Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 70: Công tử còn thuần còn trắng hơn hoa sen




Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm ám toán thất bại, lập tức muốn rời đi.

Ít nhất, dáng vẻ của bọn họ là muốn đi, phải đi.

Nhưng Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu lập tức ngăn cản.

Bọn họ đã sớm chờ đợi người mai phục ám toán.

Nhưng bọn họ làm sao biết có người ám toán?

Nguyên nhân rất đơn giản, người phát hiện ra chuyện này là Hà Tiểu Hà.

Lúc nàng quát mắng La Bạch Ái đang ẩn nấp nghe lén, đã phát giác hai người tuyết kia lầm tưởng hành tung của mình đã bị nhìn thấu, khẽ run lên một chút.

Cái run này đã làm rơi mấy miếng tuyết đọng.

Như vậy là đủ rồi.

Hà Tiểu Hà lại không biến sắc.

Nàng trước tiên phát ra ám hiệu. Trên giang hồ có các loại ám ngữ khác nhau, Hà Tiểu Hà mấy năm ở trong lầu Khổng Tước cũng không uổng phí.

Ám ngữ của nàng lại không phải từ trong miệng phát ra. Nàng một mặt tán gẫu tâm sự với Ôn Nhu, một mặt dùng than viết mấy chữ.

Nàng cầm tờ giấy trong tay, thừa dịp cho chim ăn ngũ cốc, giao cho Quai Quai ngậm bay đi.

Quai Quai chính là con chim yêu quý của Vương Tiểu Thạch, nó dĩ nhiên bay đến chỗ Vương Tiểu Thạch. Cho nên Vương Tiểu Thạch lập tức chạy tới biệt viện trong chùa này.

Hà Tiểu Hà mượn cớ rời khỏi, lại báo cho Phương Hận Thiếu.

Phương Hận Thiếu hội hợp với Vương Tiểu Thạch, nhiệm vụ của hắn không phải bảo vệ Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch cũng không cần thư sinh đọc sách quên chữ này bảo vệ, nhưng có hắn ở đây, Ôn Nhu sẽ an toàn hơn một chút.

Ngoài ra Hà Tiểu Hà còn đi gọi Lương A Ngưu đến.

Bọn họ muốn bày thiên la địa võng để bắt người.

Bắt hai “người tuyết”.

Cho nên, “Thiết Thụ Khai Hoa” vừa mới ra tay, Hà Tiểu Hà và Lương A Ngưu lập tức xuất hiện.

Bọn họ muốn tập kích người tập kích bọn họ.

Bọn họ quyết chí muốn giết chết sát thủ tới giết bọn họ

Nhất là từ sau chiến dịch pháp trường và Phá Bản môn, bọn họ đã không có đường lui.

Bọn họ đã đi lên con đường không có lối về.

Bọn họ đang chạy trốn chân trời.

Bọn họ muốn nợ máu phải trả bằng máu.

Bọn họ muốn báo thù cho những huynh đệ đã chết đi.

Thù đã sâu kết.

Thù đã kết sâu.

Có một số cừu hận không thể hóa giải được, muốn hóa giải thì phải dùng máu để rửa sạch.

Một khi đã thấy máu, liên quan đến mạng người, ngoại trừ năm tháng e rằng khó mà tiêu tan được.

Yêu cũng như vậy, một khi đã trở mặt, thương thấu tâm can, rất dễ biến thành thù hận.

Hận vốn bắt nguồn từ cực yêu.

Nếu như trên đời này yêu không biến thành hận, hận không bất hòa thành thù, vậy thì thật tốt.

Như vậy thế giới này đã không phải là nhân gian nữa rồi, bởi vì nhân gian luôn có yêu hận, hơn nữa tình yêu dễ đổi, biển hận khó dời.

Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm ba chiêu thất thủ, lập tức muốn rời đi, nhưng Lương A Ngưu và Hà Tiểu Hà đã tới.

Binh khí của Lương A Ngưu là một đôi sừng trâu, đó là đôi sừng của con trâu già yêu quý do chính hắn nuôi, sau khi chết được cắt xuống.

Hắn múa một đôi sừng kia, từng chiêu gặp hiểm công hiểm, hơn nữa từng chiêu áp sát, từng chiêu dùng hết.

Vốn chiêu thức sợ nhất là dùng hết, phát lực rất sợ dùng tận, xuất thủ phải tránh dùng chết. Một khi đã dùng hết, dùng tận, dùng chết, đánh không trúng kẻ địch, ngược lại sẽ áp chế bản thân, không kịp ứng biến, chỉ có ba con đường hết, tận, chết.

