Trên Gấm Thiêm Hương

Chương 9: Liên Sinh




Lục Cẩm Dương ngơ ngẩn nhìn, cửa sổ chạm khắc hoa văn hình cẩm tú lúc ẩn lúc hiện, lộ ra cảnh sắc phía bên ngoài.

Lam Thiên (trời xanh) như ngọc.

Hải đường kiều diễm đua nhau nở.

Cỏ xanh sức sống dạt dào.

Hết thảy đều chứng minh nàng đã thực sự quay trở về, đối mặt với cảnh vật quen thuộc trước mắt, tâm tình nàng khó thích ứng ngay được.

Ngoài cửa, Vương ma ma cùng Thất Vĩ tuy rằng kiềm chế âm thanh, nhưng nàng vẫn nghe rất rõ, không bỏ sót một chữ nào.

"Liên Sinh đâu, đi suốt một ngày sao còn chưa thấy trở về, nếu không một lúc nữa phu nhân tỉnh lại nhất định sẽ tức giận, ngươi đi tìm nàng đi."

Vương ma ma nói.

Thất Vĩ liền nói, "Trước lúc phu nhân tỉnh lại, nàng ta sẽ quay về thôi, huống chi không phải ma ma phái nàng đi thăm thiếu gia sao?"

"Ai, tiểu thiếu gia thật đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, chỉ có phu nhân là tỷ tỷ nhưng lại không thân thiết, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ." Vương ma ma giọng điệu có chút tiếc hận.

Nhắc tới Lục Cẩm Thịnh, ngực Lục Cẩm Dương bỗng dưng đau nhói, thời điểm nàng tỉnh lại liền đi tới viện Cố lão thái, đối mặt Cố Du Hiên cùng Lục Uyển Nhi, nên không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác.

Nàng cùng đệ đệ từ nhỏ không thân, năm đó Hà thị vì sinh Lục Cẩm Thịnh mà qua đời, ngoại tổ mẫu sợ Cẩm Thịnh quá nhỏ không được chăm sóc tốt, vì vậy lúc trăng tròn đã đem Cẩm Thịnh về bên người nuôi dưỡng, cho đến khi năm tuổi, Cẩm Thịnh lớn được một ít, Hà gia không tiện nhúng tay chuyện trong gia đình của Lục gia, nên lúc này mới đem Cẩm Thịnh đưa về.

Ở trong lòng Lục Cẩm Dương, luôn có vướng mắc rất lớn với người đệ đệ này, thời điểm Hà thị mang thai Cẩm Thịnh thì sinh non, vì bảo vệ đệ đệ, bà đã hy sinh tính mạng của mình.

Khi đó, Lục Cẩm Dương mới bảy tuổi, bắt đầu có chút hiểu biết, theo bản năng cho rằng vì Lục Cẩm Thịnh nên nàng mới không có mẫu thân, đối với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí có vài phần oán hận, chưa bao giờ gần gũi.

Cho đến khi Lục Cẩm Dương có Thanh nhi, nàng luôn nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Lục Cẩm Thịnh ngày trước, đứng bên cạnh nàng, muốn nàng bồng hắn, lại sợ nàng sẽ tức giận.

Hình ảnh cô độc của đệ đệ khi đó đã khắc sâu vào tâm trí của nàng.

Mới đầu, Lục gia chỉ có một người con trai là Cẩm Thịnh nên Hứa thị đối với hắn không tồi, về sau nàng ta( Hứa thị) mang thai lần nữa liền không để ý tới, cha của nàng, Lục Nguyên thì quan tâm hời hợt , thêm việc Hứa thị xem thường, tính cách Lục Cẩm Thịnh ngày càng nhu nhược, đến nỗi sau này bị Lục Uyển Nhi dẫn dắt, ham mê tửu sắc, xao nhãng học hành.

Khóe mắt Lục Cẩm Dương ẩm ướt, "Cẩm Thịnh ngươi sống có tốt không?"

Nàng vĩnh viễn cũng không quên được, lúc ấy Cẩm Thịnh nhìn nàng cười khổ,lắc đầu nói câu nói kia.

"Mẫu thân qua đời sớm, ta chỉ có một người tỷ tỷ ruột thịt, ta muốn cùng nàng thân cận, nhưng nàng lại đối xử với ta như kẻ thù, nàng cùng người khác cười cùng người khác nói, đối với ta lại lạnh nhạt, ta chỉ muốn tỷ tỷ có thể ôm ta một cái, chỉ là điều này dường như khó mà làm được, từ lúc ngoại tổ một nhà bị chém đầu, là lúc, ta không có tỷ tỷ."

Kiếp trước nàng không hiểu đạo lý máu mủ tình thâm, chỉ cảm thấy vì Cẩm Thịnh mà mẫu thân mới đánh mất tính mạng của mình, không nghĩ tới Cẩm Thịnh so với nàng càng đáng thương, nàng còn có thể hưởng thụ bảy năm tình thương của mẫu thân, ngược lại, so với Cẩm Thịnh, sinh ra cái gì cũng không có . . . . . .

Kiếp trước, tâm tư của nàng lúc nào cũng đặt trên người của Cố Du Hiên, đối với đệ đệ lại quan tâm hời hợt, đến lúc nàng biết được, muốn đem Cẩm Thịnh kéo trở về, thì đã quá muộn, đau lòng , dù có bù đắp như thế nào cũng không đủ.

Càng về sau nàng mới biết được, người sai thật sự, chính là nàng. . . . . .

Bóng dáng đơn độc của Cẩm Thịnh khi nói câu kia, nàng không thể nào quên được, vì sao lúc trước nàng có thể nhẫn tâm như vậy. . . . . .

