Triệu Thị Quý Nữ

Chương 59




“Ây zô, chúng ta nhiều người nhìn thấy như vậy, Vương tiểu thư ngược lại nói một chút, chúng ta đây là hiểu lầm, vẫn là người nào đó thực sự có ý đồ không tốt.” Nữ tử nói chuyện, là mỹ nhân bên trong đám nữ tử kia, xinh đẹp yểu điệu, ba nghìn sợi tóc búi thành kiểu lũ lộc kế, mấy hạt trân châu điểm xuyến càng làm nổi bật, môi đỏ mọng đóng mở ý tứ không rõ mà cười yếu ớt, đúng là chính phi của Nhị hoàng tử Cố Cảnh Tuần.

Thái tử phi chống lại hai tròng mắt xem kịch vui này, chỉ phải nhẫn nhịn căm ghét trong lồng ngực, không muốn chuyện gièm pha trong gia tộc để người khác chê cười, chỉ đành nhìn chằm chằm Vương Tuyết Diên trong con ngươi giống như tự giễu, không nghĩ tới đường muội mình nghĩ là nhu thuận tự nhiên lại có tâm tư này.

Triệu Văn Uyển thờ ơ lạnh nhạt, trò hay này là nàng thiết kế, đương nhiên Vương Tuyết Diên phối hợp làm cho người ta cảm động, đoán rằng cũng là mơ mộng muốn bay lên biến thành phượng hoàng. Nhìn bóng dáng lạnh run kia, trong lòng Triệu Văn Uyển cười lạnh, lại nghe tiếng nghị luận xung quanh, đều là nữ nhân, nhưng thân phận không giống nhau, nói vậy qua tối nay chuyện này cả thành liền sẽ biết, thanh danh Vương Tuyết Diên là hoàn toàn suy sụp.

Về phần thái độ ẩn nhẫn không phát tác của Thái tử phi, trong lòng Triệu Văn Uyển cũng rõ ràng, hành vi của Vương Tuyết Diên với nàng giống như xương cá mắc trong cổ họng, lại ngại mặt mũi mà không thể phát tác, chỉ biết ngầm truy xét mà thôi, đáng tiếc…Triệu Văn Uyển sao để các nàng được như nguyện.

“Ngày xưa có tỷ muội Nga Hoàng và Nữ Anh cùng gả cho Đế Thuấn làm thê, Vương tiểu thư trong đầu cũng tồn tại tư tưởng này đi, nếu không phải vừa rồi bị bắt gặp, nói không chừng thật sự có thể trở thành một cọc chuyện tốt a.” Triệu Văn Uyển lành lạnh liếc Vương Tuyết Diên, trong con ngươi cũng không có một tia ý tốt “Nghe nói Thái tử phi ngày thường đối xử với ngươi cũng không tồi, tuy là họ hàng, lại có thể sánh với muội muội ruột.” (Đế Thuận một vị vua huyền thoại thời Trung Quốc cổ đại, nằm trong Ngũ Đế, được Đế Nghiêu gả cho hai người con gái là Nga Hoàng và Nữ Anh)

Lời này nói ra tiếng lòng không dám nói của không ít người, cũng không thiếu người xem kịch vui, chờ Thái tử phi làm thế nào kết thúc việc này, dù sao ân oán giữa Triệu gia và Vương gia thể hiện rõ ra mặt, từ Triệu Văn Uyển nói ra thật sự là làm mất mặt đến cực điểm.

“Triệu Văn Uyển ngươi đừng có châm ngòi ly gián.” Vương Tuyết Diên phát hiện tầm mắt Thái tử phi càng ngày càng lạnh lẽo, vội vọt tới bên người Triệu Văn Uyển, lại bị cung nữ nhanh tay ngăn cản, trên mặt phẫn nộ vặn vẹo, khiến nàng hoàn toàn mất dáng vẻ.

“Nha, đây là thẹn quá thành giận, thực sự là khó nhìn a.”

Thái tử phi mắt thấy càng phát triển càng không thể cứu vãn, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Tuyết Diên làm mất mặt một cái, trầm giọng phẫn nộ quát “Nháo đã đủ chưa, còn ngại không đủ dọa người, người tới, mang Vương tiểu thư về Đông cung.”

