Trình Gia Có Hỉ

Chương 2: Chướng ngại yêu đương




Ngồi ăn món điểm tâm ngọt trong cửa hàng, Điền Nghiên Nghiên ôm bụng tựa vào trên bàn cười, "Ha ha ha ha, mình thật sự muốn được chứng kiến một chút bộ dạng run rẩy của mặt than quá! Xuân Hỉ à, cậu thật không dễ dàng, rốt cục trước mặt của anh ta thắng mới được một trận!"

"Tuy nhiên đây chỉ là hạ sách, mình còn cảm thấy bị mẹ mang bán." Xuân Hỉ thập phần ưu sầu nói, "Sau đó mình lại bảo với mẹ rằng đấy là mình nói giỡn, kết quả là mẹ mình trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, tận tình khuyên bảo mình cùng Gia Lập thử xem xem. Thử xem có gì tốt chứ, nếu có thể thành chúng mình đã ở cùng một chỗ lâu rồi chứ không phải chờ cho tới bây giờ?"

"Cậu trước đây không phải rất thích anh ta hay sao, cậu xem tốt xấu cũng là thanh niên tuấn tài, gần quan thì được ban lộc, không thử thì làm sao mà biết là không thích hợp?" Điền Nghiên Nghiên nói.

Xuân Hỉ trừng mắt: "Ai thích anh ta chứ! Cho cậu thử sống cùng với núi băng đấy hai mươi ba năm, cậu sớm muôn gì cũng biến thành băng. Mới trước đây còn cảm thấy anh ta đối với mình rất tốt, lớn lên mới phát hiện được chân tướng tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn mình không biết đã bị anh ta lừa dối bao nhiêu lần, gạt mình nói phía dưới nhà chúng ta trước đây là bãi tha ma đấy, buổi tối nếu trẻ nhỏ đi ra ngoài cửa sẽ bị ma quỷ bắt đi, từ lúc đây về sau buổi tối mình cũng không dám kéo anh ta đi chơi, chỉ có thể đến nhà hàng xóm cách vách đoán phải đoán trái! Kỳ thật anh ta chính là chê mình phiền, sợ mình luôn đi theo anh ta. Còn có, lúc mình nhiệt huyết sôi trào đối mặt với ba mẹ đòi kháng chiến, anh ta tự nhiên lại giúp đỡ bọn họ giáo huấn mình! Mình vẫn nghĩ đến anh ta với mình là cùng một giuộc, nhưng mình thật sai lầm, cậu không biết mình lúc đó thương tâm như thế nào. Muốn mình cùng anh ta kết hôn, không cần nói đến cửa, cả cửa sổ đều không có!"

Khi Xuân Hỉ nói về Gia Lập như chưa bao giờ hết chuyện để nói, có thể lôi kéo Điền Nghiên Nghiên nói liền mấy giờ, nói đến nói đi cũng chỉ có vài việc lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi. Trước kia là như thế này, hiện tại cũng là như thế này, lỗ tai Điền Nghiên Nghiên nghe đến sắp nổ tung.

Nếu cho Điền Nghiên Nghiên nói thì, cô cảm thấy Xuân Hỉ thật ra một chút cũng không chán ghét Trình Gia Lập, thậm chí là còn thích, cái chính là cô cũng không biết mà thôi. Đương nhiên, tiểu thuyết ngôn tình Điền Nghiên Nghiên cũng xem nhiều lắm rồi, cả ngày ảo tưởng đôi thanh mai trúc mã trước mắt này sẽ thành thân, sẽ an ủi cô, một cô gái đang cô đơn. Cho nên, cô nói, cũng không thể toàn là sự thật.

"Chờ một chút, mình có điện thoại." Xuân Hỉ lấy điện thoại di động đi ra mắt nhìn Điền Nghiên Nghiên quơ quơ nói, "Mặt than."

"Alô?" Lúc Xuân Hỉ nhận điện thoại một tiếng ‘Alô’ kia thực luôn vui vẻ, âm điệu nhẹ nhàng hơi hơi hướng về phía trước, tinh thuần không chứa thanh âm tạp chất làm cho người ta nghe xong cảm thấy thoải mái.

