Trình Gia Có Hỉ

Chương 12: Là ngu dốt không phải ngu xuẩn




Edit: gau5555

Beta: Hana

Xương ngón tay của Gia Lập rõ ràng nắm tay lái, mặt mày giống như bị thất bại về phía sau, anh thâm trầm nhìn thân ảnh Xuân Hỉ dần dần biến mất ở cầu thang, mày nhíu lại, sau đó đá mở cửa xe đuổi theo.

Xuân Hỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, cô buồn bực bước chân nhanh hơn, nhưng vẫn là bị Gia Lập kéo cổ tay lại. Cô thử từ chối một chút, lại bị Gia Lập dùng một chút lực đặt tại trên tường.

Sau lưng là vách tường, cảm xúc lạnh như băng nháy mắt đã làm dập tắt uất hận khô nóng của cô, mà người trước mặt cô lúc này cùng giống như cô, hơi thở hổn hển, không nói được một lời.

Dưới hàng lông mi đen tuyền, đôi mắt như đá thạch chiếu sáng của Gia Lập kia có vẻ phá lệ sáng ngời, hương vị chỉ thuộc về riêng anh thản nhiên theo mồ hôi bị bốc hơi lên đi ra, quanh quẩn ở hai người trong lúc đó.

Xuân Hỉ cảm giác sau lưng kinh ngạc lạnh cả người, từ trong lòng ngực có loại cảm xúc không được tự nhiên đang ở lan tràn đi ra, cô che giấu quát: “Anh muốn làm gì!”

“Không làm gì.” Gia Lập hơi thở vững vàng xuống dưới, mặt không chút thay đổi nói: “Nghe lời, cách xa anh ta một chút.”

“Em không nghe! Em muốn ở một chỗ với anh ta! Em chính là thích anh ta! Anh là gì của em a? Dựa vào cái gì mà ngăn cản em cùng anh ta ở một chỗ? Em chính là ngốc nghếch đấy là không có đầu óc đấy thì thế nào? Nhưng mà anh ta đối với em rất tốt! Em muốn cùng anh ta ở một chỗ!” Xuân Hỉ rất không phân rõ phải trái nói.

Bàn tay nắm chặt cổ tay của cô tùy theo dừng một chút, anh cúi đầu đến ánh mắt nhìn thẳng đôi mắt của cô, mấp máy môi: “Vừa rồi thái độ của anh không tốt, anh xin lỗi. Nhưng còn câu nói kia của anh, em phải cách xa anh ta một chút.”

Anh nói chuyện rất nghiêm túc, hơi thở nóng phun ở chóp mũi của cô, đầu óc Xuân Hỉ có chớp mắt một cái trống rỗng, chỉ cảm thấy sau lưng dần dần mồ hôi chảy ra đến, càng phát ra bắt đầu khô nóng. Cô lúng ta lúng túng phản bác: “Anh quản em!”

“Anh mặc kệ ai quản em.” Gia Lập nhíu mày, giận dữ. lực đạo nắm tay của cô không tự giác tăng thêm, Xuân Hỉ hơi hơi đau đớn.

Xuân Hỉ ngẩn ra, mới vừa rồi nhịn xuống nhưng nước mắt vẫn không có cách nào lách cách rơi xuống, cảm xúc ủy khuất tùy theo bùng nổ, cô gắt gao cắn môi, không cho chính mình khóc thành tiếng, hốc mắt mơ hồ thành một mảnh, nhưng không lấn át được ánh mắt oán hận của cô.

Gia Lập lông mày dần dần dãn ra, nâng tay lau đi nước mắt của cô: “Muốn khóc thì cứ khóc, lại cắn môi sẽ chảy máu .”

Tiếng nói vừa dứt, Xuân Hỉ liền biết miệng khóc lớn tiếng lên, một bên nức nở một bên ồm ồm nói: “Anh hung dữ với em… em làm sai cái gì ? Là anh muốn em yêu đương … Vì sao còn muốn hung dữ với em…”

Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều, vẻ mặt đều là ướt sũng. Gia Lập đơn giản đem toàn bộ bàn tay bao phủ hai gò má của cô, thay cô lau đi nước mắt. Lau đi nước mắt dành dụm, mắt của cô giống như con suối, nháy mắt lại chảy rất nhiều.