Bất kể con đường nào đều không phải là đường tốt, cũng không phải là đường sống.

Nhưng Lương A Ngưu lại không sợ, hắn từng chiêu dùng hết, dùng tận, dùng chết.

Hắn dũng, kẻ dũng không biết sợ.

Hắn hung, quyền mù đánh chết lão sư phụ (mèo mù vớ được cá rán).

Hắn hãn, bởi vì hắn có chiến chí kinh người.

Hắn mỗi chiêu đều trải qua thời gian dài rèn luyện, mỗi thức đều tốn rất nhiều công sức, cho nên hắn dám liều, có thể liều, dũng cảm liều mạng.

Lúc đối địch, chỉ có liều mới có thể bảo toàn tính mạng, liều mạng mới có thể lấy mạng kẻ địch.

Trương Liệt Tâm sử dụng chỉ pháp của nữ nhân, đủ nhu, đủ âm, cũng đủ độc.

Nhưng không đủ dũng, không đủ hung, cũng không đủ hãn.

Cho nên, hắn hai chiêu thất bại, đã bị Lương A Ngưu áp sát người, nhất thời chật vật vô cùng, chỉ có đường chống đỡ.

Hà Tiểu Hà lại vừa lúc trái ngược.

Hà Tiểu Hà có ngoại hiệu là “Lão Thiên Gia”, đối nhân xử thế, nhiệt tình rộng rãi, nhưng chiêu thức của nàng lại không hề rộng rãi phóng khoáng, ngược lại hết sức “nhỏ mọn”.

Nàng sử dụng “Lưu Vân tụ”, “Quần Hạ cước”, “Khâm Lý đao”, “Hạp Bối nỏ”, “Oản Để tên”, không có loại nào không âm, không hiểm, không độc, không làm người ta khó đề phòng.

Trương Thiết Thụ tu luyện “Vô Chỉ chưởng”.

“Vô Chỉ chưởng” là chỉ pháp ác độc, người luyện thông thường cũng khá đần độn. Người luyện đến mức ngón tay của mình lần lượt rơi xuống cũng không tiếc, đương nhiên thần trí khá đần độn, khá kiên cường, khá vững vàng.

Hắn thực sự không ứng phó được thế công của Hà Tiểu Hà.

Tay áo vung lên, ám khí bắn đến thẳng mặt.

Chiếc váy vén lên, một cước đá vào giữa ngực.

Vạt áo rũ xuống, lộ ra không phải bộ ngực mà là một thanh đao lạnh.

Tóc đen phất qua, mới tránh khỏi, nỏ trên lưng đã gắn tên, bắn thẳng vào đầu.

Lúc này chống đỡ một chưởng của nàng, cánh tay cảm thấy đau, đã trúng phải mũi nhọn dưới cổ tay của nàng.

Lập tức, Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm đều giống nhau, trên trán đã nở hoa.

Hoa mồ hôi.

Bốn người vừa giao thủ, lập tức có thể thấy được cao thấp, cục diện nguy hiểm không ngừng sinh ra.

Nếu không phải còn có một biến hóa tiếp theo, “Thiết Thụ Khai Hoa” rất có thể sẽ thua bởi tay A Ngưu Tiểu Hà.

Biến hóa đó là hoa.

Hoa sen.

Đóa hoa sen vừa lớn vừa thuần khiết giữa ao, đột nhiên rời khỏi mặt nước bay lên trời, trở thành hoa bay.

Trong ao sen chợt có một người nhảy ra.

Một vị công tử bột.

Áo của hắn tuy đã ướt đẫm, nhưng lúc hắn nhảy ra khỏi ao nước đục này, vẫn là ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc, đôi môi đỏ thắm, mắt như mắt phượng, thần khí an nhàn, tâm tình bình hòa. Lúc hắn phi thân lên, động như thỏ chạy, khuôn mặt vẫn tĩnh như xử nữ, thậm chí còn trắng, còn thuần, còn đẹp, còn tiêu sái hơn so với đóa hoa sen trắng kia.

Hắn vừa xuất hiện liền ra tay, từ sau lưng ba người Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu, Phương Hận Thiếu ra tay.

Hắn vừa ra tay thì một người khác cũng lập tức ra tay.

Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch vẫn luôn không ra tay.

Hắn không ra tay là vì hắn phải đợi người này ra tay.

Hiện giờ hắn cuối cùng đã chờ được, cho nên hắn cũng ra tay.