Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 9: Nhìn gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ nghèo sao?




Ra khỏi cửa lớn hiệp hội, liền nhìn thấy Mặc Sĩ Thần đang khoe khoang huy chương của hắn với Tiết Tử Hạo, hai người nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt đi ra, đều ân cần chào hỏi: "Thế nào? Qua chứ?"

Gia Cát Minh Nguyệt lấy huân chương ra quơ quơ: "Đương nhiên qua. Hiện tại ta muốn đến cửa hàng mua vật liệu."

"Há há, làm dược tề sao?" Tiết Tử Hạo có chút hưng phấn hỏi.

"Đúng đấy. Các ngươi có đi hay không?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi, suy nghĩ một chút lại nói, "Ta nói trước, ta không có nhiều tiền đâu. Nếu như làm ra dược tốt, sẽ bán cho ngươi. Muốn kiếm lời từ ngươi. Chẳng qua, nếu ngươi chi tiền mua vật liệu, thì sẽ không lấy tiền."

Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần trợn mắt lên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ nghèo bao giờ sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng trợn mắt lên, trừng lại.

"Ngươi lại nghèo đến mức này?" Tiết Tử Hạo có chút khó mà tin nổi, hỏi.

"Ta là con gái rơi của gia tộc, là sỉ nhục của bọn họ. Không để ta bị đói chết đã coi như hết lòng. Ta lấy hết tiền ăn ra để trả phí khảo hạch rồi. Hiện tại không có tiền rất bình thường đúng không? Bọn họ căn bản không nghĩ đến việc ta có thể tham gia khảo hạch Triệu Hoán Sư, cho nên tất nhiên không đưa chi phí khảo hạch." Gia Cát Minh Nguyệt nhún vai, nói mà không thèm để ý.

Nhưng mà, Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần nghe xong những lời này, sắc mặt của hai người đều thay đổi. Bọn họ chưa từng gặp người nào có thể thẳng thắn nói ra những chuyện khó mở miệng như vậy. Phút chốc, hai người đều cảm thấy chua chát trong lòng.

"Gia Cát, thực xin lỗi..." Tiết Tử Hạo nhìn khuôn mặt Gia Cát Minh Nguyệt, cắn cắn môi, có chút luống cuống nói xin lỗi. Trong lòng thầm nghĩ tuy Gia Cát Minh Nguyệt ngoài mặt tỏ ra không thèm để ý như vậy, nhưng trong lòng nhất định rất khổ sở.

"Gia Cát, ngươi không có tiền ta sẽ mời ngươi ăn cơm." Mặc Sĩ Thần vỗ ngực nói.

"Đừng nói xin lỗi, xin lỗi là vô dụng." Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt trở nên nghiêm túc, nhìn Tiết Tử Hạo trầm giọng nói, "Một câu xin lỗi là một câu vô dụng nhất. Khi ngươi làm sai chuyện, không nên nghĩ chỉ cần một câu xin lỗi ngoài miệng là có thể đền bù xong. Như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì. Việc ngươi cần làm chính là dùng hành vi để bù đắp khuyết điểm của ngươi."

"Ừ, ta hiểu rồi." Tiết Tử Hạo gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trong lòng càng thêm áy náy.

"Cho nên, giao túi tiền của ngươi ra đây. Tiền mua vật liệu ngươi trả hết." Gia Cát Minh Nguyệt lại bật cười “phốc” một cái, thò tay vỗ vai Mặc Sĩ Thần, lại bổ sung, "Vì để an ủi tâm hồn bị tổn thương của ta, Mập mạp mời ta ăn cơm."

"Hả?" Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần trong phút chốc còn chưa hồi phục lại tinh thần, chỉ ngây ngốc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Mới vừa rồi còn có vẻ khó chịu như vậy, thế mà bây giờ lại là thế này, chuyển biến quá nhanh rồi đó? Chênh lệch lớn như vậy khiến cho bọn họ không thể thích nghi ngay được.