"Ở đâu?" Trình Gia Lập luôn hỏi như vậy.

"Em cùng Điền Nghiên Nghiên ăn kem ly ở Trung tâm DQ, anh có khả năng không biết, ở phía con đường lớn mới mở đó, đối diện với khách sạn Cửu Giang..." Xuân Hỉ dong dài nói một đống dấu hiệu, sợ Gia Lập không tìm thấy cô. Nhưng mà cô cũng không ngẫm lại Gia Lập là loại người nào, làm sao có thể không biết chứ.

"Chờ một chút, anh qua gặp em ngay bây giờ." Gia Lập đánh gãy miêu tả không chừng mực của cô.

"Vâng."

Dập điện thoại, Điền Nghiên Nghiên hỏi cô nói gì đó, Xuân Hỉ nói: "Gia Lập nói đến đây gặp mình.”

"Găp cậu để làm gì”

Xuân Hỉ sửng sốt, "Ai nha, mình quên hỏi rồi”

"Cậu đúng là cái đồ!"

"..."

Không lâu sau Trình Gia Lập đã đến, anh ta nở nụ cười thản nhiên nhìn Điền Nghiên Nghiên một chút, sau đó lôi Xuân Hỉ dẫn hai người đi ra ngoài.

Điền Nghiên Nghiên đẩy đẩy Xuân Hỉ, nhỏ giọng nói: “Gia Lập nhà cậu rất bình dị gần gũi a, cậu xem anh ta còn nhìn tớ nở nụ cười. Xem ra mỗi lần anh ta gặp tớ đều cười nha."

Xuân Hỉ chậc chậc lắc đầu: "Anh ta đối ai đều như vậy, thoạt nhìn vẻ mặt ôn hoà, bộ dáng nói chuyện rất tốt, nhưng thật ra bản chất của anh ta rất lạnh lùng, nói một là một, hai là hai! Chuyên chế! Phong kiến!" Cô ở phía sau Gia Lập vươn tay khoa tay múa chân, làm bộ đánh đánh vào sau gáy anh ta, "Cậu tuyệt đối không biết, khuôn mặt thật của Trình Gia Lập chính là mặt lạnh bạo quân, người đội lốt thú..."

Gia Lập bỗng nhiên quay đầu lại, Xuân Hỉ cũng nhanh đem tay buông xuống, ngậm miệng lại, nịnh nọt cười hắc hắc.

Điền Nghiên Nghiên nhìn Xuân Hỉ một chút, nhịn cười xuống không dám phun ra.

Anh đem cửa xe sau mở ra, nói: "Trước tiên nên đưa Điền tiểu thư trở về."

Điền Nghiên Nghiên ngồi vào trong xe, Xuân Hỉ đang muốn đi theo vào, Gia Lập lại đem cửa đóng lại, "Em ngồi ở phía trước đi."

"Vì sao?"

Gia Lập nhìn cô không nói một lời, cô thật đúng là lại để anh lái xe!

Biểu tình của anh nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt, ý là muốn nói: đừng nhiều lời vô nghĩa!

Xuân Hỉ chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, "Vâng" một tiếng ngoan ngoãn ngồi vào ghế trước.

Dọc theo đường đi, chỉ có Xuân Hỉ cùng Điền Nghiên Nghiên hai người líu ríu nói chuyện không ngừng, Gia Lập hoàn toàn không tham dự vào. Sau khi đem Điền Nghiên Nghiên đuổi về nhà, Gia Lập đem xe chạy đến siêu thị lớn nhất thành phố B cũng không xa nhà bọn họ lắm.

"Anh không phải vì muốn đi siêu thị riêng cùng với em mà tới đón em đi đấy chứ?" Xuân Hỉ đi theo anh xuống xe.

"Không phải."

Đợi hơn nửa ngày, Gia Lập cũng chưa nói.

