mình.

Nhưng không ngờ ở phía sau núi giả quả thực có người.

Lục Cẩm Dương tò mò rốt cuộc là ai, muốn tiến lên nhìn xem, Lục Cẩm Thịnh một thân y phục màu lam, lộ ra áo trong màu bạc thêu hoa tương liên, đang cúi đầu, bộ dạng thoạt nhìn rất mất mác, cũng không phát hiện Lục Cẩm Dương đã đứng trước hắn.

Nhìn thân hình nho nhỏ trước mặt, cả người lại lộ ra nồng đậm sự bất an cùng bất lực, Lục Cẩm Dương chỉ cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn lại, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói, "Cẩm Thịnh."

Tiểu nam hài trước mặt này, đúng là đệ đệ của nàng, Lục Cẩm Thịnh.

Lục Cẩm Thịnh đột nhiên ngẩng đầu, tròn mắt nhìn Lục Cẩm Dương.

Liên Sinh sốt ruột nói, "Phu nhân, chúng ta nên đi qua lão phu nhân trước, người đang đợi. . . . . ."

Nàng sợ Lục Cẩm Dương sẽ phát hỏa với Lục Cẩm thịnh.

Nhìn ánh mắt sợ hãi của Lục Cẩm Thịnh, Lục Cẩm Dương kìm nén lại sự đau đớn trong lòng, liền hỏi, "Cẩm Thịnh, bệnh đã đỡ hơn chưa?"