"Được rồi, ta cũng không cảm thấy đau thương buồn bã, các ngươi đau thương cái gì? Đi một chút, mua vật liệu, sau đó ăn cơm." Trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt tỏa ra nụ cười rạng rỡ, khiến cho Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần nhìn đến ngây người.

"Được, đi, mua vật liệu trước. Ta cống hiến toàn bộ tiền tiêu vặt." Tiết Tử Hạo móc túi tiền ra, dùng sức lắc lắc.

"Ừm, phải ăn một bữa tiệc lớn để chúc mừng chúng ta thông qua khảo hạch!" Mặc Sĩ Thần cũng nắm chặt hai tay, dùng sức gật đầu.

Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười lên, gật gật đầu, ba người tiến về phía cửa hàng lớn nhất trong thành.

Đến cửa hàng, Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu chọn mua vật liệu, đều lựa chọn những vật liệu cơ sở nhất. Cửa hàng này, là cửa hàng lớn nhất trong thành Thương Phong Thành, ông chủ là một người đàn ông trung niên, đang lười biếng ngủ gà ngủ gật trên quầy hàng. Nhìn thấy có khách đến mà mí mắt cũng không thèm nâng lên chút nào, chỉ lầm bầm mấy câu: "Tùy tiện xem, tùy tiện chọn. Mọi thứ đều ở đây." Nói xong, liền tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

"Hứ, không nhiệt tình một chút nào." Mặc Sĩ Thần nói thầm.

Gia Cát Minh Nguyệt lại không nhiều lời, mà là nghiêm túc chọn vật liệu, người phục vụ trong cửa hàng cũng có bộ dáng lười biếng như ông chủ, Gia Cát Minh Nguyệt muốn thứ gì, hắn chỉ ngáp dài rồi lấy ra cho Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không nói thêm.

Mua đồ xong, lúc tính tiền ông chủ mới mở mắt ra, tính toán giá cả: "Ba kim tệ lẻ bảy đồng."

"Này, ông chủ, lẻ có bảy đồng mà ngươi cũng không bớt được sao?" Tiết Tử Hạo bất mãn mở miệng.

"Bảy đồng thì làm sao? Không mua thì thôi." Ông chủ liếc Tiết Tử Hạo, lạnh nhạt nói.

Tiết Tử Hạo hừ lạnh một tiếng, rất là khó chịu, thế nhưng vẫn bỏ tiền ra thanh toán. Ba người ra khỏi cửa lớn của cửa hàng, Tiết Tử Hạo lắc lắc túi tiền trống rỗng trong tay, thở dài: "Ôi, lúc này ta cũng nghèo rồi. Ông chủ này thực sự là con ma giữ của, chờ đóng cửa đi."

"Cũng không có cách nào mà, trong thành chỉ có nhà này có đầy đủ vật liệu nhất thôi." Mặc Sĩ Thần buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Mặc kệ, mua đủ đồ rồi, ta về nhà trước đây. Luyện chế xong ta đưa cho ngươi nha." Gia Cát Minh Nguyệt xách theo một túi vật liệu, liền gấp gáp muốn trở về nhà.

"Ừm. Đến lúc đó gặp ở trường nhé." Tiết Tử Hạo mở miệng chào tạm biệt.

"Vậy, không ăn cơm hay sao?" Mặc Sĩ Thần yếu ớt nói ra.

"Đúng nha, ăn cơm đã, ta suýt chút nữa đã quên. Ta muốn ăn thịt!" Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mới nhớ đến, lúc trước bọn họ dường như đã hẹn nhau đi ăn bữa tiệc lớn chúc mừng thông qua khảo hạch sơ cấp Triệu Hoán Sư. Nàng đang vội trở về luyện chế dược, ngược lại là đã quên phải ăn cơm.

"Thanh Phong lâu, đi đi đi!" Mập Mạp lập tức trở nên hưng phấn, xoa xoa tay.