"Đó là...?" Xuân Hỉ kéo dài thanh âm hỏi, anh cũng không để cho cô nói hết câu cho nghiêm chỉnh.

"Có chút việc muốn cùng em nói chuyện một chút, thuận tiện đến đây mua vài thứ." Gia Lập nói.

"Có phải chuyện đính hôn kia hay không?" Xuân Hỉ đắc chí nói, cô nghĩ cô đã đoán đúng.

Gia Lập nhìn cô một cái, không trả lời.

Xuân Hỉ đi theo phía sau anh trực tiếp vào thang máy đi lên tầng 3, Gia Lập hỏi người bán hàng loại thảm điện tử nào chất lượng tốt nhất, Xuân Hỉ nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, nói: "Anh mua thảm điện làm gì? Đã tháng ba rồi, chịu khó một chút mùa đông sắp trôi qua rồi."

"Thảm của ba mẹ mấy ngày hôm trước bị hỏng rồi, dung túi chườm nòng ngủ không quen, nửa đêm thường xuyên phải đứng lên đổi nước ấm."

"Vâng, thế thì nên mua, người già rất sợ lạnh, không bằng anh nên mua thêm một cái nữa." Xuân Hỉ nói xong, nhìn Gia Lập hì hì cười, “Em sợ em cũng phải dùng, tiếp xúc với bất lương, thực dễ dàng gặp chuyện không may."

Gia Lập không để ý cô, nói với người bán hàng: "Lấy một cái này."

Xuân Hỉ chạy nhanh cầm thêm một cái đưa cho người bán hàng: "Tính thêm cái này nữa!"

Chờ bọn họ từ siêu thị đi ra, trừ bỏ Gia Lập mua đồ dùng hàng ngày, trên cơ bản đều đồ ăn vặt cùng đồ uống là của Xuân Hỉ. Việc làm mỗi ngày của Xuân Hỉ đó là chiếm tiện nghi của Gia Lập! Những nơi cô muốn đến chơi đều là lừa Gia Lập đến nơi đó.

Ngồi trở lại trong xe, Xuân Hỉ chà xát tay, "Lạnh quá, bật điều hòa đi!"

"Lúc ăn kem ly sao không thấy em kêu lạnh” Gia Lập giọng mỉa mai nói.

"Gia Lập không thú vị gì cả, kem ly phải ăn ở mùa đông mới đã nghiền." Xuân Hỉ thổi tay.

Một lát sau, trong xe dần dần ấm lên, nhưng mà Gia Lập lại không có ý muốn lái xe

"Ơ, sao không đi vậy?" Xuân Hỉ quay đầu nhìn anh.

Bàn tay Gia Lập đặt ở trên tay lái, bỗng nhiên quay đầu nói: "Về chuyện đính hôn mà mẹ anh nói chuyện đó anh muốn nói một chút, em có thể coi như chuyện đấy chưa xảy ra."

"A? Vâng..." Xuân Hỉ kinh ngạc gật đầu, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, khó được đùa giỡn với anh được một lần, làm sao cũng phải đùa đến cùng! Cô lại lắc đầu nói: "Như vậy sao được, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, em đã nói đồng ý đính hôn chính là đồng ý đính hôn, làm sao có thể coi như chưa xảy ra? Anh nghĩ rằng chuyện em và anh tùy tiện nói a?"

"Thật sự?"

"Thật sự!"

"Được, nói lý do."

Xuân Hỉ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em chỉ là muốn, tìm một nam nhân xem mắt, cùng anh ở một chỗ, trải qua tình yêu cuồng nhiệt, từ từ phù hợp, cuối cùng là kết hôn, còn có có thể chia tay, ly hôn, sau đó lại tìm một người như vậy lại trải qua một lần, quá trình dài dòng như vậy quá lãng phí thời gian, còn không bằng tìm anh." Cô ra vẻ rộng lượng thở dài thật sâu, "Ai, kỳ thật nếu anh không muốn cũng không có quan hệ, em sẽ không ép buộc anh."

"Sao em không quen bạn trai đi?" Gia Lập nói chuyện một câu không đâu như vậy.

