Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 35: Phu thê tranh cãi




Thời Đông Tấn, thủy tổ Tịnh Thổ Tông Tuệ Viễn ở Lư sơn Giang Tây tập hợp thập bát cao hiền, lập xã tại Đông Lâm tự, thề sau khi chết tới thế giới tây phương cực lạc, lấy tên là Bạch Liên Xã. Danh sĩ Đào Uyên Minh, Tạ Linh Vận thường tới du ngoạn, Đông Lâm Tự liền thành nơi tụ tập những tăng tục yêu phong nhã.

Trải qua thảm kịch đau thương như Ngũ Hồ Loạn Hoa, Ngũ Đại Thập Lục Quốc, những người vốn chỉ tụng kinh niệm phật một lòng hướng Phật bắt đầu phải đụng tới binh khí mà mình căm ghét, từ đó không quay đầu lại được nữa.

Bạch Liên hội trước kia toàn là cao tăng, nhưng những năm qua có thay đổi lớn, không biết vì sao hòa thượng và ni cô dần biến mất, cuối cùng do một đám đạo cô khống chế.

- Tất nhiên là thắng lợi vĩ đại của đạo môn. Vân Tranh ăn hết cái càng cua mới trả lời câu hỏi của Vân Nhị:

- Vừa mới nhập thu, cua còn chưa béo, đợi thêm mười ngày nữa vừa lúc ăn cua ngắm hoa cúc. Lục Khinh Doanh rất ghét hai huynh đệ họ bàn chính sự ở gia yến, gắp con cua to nhất vào đĩa của trượng phu nhắc khéo.

Vân Tranh cười khổ: - Thực ra cả nhà mỗi nàng là thích ăn cua thôi, năm nào cũng như thế, nàng ăn tới vui vẻ, còn cha con ta cả đám phải chịu tội theo. Đáng ghét nhất là nàng lại chẳng biết, cho rằng mình thích gì thì cả nhà thích cái đó.

- Cái thứ này ăn được miếng thịt bé tẹo tốn nửa ngày gỡ vỏ, ai mà mê nổi, nàng không biết nhiều khi ta ném cả con cua vào mồm nhai hết nước ngọt rồi nhả bã không?

Vân Nhị và Cát Thu Yên, Triệu Uyển đều há hốc mồm, không hiểu vì sao hôm nay Vân Tranh to gan đi chọc giận chủ mẫu.

Lục Khinh Doanh cười tủm tỉm như chẳng hề tức giận, tay khéo léo bóc yếm, tách vỏ cho thịt cua vào bát Vân Đình mới nói: - Chàng nói gì cũng vô ích thôi, đừng hòng chọc giận thiếp, chuyến này chàng đi Nhạn Môn Quan, thiếp sẽ đi theo.

Vân Tranh mặt nhăn nhó: - Nàng đi làm gì, chiến trường toàn thi thể rồi múi thối, nàng không chịu nổi một ngày đâu.

- Chỉ cần nhìn thấy chàng là thiếp chịu được, còn chàng ở ngoài chinh chiến, thiếp ở nhà suốt ngày thấp thỏm mới là không chịu được. Trước kia Lạc Lạc và Đình Nhi còn nhỏ thì thiếp phải chịu, giờ thì khác, chúng lớn rồi, không cần thiếp chăm bẵm nữa. Lục Khinh Doanh nói rất rõ ràng, ý tứ là nàng làm trọn trách nhiệm quan trọng nhất với Vân gia rồi, sống chết không quan trọng nữa.

Tranh cãi thực ra đã bắt đầu từ lúc Vân Tranh rời thiên lao, mới đầu còn cho rằng lão bà nói đùa, nhưng ngày càng nhận ra nữ nhân này thực sự muốn theo mình lên chiến trường.

Chiến tranh Tống, Liêu, Tây Hạ chưa bao giờ ngừng, mấy năm qua tuy không có chém giết trên chiến trường, nhưng hành vi ngấm ngầm còn thảm liệt không kém.

Chỉ bốn năm, mật điệp đã mất tới sáu trăm người, vì thế những người đã thoát ly như Tiếu Lâm nay cũng bị gọi lại.

Chiến đấu càng lúc càng tàn khốc, mỗi một quan viên hữu dụng đều nằm trong hàng ngũ bị ám sát, không chỉ Vân gia, Đich gia, Bàng gia, Hàn gia đều đã có người bị giết, ngay cả quả phụ Dương gia còn không may mắn thoát khỏi độc thủ.

Nay ám sát đã thành phong trào cuốn tới cả gia quyến của trọng thần, càng ngày càng không có giới hạn nào, trong chuyện này nước Tống thậm chí còn dã man hơn cả Tây Hạ và nước Liêu.

Người Tây Hạ lần này trắng trợn ra tay với Vân gia kỳ thực là vì báo thù, không phải vì cái chết của Trương Hổ, mà vì thảm án Lang Mộc tự năm ngoái, hay lâu hơn là sự kiện Hỏa Xích Minh ba năm trước.

Những chuyện này là cơ mật cao tầng của Đại Tống, Vân Tranh biết nhưng không bao giờ nói với Lục Khinh Doanh hay Vân Nhị, đạo đức nghề nghiệp phải giữ.

Lục Khinh Doanh không hiểu, nàng chỉ muốn ở bên trượng phu, dù nhìn y chết cũng tiện ngay lập tức đi theo.