Anh buông tha cho cô, đem cô tiến vào trong lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô: “Anh không phải hung dữ với em. Em không biết thế giới này có bao nhiêu hiểm ác, không có ai sẽ vô điều kiện đối tốt với em.”

Xuân Hỉ khóc thút thít, anh nói như thế, vậy anh đối tốt với cô như vậy, cũng là có ý không tốt?

Anh dừng dừng, còn nói: “Em hãy tin tưởng anh, anh ta không phải người tốt, cách anh ta một chút, được không?”

Cô kề sát trong ngực của anh, anh vừa nói liền ong ong chấn động, thanh âm đặc biệt gần. Anh hướng dẫn từng bước, giống một thầy giáo đang lừa gạt học sinh không nghe lời.

Khóc rất dùng sức, Xuân Hỉ đem toàn bộ bất mãn cùng ủy khuất của cô phát tiết đi ra, kỳ thật cô cũng không còn tức giận như vậy, cô biết Gia Lập sẽ không vô duyên vô cớ cùng cô nói này đó, nhưng mà trong lòng cô thực không cam lòng. Cô hút hấp cái mũi, thừa dịp này chưa chuẩn bị dùng sức đẩy anh ra, tiếp theo nắm lên tay anh, hung hăng cắn vào cổ tay anh một ngụm.

Cắn xong nói lại một câu: “Anh cũng không phải người tốt gì!” Liền thùng thùng thùng lên trên lầu .

Anh bị đau nhíu mày, trên cổ tay còn dính nước miếng của cô, nhìn vào trong hành lang tối om trống rỗng, anh đột nhiên cảm thấy rất phiền chán.

Rốt cuộc muốn nói bao nhiêu lần nữa, tiểu nha đầu không rành thế sự này mới có thể nghe lời? Chẳng lẽ muốn anh trơ mắt nhìn cô bị người khác lừa gạt, sau đó lại bi thương như vậy tự bản thân liếm miệng vết thương của mình? Cô lớn như vậy, còn chưa từng phải chịu tổn thương về tình cảm, anh cũng không thể thấy cô vì tình cảm ép buộc chính mình.

Xuân Hỉ cho tới bây giờ cũng không biết bản thân vận khí có thể tốt như vậy, trước một ngày trước mặt Gia Lập đáp ứng làm bạn gái của Hứa Ninh, hôm nay liền gặp được anh ta đang ôm một cô gái thanh thuần cùng mình nhìn thoáng qua. Càng máu chó hơn là, cô gái kia lại là bạn học trung học của cô.

Cô sửng sốt một chút, nhất thời sinh ra một loại cảm giác chán ghét. Cô bĩu môi đang muốn đi, thì cô gái kia liền gọi cô lại: “Cố Xuân Hỉ? Thật là cậu sao?”

Xuân Hỉ kiên trì quay đầu đối với cô ta nở nụ cười một chút, cô thật sự không am hiểu ứng phó loại trường hợp này, nên nói như thế nào đây? Cô thậm chí không nhớ rõ tên cô gái kia.

Cô gái có chút kích động cầm lấy tay Xuân Hỉ: “Cậu không nhớ rõ mình ah? Mình học cùng bạn hồi trung học mà, ngồi ngay bên cạnh Tổ Trần Nhan.”

Xuân Hỉ vụng trộm ngắm Hứa Ninh bên cạnh Trần Nhan, phát hiện ánh mắt của anh ta lướt qua cô, dường như không có việc gì lúc ẩn lúc hiện. Xuân Hỉ cười gượng hai tiếng nói: “Nhớ rõ nhớ rõ! Cậu còn hay xưng là ‘Trần a kiều’ thôi!”

Trần Nhan than thở: “Thật nhiều năm chưa gặp cậu, cậu như thế nào vẫn chưa thay đổi gì a!”