Xuân Hỉ nhìn anh, không hiểu, có ý tứ gì? Đúng vậy, cô quả thật không có bạn trai, cho nên sao?

"Em là có chướng ngại về chuyện tình yêu, đến nay chưa kết giao với một bạn trai nào chính thức, lại nguyện ý tùy tiện tìm một nam nhân có sẵn kết hôn. Em định sẽ không yêu đương gì sao?" Gia Lập lại mỉm cười, nhưng mà Xuân Hỉ xem ra là cười nhạo! Là cười nhạo. Trắng. Trợn!

Xuân Hỉ mở to hai mắt nhất, "Anh mới có vấn đề về chuyện tình cảm ý! Cả nhà anh đều có vấn đề! Em không yêu đương là do em bảo thủ được không! Anh nghĩ rằng em và anh giống nhau à, tùy tiện tìm một người rồi nói muốn kết hôn!"

"Anh tùy tiện? Em không yêu đương gì lại nguyện ý kết hôn, như thế càng tùy tiện hơn."

Xuân Hỉ bị nghẹn họng, giương miệng nói không ra lời, cuối cùng cô cắn răng oán hận mở cửa xe đi xuống, "Có gì đặc biệt hơn người chứ! Không phải là yêu đương sao! Tôi đây liền tìm một bạn trai cho anh xem!"

Nói xong cô quay đầu bước đi, đi được vài bước cô liền trở về, còn không quên đem đồ ăn vặt ở phía sau mang đi, cô nhìn Gia Lập làm một cái mặt quỷ, ‘Phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

Phía sau tựa hồ nghe thấy Gia Lập nói: "Đừng hồ nháo, trở về."

-

Chứng bệnh về vấn đề tình cảm.

Có lẽ cô thật sự có vấn đề về chuyện tình cảm đi. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cô là một kẻ dở hơi, nhân duyên không tệ, bạn bè nhiều, nhưng bạn bè là nam giới thì thật ra không có. Trừ bỏ Gia Lập, cô sẽ không tiếp xúc với quá nhiều đàn ông. Thậm chí có thể nói, cô e ngại cùng đàn ông ở chung một chỗ, bởi vì cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Gia Lập tuyệt đối lại là ngoại lệ.

Cũng chỉ có Gia Lập trong thế giới của cô, đạp trúng điểm yếu của cô, cô mới có thể nổi trận lôi đình như vậy. Cô cũng không hiểu được làm thế nào để che dấu chính mình, mặc kệ là ở trước mặt Gia Lập, hay là ở trước mặt người khác.

So với hiện tại là tốt hơn rồi, Xuân Hỉ lách cách lách cách đánh chữ với máy tính, đánh xong một hàng lại xóa đi toàn bộ xong lại đánh lại, táo bạo vô cùng.

Đồng nghiệp cách vách trong văn phòng, Chu Thiến Văn di chuyển ghế qua xem, "Xuân Hỉ, cậu làm sao thế? Bàn phím đều bị cậu đánh sắp hỏng rồi!"

"Làm cái gì làm cái gì?" Mới nghe xong có một nửa Chu Tiêu đi tới, thăm dò hỏi, "Cái gì sắp hỏng rồi?"

Chu Thiến Văn vừa thấy anh ta đến, tránh không kịp, chuyển ghế về chỗ ngồi của mình tiếp tục làm việc.

Chu Tiêu ở bọn họ có biệt danh là ‘vua bát quái’, thiên văn lý cổ kim nội ngoại, không có chuyện gì anh ta không biết. Khi Xuân Hỉ vừa vào công ty, Chu Thiến Văn liền nhắc nhở qua cho cô biết, trăm ngàn lần nên cách xa Chu Tiêu một chút, bởi vì chỉ cần là ngồi tán gẫu cùng anh ta mấy câu, ngày hôm sau toàn bộ công ty đều sẽ biết người nọ tình sử bí sử gia sử bệnh sử như thế nào.