Phiền não của Vân Tranh chính là ở đó, thậm chí còn lo, nếu người Liêu bắt được Lục Khinh Doanh thì mình phải làm sao? Ít nhất loại hành vi yêu cầu chia một chén canh như Lưu Bang có đánh chết y cũng không làm ra được.

Phu thê mười năm rồi, tính cách Lục Khinh Doanh ra sao y đã quá hiểu, Xà lão thái quân có rơi lệ cũng tiễn nhi tử ra trận, một khi nhi tử chiến tử, nói không chừng lập tức dâng tấu xin triều đình sắc phong.

Lục Khinh Doanh thì khác, ai dám hi vọng một nữ tử mỗi tối đóng chặt cửa phòng, thà đặt bô trong phòng chịu mùi khai thối chứ không chịu cho trượng phu ra ngoài đi vệ sinh, lại vì quốc gia mà hi sinh trượng phu của mình.

Vân Tranh thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh mình mà mặc giáp chuẩn bị ra trận, nàng sẽ khóc lóc ôm chặt lấy chân, thế thì mình còn làm quái gì được nữa, ở nhà dỗ con cho xong.

Chuyện này không nói lý được, đáng lẽ Vân Tranh phải tới Nhạn Môn Quan luyện binh rồi, nhưng ai ngờ cuộc đại chiến quân thần Đại Tống mưu tính năm nắm, nay bị một nữ nhân kìm chân.

Mưa chẳng lớn cũng chẳng nhỏ, ngồi dưới giàn nho không lo ướt áo, nên Vân Tranh ngồi ngây ra nhìn nho xanh, đợi khi mình xuất phát thì chắc là nho đã chín nẫu??

- Trước cửa một cây nho Lá non mừa mới mọc Ốc sên mang vỏ lớn Từng bước từng bước leo

Lục Khinh Doanh chắc chắn là yêu quái, có thể nhìn thấu tâm can, Vân Tranh vừa mới có chút gợi mở từ giàn nho, nàng lập tức phái Vân Đình tới há cái mồm răng còn răng mất hát bài ca thiếu nhi mà cha dạy cho.

Bế nhi tử vào lòng, hai cha con đi tìm ốc sên, chẳng mấy chốc tìm mười mấy con, cái thứ này cứ có mưa nhỏ xuống là bò khắp nơi.

Mười mấy con ốc sên vác cái nhà nặng nề ra sức bò trên ghế đá, vừa bò vừa tiết dãi làm trơn đường, bò một tuần hương mới đi được một xích.. Vân Tranh thấy mình rất giống đám ốc sên này.

Phu thê cãi nhau thì cái nhau, tới tối chuyện cần làm vẫn cứ làm, nếu không sẽ tổn hại tình cảm, người xưa có câu phu thê đánh nhau đầu giường giảng hòa cuối giường thực sự quá có lý.

Vả lại hôm nay thời tiết không nóng không lạnh, cực kỳ thích hợp cho phu thê ân ái, huống hồ Lục Khinh Doanh chỉ mặc mỗi cái yếm lót, thứ này phối hợp với loại nến đỏ lập lờ nàng đốt, làm quái gì có nam nhân nào chịu nổi.

Lúc phu thê hứng thú nồng nhiệt nhất, Lục Khinh Doanh cất tiếng kêu như mèo: - Phu quân...

Vân Tranh thở hồng hộc: - Lúc này đừng có mà nói tới Nhạn Môn quan.. Lão tử chỉ muốn vượt Mỹ Nhân quan.

Phối hợp nhiều năm rồi, đều hiểu cao trào của đối phương, chẳng mấy chốc ôm chặt nhau phát tiết khoái cảm.

Sức cùng lực kiệt nằm xuống, Lục Khinh Doanh rúc vào lòng Vân Tranh: - Kiếp sau thiếp không làm nữ nhân nữa.

Vân Tranh hừ mũi một cái: - Nếu kiếp sau ta gặp lại nàng mà phát hiện nàng là nam nhân, nhất định cho nàng sớm đi đầu thai, ta không có hứng Long Dương.

Lục Khinh Doanh bực mình đập vào chỗ nào đó của Vân Tranh một phát: - Sao chàng không chịu làm nữ nhân?

Vân Tranh co người lại: - Kiếp này nàng đã xui xẻo như thế, có ngốc ta mới làm nữ nhân, đó gọi là tránh vết xe đổ.

Thấy lão bà giận dỗi không chịu nói nữa, vuốt ve tấm lưng trần của nàng nói: - Chiến trường không phải là nơi thích hợp với nữ nhân, đây là chuyện tổ tông đã phân công từ lâu rồi. Ta đi tận trung với nước là Đại Tống đã lãi lớn rồi, tuyệt đối không cho chúng thêm chút lợi lộc nào từ nàng nữa.

Lục Khinh Doanh nhéo hông y: - Không nói chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta tiếp tục đi.

Lão bà đã có yêu cầu, tất nhiên là phải cúc cung tận tụy, đến khi kiệt sức thấy mình vừa mới ngủ được chốc lát lại bị đánh tỉnh, Vân Tranh mắt lờ đờ muốn từ chối yêu cầu vô độ của lão bà, nhưng nhận ra Lục Khinh Doanh đã mặc quần áo đáng hoàng.

- Sao thế?

- Khúc Chung canh bốn theo thuyền vận chuyển dê lợn vào thành, ông ta bị thương rất nặng, kế hoạch thất bại rồi.

HẾT!