Lục Cẩm Dương cắn môi đến trắng bệch, khóc thành tiếng, nước mắt không kiềm được mà chảy nhiều hơn.

Mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại lần nữa, Thất Vĩ khẽ gọi nàng.

"Phu nhân, người ngủ lâu rồi, nên dậy dùng bữa , nô tỳ trước hầu hạ người thay quần áo."

Lục Cẩm Dương ừ một tiếng, ánh mắt lướt nhanh đến Liên Sinh đứng phía sau Thất Vĩ.

Liên Sinh búi tóc chia làm đôi, xiêm y màu lam nhạt, ngũ quan thanh tú gọn gàng, cười yếu ớt nói, "Vương ma ma lo lắng thân thể phu nhân không tốt, cố ý tự mình xuống bếp, làm cho phu nhân một chút dược thiện nhẹ, chè hạt sen, uyên ương cuốn, dưa leo chua ngọt, trâu châu thuốc, đường chưng cách thủy với bơ, còn có canh tảo tía, mời phu nhân nếm thử."

So với Thất Vĩ, thì Liên Sinh bình tĩnh chững chạc hơn nhiều.

Hương vị quen thuộc khiến cho Lục Cẩm Dương thực an lòng, nghiêm chỉnh thử hết các món trên bàn, nhìn qua, đồ ăn đều đã vơi đi phân nữa.

Lục Cẩm Dương con ngươi lóe lên,vừa ăn giống như Vô Ý nói, "Liên Sinh, ngươi đã trở lại."

Liên Sinh nghe thấy, bùm một tiếng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lục Cẩm Dương.

Phu nhân từ trước đến nay không thích tiểu thiếu gia, nàng lại nhân lúc phu nhân sinh bệnh, lặng lẽ chạy về Lục gia.

"Xin phu nhân thứ tội, nô tỳ phải . . . . ."

"Phu nhân, Liên Sinh nàng. . . . . ."

Lục Cẩm Dương thản nhiên khoát tay, "Thất Vĩ, ngươi đi nói với Vương ma ma, buổi tối ta muốn ăn bánh chẻo gói thạch bí đao."

Biết Thất vĩ muốn thay Liên Sinh cầu tình, trước khi Thất Vĩ mở miệng, liền đem nàng đuổi ra ngoài.

"Phu nhân. . . . . ." Nhìn ánh mắt Lục Cẩm Dương, Thất Vĩ cắn môi, chạy ra ngoài.

"Nô tỳ đi Hà phủ vấn an tiểu thiếu gia."

"Diên Kiều nói tiểu thiếu gia nhiễm phong hàn."

Tính tình Liên Sinh thẳng thắn, không tính giấu diếm Lục Cẩm Dương, lại không nhìn thấy ngón tay Lục Cẩm Dương đang run rẩy.

"Liên Sinh, ngươi nói xem, ta làm tỷ tỷ có phải là quá thất bại, các ngươi muốn chiếu cố đệ đệ của ta cũng phải lén lút như vậy." Lục Cẩm Dương biểu tình ảm đạm.

Liên Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo khó hiểu.

"Bệnh của hắn như thế nào?" Lục Cẩm Dương lại hỏi.

"Ngươi muốn nói cái gì cứ nói, ta sẽ không trách ngươi."

Liên Sinh nghe vậy, trong lòng chấn dộng mạnh, không biết Lục Cẩm Dương như thế nào, vừa mừng vừa lo, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chậm rãi nói, "bệnh của tiểu thiếu gia, đại phu nói, cũng không có gì lo ngại. . . . . . Chẳng qua tiểu thiếu gia tinh thần mệt mỏi, cảm xúc lại không ổn định, thân gia lão phu nhân đã đem tiểu thiếu gia đón về, chờ khỏi hẳn lúc sau sẽ đưa về Lục phủ."

"Thời điểm tiểu thiếu gia sinh ra, đã không có mẫu thân, phụ thân lại như vậy. . . . . . Người thân duy nhất chỉ có phu nhân, nhưng phu nhân lại đối xử với tiểu thiếu gia lạnh nhạt, tiểu thiếu gia trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, thường xuyên gọi tỷ tỷ. Lão phu nhân thấy vậy, tức giận đến độ hôn mê, nói tiểu thiếu gia không phải sợ, tỷ tỷ không cần hắn,hắn còn có ngoại tổ mẫu. . . . . ."

Lục Cẩm Dương mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.

Nàng có thể nói cái gì? Thực xin lỗi? Nàng bỏ lỡ Cẩm Thịnh nhiều năm như vậy, nàng biết nàng sai rồi? Sau đó thì sao?

Lục Cẩm Dương nghĩ đến việc ông trời cho nàng cơ hội sống lại, là để nàng có thể bù lại những lồi lầm của kiếp trước, chỉ duy nhất một việc nàng không thể nào làm được, đó là bù đắp tình cảm cho Cẩm Thịnh, bất luận như thế nào nàng khó có thể bù đắp hết được.

Liên Sinh con ngươi mang theo nước mắt, "Phu nhân, nô tỳ biết là nô tỳ đi quá giới hạn , nhưng tiểu thiếu gia thật sự vô tội!"

Lục Cẩm Dương cảm thấy cổ họng giống như bị nghẹn lại, thật lâu sau mới nói, "Được."

Đợi tỷ tỷ thêm một lúc nữa, tỷ tỷ nhất định đi đón ngươi.

"Nếu ngươi rãnh rỗi thì nên thường xuyên đến thăm hắn." Liên Sinh vui mừng.