Cuộc đi dạo đêm ở Ngự hoa viên vì chuyện này không khí liền lạnh xuống, sau đó vài người phi tử thức thời lấy cớ cáo lui, người ở lại cũng tương đối tự giác mà nói chút chuyện cao hứng để chọc cười, chỉ khi nhìn thấy Thái tử không yên lòng cũng đều qua loa rời khỏi. Triệu Văn Uyển cùng Vĩnh Bình Công chúa là người đi cuối cùng, nhìn thần sắc ẩn nhẫn của Thái tử phi bước nhanh đi về hướng Đông cung, đối với kết cục của Vương Tuyết Diên cũng là đoán được.

Trăng non như lưỡi câu, ánh trăng bạc lạnh mỏng manh như lửa đom đóm, từng tí chiếu ở trên ngói lưu ly, chiếu rọi ngoài hoàng thành náo nhiệt càng hiện rõ một góc vắng vẻ. Đông Cung, từng cái đèn lồng mạ vàng giấy đèn bị gió thổi lúc sáng lúc tối, chiếu trên mặt nữ tử khoác cung trang cẩm tú, bước chân chậm lại.

Ba năm trước đây, nàng là một tiểu thư cao quý vào cung, người nọ dắt tay mình từng bước đi qua thảm trải màu hồng đến cung điện, nói hứa hẹn địa vị của nàng, yêu thương cưng chiều nàng. Mặc dù bên người sườn phi xoay quanh, khai chi tán diệp, hắn cũng thủy chung đối nàng như một. Chính là ở lúc sau khi được cưng chiều ôn nhu như vậy, làm sao bỏ được chia sẻ ra ngoài, cố tình nàng ngay cả câu oán hận cũng không thể nói.

Thái tử phi Đông Cung, địa vị ngày sau không thể so sánh được, phải có tấm lòng độ lượng, phải có trách nhiệm quản lý thật tốt hậu cung, vị kia nàng gọi là bác, nữ tử mẫu nghi thiên hạ nói như thế.

Dung nhan trang điểm tinh xảo hiện lên một tia vặn vẹo, nàng ở vào bụi gai hậu cung này đi từng bước đều lo sợ, tình cảm nhớ nhung tình thân trong gia tộc, đối xử tốt tỷ muội, cũng không nghĩ đến ngay cả tỷ muội mình cũng phản bội.

Ngoài của điện, Thái tử phi dừng tại chỗ một lúc, giữa lông mày nhíu chặt, ở lúc cung nữ nhắc nhở ngoài trời lạnh mới hồi hồn, bước vào trong điện.

Trong tẩm cung to như vậy, đặt một cái ấm lô bằng đồng hình phật, trong ấm lô tản ra mây mù, địa long cháy sạch vô cùng ấm áp, Vương Tuyết Diên quỳ ở chính giữa bên cạnh ấm lô sắc mặt tái nhợt, run rẩy, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

Ma ma Phương Hạm người đắc lực nhất bên người Thái tử phi mang theo vài tên cung nữ trầm mặc đứng ở một bên, nhìn thấy Thái tử phi vào cửa, tiến lên hầu hạ, làm như phát hiện tâm tình chủ tử không tốt, động tác nhanh nhẹn mà không gây ra một tiếng động quấy rầy khiến chủ tử phiền muộn.

Hơi nóng ấm áp phả vào mặt xua tan hoàn toàn khí lạnh tích tụ khi ở bên ngoài, chỉ là thần sắc trên mặt vẫn như trước lạnh như băng, không có dấu hiệu hòa tan. Vương Tuyết Diên trộm nâng mắt liếc nhìn một cái, trong lòng lại không yên, chậm rãi gọi một tiếng “Nương nương.”

Chờ đợi là một đôi giày vải thêu tinh xảo dừng trước mặt, Vương Tuyết Diên khẩn trương mà nuốt nước miếng, ngập ngừng mà biện giải nói “Nương nương chớ nghe Triệu Văn Uyển tùy ý nói xấu, nàng luôn luôn đối phó dân nữ, mới cố ý gây xích mích, nương nương minh giám a.”

“Trong lòng ngươi chẳng lẽ một chút cũng không có ý tưởng như vậy?” Thái tử phi thanh âm nặng nề lạnh lẽo sâu kín vang lên, hơi hơi cúi người,móng tay giả bằng vàng chạm khắc hoa văn nâng cằm bóng loáng giống như men sứ của nàng lên, thần sắc không rõ nói “Muội muội thật sự là tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, ta nhìn còn thương yêu nha.”

Vương Tuyết Diên bị xúc cảm lạnh lẽo kia đông lạnh co rúm người lại, cằm càng bị giữ chặt, nắm chặt khiến người đau, hoảng sợ hô “Nương nương tha mạng, Tuyết Diên biết sai rồi.”