Xuân Hỉ chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều là dày vò, mà Hứa Ninh vẫn như cũ bộ dáng không đếm xỉa đến, cô càng ngày càng cảm thấy buồn cười, mình sao lại ngốc như vậy, người khác nói ngon nói ngọt vài câu, cô liền ngốc hồ hồ chui vào trong miệng hổ! Cô giờ phút này rất đồng ý với câu nói kia của Gia Lập: cô lớn như vậy đầu óc toàn là màu trắng a!

Một hạt mầm nhỏ tà ác nháy mắt ở trong vũ trụ nhỏ của cô bùng nổ. Cô ngốc! Nhưng tuyệt đối không phải dễ bắt nạt!

Xuân Hỉ dần dần thu hồi nụ cười, không hề để ý đến Trần Nhan, mà là quay đầu thâm tình nhìn Hứa Ninh, sau đó chậm rãi mở miệng: “Hứa Ninh, chơi đã thì về nhà đi, con hôm nay còn ầm ỹ muốn anh bồi nó đi chơi công viên. A, đúng rồi, mấy ngày trước anh mang mấy hộp Durex kia về, trở về mà lấy đi chơi, miễn cho giết hại con gái nhà người ta, hiện tại nạo thai cái gì cũng rất đắt tiền, trước nói rõ a, tiền này tôi sẽ không trả nhé .”

Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho những người chung quanh đều nghe thấy, những người vây xem ngày càng nhiều hì hì cười đi ra.

Xuân Hỉ nhìn phía Trần Nhan nghẹn họng nhìn trân trối, cười khẽ, đến gần một chút rồi nói: “Anh ta thích thay đổi khẩu vị, cậu cẩn thận một chút a.”

Nói xong, cô nhìn cũng chưa nhìn Hứa Ninh liếc mắt một cái xoay người bước đi. Đi chưa được mấy bước, phía sau liền truyền đến “Ba” một cái tát vang dội, sau đó Trần Nhan bật thốt lên mắng to: “Anh là đồ hạ lưu! Người khuông cẩu dạng còn muốn theo đuổi tôi? Sống làm lãng phí đến không khí chết làm lãng phí đất đai không biết xấu hổ là gì đó! Còn theo tôi nói là mối tình đầu? Mẹ nó anh còn muốn giả vờ a. chết lại còn muốn lập đền thờ a? Còn giả vờ theo tôi ngây thơ! Hứa Ninh, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không dưới quỳ dưới chân tôi xin lỗi tôi quyết không bỏ qua!”

Xuân Hỉ gắt gao cắn môi sợ không cẩn thận một cái liền hỏng việc. Biết Trần Nhan vì sao được xưng là “Trần a kiều” sao? Bởi vì cô là một người đanh đá xảo quyệt, không tốt vô lễ, chính là mắc bệnh công chúa, ai muốn đắc tội với cô ta, không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng

Xuân Hỉ bước chân nhanh hơn tránh qua chỗ rẽ mới dừng lại, cô dựa vào tường ôm bụng cười to không ngừng, hai má hồng hồng, sóng mắt lưu chuyển. Cô cũng không biết mình sao có thể tà ác như vậy! Cười đủ, cô thở phì phò gọi điện thoại cho Gia Lập

“Gia Lập, anh chừng nào thì tan tầm? Tâm tình em hôm nay rất tốt, sẽ làm giúp việc cho anh không cần thù lao!”

Điện thoại bên kia không có thanh âm, Xuân Hỉ kỳ quái “A lô ” một tiếng: “Anh có nghe thấy không? A lô!”

Sau một lúc lâu, trong điện thoại truyền đến tiếng nói to của quán ven đường, kỳ diệu là, thanh âm kia ở trong điện thoại, lại giống ở bên tai, hai thanh âm trùng lập, rõ ràng vô cùng. thời điểm Xuân Hỉ còn đang nghi hoặc, Gia Lập bỗng nhiên nói: “Anh ở phía sau em”

Xuân Hỉ sửng sốt, vừa quay đầu lại, thật sự liền thấy Gia Lập. Hắn không có biểu tình gì, dập điện thoại đi về phía cô, chăm chú nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, đưa tay cầm lấy cổ tay của cô, nói: “Đi thôi, không phải muốn nấu ăn cho anh sao? Đi siêu thị đi.”