"Mập Mạp, ngươi có tiền không?" Tiết Tử Hạo không có ý tốt nhìn Mập Mạp. Thanh Phong lâu là tửu lâu tốt nhất ở thành Thương Phong này đó.

"Hì hì." Mặc Sĩ Thần cười hớn hở, vỗ vỗ túi tiền của mình, "Cha ta thưởng, cha ta có lòng tin với ta, biết ta chắc chắn sẽ thông qua khảo hạch, cho nên thưởng trước cho ta."

"Tháng này ta phải dựa vào ngươi rồi." Tiết Tử Hạo sờ sờ túi tiền xẹp lép của chính mình.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Mặc Sĩ Thần vỗ ngực nói.

Cứ như vậy một nhóm ba người liền đi tới Thanh Phong lâu, đi thẳng lên phòng khách trên lầu hai. Mặc Sĩ Thần để cho Gia Cát Minh Nguyệt gọi món, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn y như cũ, chọn toàn món ăn mặn. Chọn món xong, ba người nói chuyện phiếm.

"Hai ngày nữa, ban cấp thấp của chúng ta sẽ đi *lịch luyện, các ngươi biết chứ?" Tiết Tử Hạo hỏi.

*đi đâu đó để rèn luyện, thường là dã ngoại

"Biết." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. Học viện Bạch Vũ thường xuyên tiến hành loại hình rèn luyện này, bởi vì không có thực hành, thì cho dù nắm thật vững lý thuyết cũng sẽ không làm nên chuyện gì. Mỗi lần tổ chức nghi lễ triệu hoán xong, sẽ tiến hành rèn luyện như vậy, kiểm tra thực lực và năng lực ứng biến của học viên. Nghi lễ triệu hoán kết thúc sẽ cho nghỉ ba ngày, một là để các học viên đi tham gia khảo hạch của hiệp hội Triệu Hoán Sư, hai là để các học viên nghỉ ngơi, sau ba ngày đến học viện thì sẽ tham gia rèn luyện.

"Đến lúc đó ba người chúng ta chung một đội đi!" Mặc Sĩ Thần cọ xát nắm tay, nói "Đây là lần đầu tiên chúng ta đi tham gia rèn luyện như vậy. Cố gắng giành được vị trí thứ nhất đi."

"Vị trí thứ nhất cũng chẳng có thứ gì tốt." Gia Cát Minh Nguyệt không vui nói, "Học viện keo kiệt muốn chết."

"Điểm ấy ta đồng cảm sâu sắc." Tiết Tử Hạo dùng sức gật đầu.

Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa, sau khi Mặc Sĩ Thần nói “đi vào”, thì nhìn thấy mười mấy người theo nhau tiến vào, trên tay mỗi người đều mang theo những món ăn chiêu bài của Thanh Phong lâu, đặt từng món lên bàn, sau đó mở nắp, lộ ra thức ăn sắc hương vị đầy đủ, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta không ngừng nuốt nước bọt.

"Xem ra ăn rất ngon." Mặc Sĩ Thần gật đầu.

"Mùi cũng rất thơm!" Tiết Tử Hạo cũng gật đầu.

"Chẳng qua, vấn đề là chúng ta không gọi nhiều như vậy." Gia Cát Minh Nguyệt làm ra kết luận, nói xong nhìn về phía hầu bàn đang cười híp mắt.

"Những thứ này đều là do một vị công tử *phong độ phiên phiên anh tuấn tiêu sái anh minh thần võ ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng có một không hai, mời vị tiểu thư này." Hầu bàn một hơi nói ra một chuỗi từ tượng hình dài dằng dặc, cũng không thở gấp không vấp váp.

*phong độ phiên phiên : hiểu thô thiển thì là tác phong nhanh nhẹn >.

Ba người Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng lập tức co rút.

"Người có hình dạng như vậy, là người nào?" Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ hỏi.

"Chính là tại hạ." Một giọng nói trong trẻo nhưng lại mang theo một chút quyến rũ từ phía ngoài cửa vọng tới.