Thái tử phi một ngón tay lau giọt nước mắt rơi xuống, trong mắt phượng lại không có một tia mềm lòng đồng tình, đưa tay mạnh mẽ hướng trên mặt Vương Tuyết Diên tát một cái, móng tay giả xẹt qua làn da non mịn ở má, trên hơi hiện lên vài dường tơ máu. Vương Tuyết Diên chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, không thể tin mà sờ lên má phải, có chất lỏng ấm nóng theo khe hở ngón tay chảy xuôi xuống, nhất thời phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

“Nha, muôi muội sao lại lo lắng như vậy?” Thái tử phi thu tay về, nhận khăn tay ma ma Phương Hạm đưa đến, chà lau móng tay giả, giống như tình cảnh bi thảm của Vương Tuyết Diên trên mặt đất còn không bằng móng tay giả của nàng có được làm sạch sẽ hay không.

Vương Tuyết Diên đầu oanh một tiếng, nghĩ muốn lên tiếng khóc nháo, chỉ là vừa nâng người, đã bị mấy tên cung nữ giữ chặt lại, miệng lập tức bị nhét vải bố, chỉ có thanh âm hổn hển biểu đạt không hài lòng, một đôi con ngươi đỏ bừng như nổi điên nhìn chằm chằm Thái tử phi.

Tựa hồ vì hai má xinh đẹp kia bị mình hủy, Thái tử phi tâm tình có chút chuyển biến tốt được cung nữ giúp đỡ ngồi ở trên tháp, nhìn Vương Tuyết Diên như con kiến chật vật, không chút để ý nói “Chuyện hôm nay, muốn trách thì trách bản thân ngươi ngu xuẩn thôi, không nên mơ tưởng hão huyền, để rơi xuống tình trạng này.”

“Ngươi nói xem ta nên cho người đem ngươi đuổi về phủ đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cho tốt, vẫn là đuổi về quê Kiến Châu làm cho người trong nhà quản giáo thật tốt bằng không không được vào kinh thành?” Thái tử phi làm như lầm bầm lầu bầu, Vương Tuyết Diên lại theo lời nói của nàng dần dần dừng lại giãy dụa, trong lòng hoàn toàn nguội lạnh.

Tầm mắt Thái tử phi lần thứ hai dừng trên gương mặt tuyệt vọng của nàng, làm như hết sức hài lòng, gợi lên một tia sung sướng nói “Muội muội yên tâm, bổn cung sẽ không làm như vậy.”

Nàng đường đường là con dâu hoàng gia, nếu người trong nhà cũng có thể dễ dàng làm hại mình, càng miễn bàn người khác, Vương Tuyết Diên không phải người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng, sau này càng nhiều người muốn cướp đoạt điạ vị của nàng, nếu là đơn giản qua loa tha thứ, chẳng phải làm cho người ta khinh thường.

Bổn cung chắc chắn cho ngươi một cái kết cục “Vui mừng lớn” mới tốt.

Phương Hoa Điện, Triệu Văn Uyển một đêm ngủ tốt không mộng mị tinh thần phấn chấn mà hưởng thụ điểm tâm sáng cung đình, món điểm tâm sữa trắng mềm xốp giòn cùng vơi một đĩa hoa quả tươi cuối mùa cắt thành miếng nhỏ, sợi khoai mật ong điểm thêm hoa quế, vừng trắng rắc lên, khi ăn nhúng vào nước sốt có thể khiến mùi vị trở nên giòn tan ngon miệng mà không dính nha. Tổ yến tốt nhất cùng canh thịt gà mềm hấp mềm mại bóng loáng, vào miệng liền tan có chút mùi vị tuyệt hảo.

Nếm đến thức ăn ngon tâm tình Triệu Văn Uyển có vẻ rất tốt, thình lình thoáng thấy đối diện đi ra một bóng dáng như từ âm phủ đi ra mà sửng sốt, Triệu Văn Hi được Triệu Văn Huyên giúp đỡ giống như chỉ còn nửa cái mạng, quầng mắt thâm đen, khuôn mặt tiều tụy, giống như bị bệnh nặng.

“Chỉ có một đêm không gặp bộ dáng sao lại thành ra như vậy?”

Lúc này không có người ngoài, Triệu Văn Huyên cũng lười diễn trò, trực tiếp không để ý đến Triệu Văn Uyển, bưng trà nóng cho Triệu Văn Hi “Tỷ tỷ đều thành như vậy, cũng đừng kiêng dè mặt mũi, hãy để cho ngự y đến nhìn thôi.”