Xuân Hỉ kinh ngạc mặt đỏ, Gia Lập tươi cười bên trong ẩn ẩn sung sướng lộ ra, anh không phải đã nghe thấy cái gì đấy chứ? Nào là “Nạo thai”, “Durex”, “Thay đổi khẩu vị” mấy chữ này trong nháy mắt từ đầu của cô xông ra, cô cắn môi, quẫn bách vô cùng. Ở trong mắt của Gia Lập, nàng vẫn là một cô gái nhỏ thuần khiết a!

Cô chu miệng, nghiêng đầu nhìn Gia Lập lúng ta lúng túng hỏi: “Anh có phải đã thấy được gì hay không a?”

Gia Lập không nói chuyện, nhưng miệng của anh giác rõ ràng hơi giật giật, hơi hơi nhíu mi, mím môi, một bộ dáng nhịn xuống không cười.

Xuân Hỉ ảo não nói thầm: “Gia Lập quả nhiên không phải là người gì tốt!”

Từ siêu thị về nhà Gia Lập ở, Xuân Hỉ không cùng Gia Lập nói qua một câu, đi đường đều cách anh tám mét, bất quá hoa quả cùng đồ ăn vặt cô thích một thứ cũng chưa mua

Cô đi theo phía sau Gia Lập, nhìn anh một thứ lại một thứ đem hàng hóa đã mua quăng lên trên xe, quá xa cô cũng không biết anh mua cái gì, quay trở lại nhà trọ nàng sắp xếp mấy thứ anh mua, lúc này cô mới phát hiện, Gia Lập trừ bỏ mua đồ ăn, còn lại đều là mua cho cô. Có các loại đồ vật và hoa quả cô thích, có dép lê đi trong nhà của cô, váy ngủ, còn có bàn chải đánh răng khăn mặt, thậm chí còn có cả gối ngủ cho cô.

Xuân Hỉ nhặt cái váy hoa kia lên, đưa đến trước mặt Gia Lập: “Anh mua cái này làm gì?”

“Để ngừa vạn nhất, em rời nhà trốn đi tìm anh nương tựa.” Gia Lập thay đổi một bộ quần áo ở nhà, không cho là đúng nói.

Xuân Hỉ há miệng thở dốc, xuy một tiếng: “Anh không phải không thích em tìm anh nương tựa sao? Lần trước anh còn đuổi em về nhà !”

Gia Lập lấy váy quăng vào trong máy giặt, vỗ vỗ đầu của cô nói: “Lần trước? Khi đó em bao nhiêu tuổi? Mười ba, mười bốn tuổi đi? Thời điểm như vậy một mình đi xe lửa đến tìm anh, anh làm sao có thể không tức giận. Em nếu như bị lạc mất anh làm sao có thể ăn nói với bố mẹ em?”

Xuân Hỉ bĩu môi, nghĩ muốn phản bác cái gì, nhưng đến tối cũng không nghĩ ra

Xuân Hỉ giúp Gia Lập làm vài việc nhà, cô tuy rằng lười, nhưng những việc làm đồ ăn đơn giản cô vẫn biết làm

Hai người ngồi ở phòng ăn bắt đầu ăn cơm, Xuân Hỉ mới cẩn thận đánh giá ngôi nhà này. Trang hoàng thực xa hoa, đi theo phong cách của Châu Âu. Xuân Hỉ chậc chậc lắc đầu: “Quá lãng phí tiền ! Em về sau kết hôn, phòng tân hôn tuyệt đối không trang hoàng như vậy, đơn giản một chút thì được rồi. Um, phòng ở đầu tiên phải nhìn ra sông, đang đứng ở ban công, trước mặt chính là nước sông cuồn cuộn, buổi tối xem mặt trời lặn khẳng định rất được. Phòng khách nếu chủ đề là màu da cam, có vẻ sẽ ấm áp hơn! Phòng ngủ phải dán giấy tường màu vàng nhạt, có hoa văn các loại này…”

Cô một mình nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, Gia Lập cũng không chen vào nói, tự mình chăm chú ăn cơm. Đợi cho Xuân Hỉ ảo tưởng xong, mới phát hiện Gia Lập đã sớm cơm nước xong, dựa vào ghế thanh thản xem báo. Hóa ra cô nói nhiều như vậy đều là nói một mình.