Xuân Hỉ vốn cảm thấy hình như hơi khoa trương, còn chê cười Gia Lập, Gia Lập đã dặn cô ở công ty làm việc nhiều mà ít nói đi, bởi vì cô nói rất nhiều! Ai ngờ không bao lâu, trong văn phòng mọi người đều biết cô đi cửa sau dựa vào quan hệ mà vào được, thế cho nên cô đã bị cô lập một thời gian.

Đồng nghiệp trong công ty đều ghét anh ta, trừ bỏ lúc anh ta buôn chuyện ở ngoài, còn bởi vì anh ta hay cùng với quản lý đâm chọc, dùng từ địa phương của thành phố B mà nói, Chu Tiêu chính là ‘A báo tinh’!

"Ôi, sao mà không nói vậy? Nói để cho mọi người cùng nhau chia sẻ thôi mà!" Chu Tiêu nắm mấy tờ giấy trong tay, cười tủm tỉm nói.

Xuân Hỉ ngẩng đầu quay nhanh nhìn anh ta một cái, hỏi: "Có việc gì sao?"

"Có rồi có rồi, vừa rồi quản lí mới đưa cho tôi mấy đơn đặt hàng xuất khẩu, ngày mai phải dùng gấp. Tôi xem ra rất thích hợp với Xuân Hỉ, phiên dịch tốt vào làm nhanh cho tôi đấy! Trước ngày mai!"

Xuân Hỉ lấy mấy tờ giấy từ trong tay anh ta rút ra, quăng xuống bàn, "Được, trước ngày mai tới lấy đi."

Chu Tiêu đi rồi, Chu Thiến Văn lại thăm dò nói: "Cậu làm sao phải nhận, quản lí đưa cho anh ta làm chứ có phải đưa cho cậu làm đâu! Cầm lông gà bắn tên, anh ta tính nhận công à!"

"Dù sao mình cũng đang không có việc, làm mấy đơn hàng này coi như rèn luyện trình độ phiên dịch đi." Xuân Hỉ nói.

"Nếu là mình, mình sẽ không nhận đâu, mình còn phải hẹn hò, trang điểm còn chưa có thời gian chứ nói gì đến có thời giờ làm mấy việc đó." Cô biết rõ Xuân Hỉ độc thân, còn đem hai chữ ‘hẹn hò’ nói ra lại đặc biệt uyển chuyển có cảm tình, giống như đọc thơ hay đọc cảm nhận trận đấu.

Xuân Hỉ hít vào một hơi, lấy điện thoại di động nói: "Mình đi toilet."

"Điền Nghiên Nghiên, ai gia lệnh cho cậu mau dẫn đàn ông đến đây! Hôm nay không được thì ngày mai!" Xuân Hỉ tránh ở trong toilet hổn hển gọi điện thoại.

"Làm sao vậy hử? Nói cho nô tỳ xem nào." Điền Nghiên Nghiên chậm rãi hỏi.

"Không phải là chuyện bạn trai của mình sao? Sao đi đến đâu cũng bị khinh bỉ? Người thuần khiết như mình đốt đèn lồng đều tìm không thấy, họn họ dựa vào cái gì để khinh bỉ mình.”

Điền Nghiên Nghiên trầm mặc vài giây, từ từ nói: "Kỳ thật là... Không có bạn trai, thật đúng đều là do cậu."

"Điền Nghiên Nghiên.” Xuân Hỉ khóc không ra nước mắt, “Đừng nói theo như vậy!”

"Được rồi, chị hôm nay sẽ tìm cho em một tá đàn ông được không? Tuy rằng chỉ số mị lực của em là có chút… Tuy nhiên, vẫn là có rất nhiều đàn ông thích loại người này!" Điền Nghiên Nghiên tinh thần tỉnh táo.

"Nhỏ thì làm sao? Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở! Nói như vậy, phải thường xuyên giữ liên lạc, con mồi tới tay liền kêu một tiếng, mình sẽ xuất phát, một chiêu bắt con mồi, khoe ra với đồng chí Trình Gia Lập!" Xuân Hỉ giơ nắm tay, ý chí chiến đấu sục sôi.