Thật sự là bị bệnh? Triệu Văn Uyển nhìn Triệu Văn Hi xoa bụng bộ dáng suy yếu, bỗng nhiên nghĩ đến buổi tối hôm qua đồ ăn toàn là cua “Có phải hay không là ăn cua nhiều là hỏng bụng?”

Trời biết lời này của Triệu Văn Uyển bên trong không có nửa điểm trào phúng, cũng chỉ đoán như vậy mới hỏi, chỉ là nghe vào trong tai hai người liền thay đổi thành ý khác, nhất là Triệu Văn Hi, hôm qua nhìn Triệu Văn Uyển cùng Lục vương gia “Mắt đi mày lại” khiến nghẹn một bụng bực bội, bất giác mượn thịt cua xả giận, về sau khi trở lại bụng liền không thoải mái.

“Dạ dày muội yếu, con cua là đồ lạnh, ăn nhiều tự nhiên bụng sẽ ảnh hưởng, nhìn bộ dáng hư nhược thế này, uống ít nước không biết chừng sẽ tốt.” Triệu Văn Uyển tuy rằng vui vẻ khi nhìn Triệu Văn Hi không tốt, nhưng cũng không thể ở dưới mí mắt mình xảy ra chuyện, lúc trước nàng làm chẳng phải lãng phí, vì thế gọi cung nữ nói “Đun ít nước trà nóng, đi bẩm báo một tiếng, mời ngự y lại đây nhìn một chút.”

“Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa!” Triệu Văn Huyên giống như nhìn ra Triệu Văn Uyển là giả nhân giả nghĩa, tức giận nói “Nếu không phải ngươi, Hi tỷ tỷ có thể bị như vậy!”

Lời này nói ra không hề có đạo lý, Triệu Văn Uyển cũng là nghe hiểu một phần, mắt vừa vặn nhìn thấy bóng dáng bưng trà ở đối diện đang đến gần “Lời này của muội muội nói, giống như là tỷ buộc Hi muội muội ăn, càn quấy như vậy, chẳng qua là tức giận ta đoạt khôi thủ?”

“Hi muội muội mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, không dùng qua thứ tốt, bữa tiệc trong cung ăn nhiều, muội cùng nàng thân thiết sao không ngăn cản nàng một chút, vẫn là nói trong ngày thường thân thiết đều là giả vờ, có phải hay không, đúng là kế thừa nương ngươi!”

“Ngươi…”

Vân cô cô lúc này nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, đi đến, Triệu Văn Huyên ban đầu đưa lưng về phía cửa đột nhiên thay đổi sắc mặt, giả trang nhu thuận đã không còn kịp, trên mặt xanh xanh hồng hồng xấu hổ.

“Sáng sớm Thái Hậu nghe nói Hi tiểu thư thân mình không khỏe, bệnh trạng cùng Vĩnh Bình Công chúa năm đó có chút giống nhau, để ngự y kê một đơn thuốc, sai ta đưa lại đây, tiểu thư thừa dịp còn nóng uống đi” Vân cô cô mỉm cười chống lại Triệu Văn Uyển, sau đó lại xẹt qua Triệu Văn Hi suy yếu không có sức lực, cuối cùng dừng ở trên người Triệu Văn Huyên “Thái Hậu cũng sợ chiếu cố các tiểu thư không tốt, Triệu lão phu nhân bên kia sẽ không tốt ăn nói. Có câu cô cô không thể không nói, các tiểu thư đại diện cho Triệu gia, gắn liền với mặt mũi Thái Hậu, bản thân nên kiêng dè chút, cái gì nên nói, cái gì không nên nói phải có chừng mực, trong cung không thể so với trong phủ nhà mình, chớ để mất quy củ.”

Triệu Văn Huyên bị tầm mắt sắc bén của Vân cô cô nhìn chằm chằm, cắn môi yên lặng, chỉ có vẻ mặt có tia ủy khuất. Vân cô cô thân là lão nhân trong cung, từ trước đến nay am hiểu đoán ý qua lời nói và sắc mặt, tự nhiên là nhìn ra, đáy lòng thở dài, thầm nghĩ Tam tiểu thư thứ nữ Triệu gia này không được, mà Triệu Văn Hi…cũng có chút tiểu thư khuê các, có điều so sánh, càng cảm thấy Triệu Văn Uyển xuất sắc.