Tự tìm mất mặt! Xuân Hỉ cúi đầu buồn chán ăn cơm, trước mặt Gia Lập bỗng nhiên nói một câu: “Nếu mà em trang hoàng phòng như thế, thì phòng mới cũng bị em ép thành phòng cũ.”

Xuân Hỉ buông chiếc đũa muốn phản bác, thì điện thoại của cô liền vang, cô nhìn cũng chưa nhìn liền nhận, không nghĩ tới điện đến là Hứa Ninh

“Xuân Hỉ, em hãy nghe tôi giải thích.” Hứa Ninh mở miệng đã nói.

“Uh, tôi nghe đây.”

“Vừa rồi là em hiểu lầm, Trần Nhan không phải là bạn gái tôi, tôi có theo đuổi cô ta nhưng không thành công, đó cũng là chuyện trước kia, đều đã trôi qua. Sau lại này cô ta lại quay lại theo đuổi tôi, tôi không đáp ứng, khả năng vì em nói những lời như thế kích thích cô ta, nên cô ta mới như vậy…”

Xuân Hỉ chặn lời anh ta: “Hứa Ninh, anh giải thích không có nghĩa là anh có thể chửi bới người khác. Anh phong lưu, anh hoa tâm, cái này đều không sao, nhưng anh không cần làm cái chuyện thấp hèn như thế để cho tôi khinh thường anh. Là mắt của tôi vụng về, quen biết anh là do mắt tôi bị mù. Tôi cũng không thích anh, mà tôi nghĩ anh cũng không thích tôi, giải thích thực không có ý nghĩa gì. Cứ như vậy đi, gặp lại.”

Cô bình tĩnh ngắt điện thoại, vừa vặn chống lại đôi mắt của Gia Lập.

Cô ngượng ngùng cắn cắn môi: “Làm gì? Nhìn em để chê cười? Đúng vậy, anh nói đúng, anh ta không phải người tốt, em là người ngu xuẩn!”

Gia Lập nghiêm trang nói: “Em chính là ngu ngốc, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn.”

“…” Xuân Hỉ nhìn lại, có người an ủi như vậy sao!

Thật lâu sau, Gia Lập thở dài: “Xuân Hỉ, bỏ qua anh ta, em còn có thể gặp người tốt hơn, em đáng giá được người khác đặt ở trong lòng quý trọng cùng yêu thương. Không cần khổ sở, người như thế không đáng.”

Xuân Hỉ quái dị nhìn anh một cái, “Em không thấy khổ sở a, mà em cũng không thích anh ta!”

Gia Lập cười cười, thản nhiên nói: “Tốt nhất là như vậy.”

“Gia Lập, anh làm sao mà biết anh ta là người xấu? Anh nhìn thấy a?” Xuân Hỉ kỳ quái hỏi, theo lý thuyết, anh chỉ thấy qua Hứa Ninh vài lần a.

Gia Lập lắc đầu: “Anh không lợi hại như vậy, có điều là thấy hắn dẫn vợ đến bệnh viện để phá thai.”

“Không phải chứ…” Xuân Hỉ nho nhỏ giật mình, cô nghĩ Hứa Ninh nhiều lắm cũng chỉ là thiếu gia phong lưu, không nghĩ tới anh ta là thành phần lừa đảo như thế! Đã kết hôn mà còn gây ra tai họa cho con gái nhà người ta như thế!

Xuân Hỉ xới hai muôi cơm, nghĩ đến cái gì, hỏi: “Gia Lập, kỳ thật anh chuyển đi là vì bất đắc dĩ a?”

Gia Lập gật gật đầu.

“Nếu anh có bạn gái, thì Trình mẹ có phải sẽ không hội bức anh ở cùng một chỗ với em, anh cũng sẽ không chuyển ra ngoài hay không?”

“Có thể nói như vậy.”

Xuân Hỉ mắt tròn chớp chớp, buồn đầu tiếp tục ăn cơm, tiểu vũ trụ của cô lại bắt đầu nổi lên một kế hoạch tuyệt hảo.