Trình Gia Có Hỉ

Chương 34: Ngụy thuyền diễn thời gian (2)




Edit: gau5555

Beta: meott

Xuân Hỉ thảo luận với Điền Nghiên muốn đi du dịch ChỉNam. Điền Nghiên hỏi: “Cậu cùng Trình Gia Lập cũng muốn đi Hạ Môn?”

Xuân Hỉ gật gật đầu; “Hạ Môn trừ bỏ đảo Cổ Lãng còn cái gì đẹp?”

“Rất nhiều a.”

“Rất nhiều là thế nào?”

“Ưm, mình nghĩ cậu có thể đi hết một lúc.”

“…” Xuân Hỉ phủ ngạch, “Điền Nghiên, mình thực hoài nghi cậu có đã đi qua Hạ môn hay không…”

Điền Nghiên mắt lé: “Mình đi đã lâu rồi, đừng nói du lịch Chỉ nam, mà ngay cả cái lông đều chưa có. Dù sao các cậu không đi cùng đoàn, không cần nóng nảy, giống như đi nghỉ, mua cái bản đồ, muốn đi chỗ nào thì đi, không nhất định lúc nào cũng phải đi du lịch phong cảnh.”

Xuân Hỉ gật đầu: “Có đạo lý.”

“Hơn nữa nhiệm vụ lần này của cậu không chỉ có vui chơi sung sướng.” Điền Nghiên nói.

“?” Xuân Hỉ sửng sốt, không phải chơi đùa, còn có thể là cái gì?

Điền Nghiên cười cười, phun ra vài: “Hạ gục Trình Gia Lập!”

“Phốc…” Xuân Hỉ phun ra một ngụm nước, “Cậu gần đây có phải nhu cầu tình dục có vấn đề hay không a!”

Điền Nghiên không cho là đúng, cùng cô cẩn thận phân tích: “Cậu ngẫm lại đi, Trình Gia Lập được coi là thanh niên tài tuấn đi?”

Xuân Hỉ gật gật đầu.

“Bệnh viện bọn họ không ít nữ bác sĩ nữ y tá nữ bệnh nhân mơ ước anh ta đi?”

Xuân Hỉ gật đầu mãnh liệt: “Phòng bọn họ còn có một người! Được coi là đại mỹ nữ!”

Điền Nghiên đến đây dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Trình Gia Lập đã 30 tuổi đi?Namnhân tuổi này, ở phương diện kia đang tràn đầy, cậu xem anh ta chưa kết giao qua bạn gái, thời điểm dục hỏa đốt người, muốn giải quyết như thế nào?”

Xuân Hỉ che lại môi, không khỏi giật mình: “Tùy tiện tìm một người?”

Điền Nghiên liếc mắt: “Cậu cảm thấy Trình Gia Lập sẽ làm như vậy? Cậu ngốc a! Trình Gia Lập khẳng định là……Tự giải quyết. Cậu có biết như vậy đối với thân thể nam nhân thật sự không tốt, hiện tại cậu là bạn gái anh ta, còn có nghĩa vụ giúp anh ta giải quyết phương diện khó khăn này.”

“Hoá ra mình chính là công cụ cho anh ấy phát dục?”

“Cậu đứng có nói khó nghe như vậy! Quan trọng nhất là, làm cho Trình Gia Lập thích thân thể của cậu, muốn cậu, khẳng định sẽ phụ trách đối với cậu, như vậy đời này anh ta sẽ không thoát khỏi năm ngón tay của cậu!” Bàn tay Điền Nghiên nắm chặt, cười gian.

Xuân Hỉ trong đầu vẫn xoay quanh câu nói”Thích thân thể của cậu”, hai má phiếm hồng. Cô ở cùng một chỗ với Gia Lập cũng không bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ là ngủ đơn thuần, cô cũng chưa từng để ý qua cách nghĩ của anh, chỉ cùng anh hôn môi, ôm, cô cũng đã thực thỏa mãn, thực khẩn trương.

“Không nên không nên, Gia Lập khẳng định sẽ không nguyện ý, anh ấy rất đứng đắn.” Xuân Hỉ xua tay.

Điền Nghiên xuy một tiếng, “Mình cá cược với cậu, nam nhân trên giường đều giống nhau, cậu cứ xuất ra các kiểu kỹ năng tiến hành sắc dụ, anh ta tuyệt đối thần phục! Có tin hay là không?”

Xuân Hỉ mím môi nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật, cho dù chuyện kia không phát sinh, Gia Lập cũng sẽ phụ trách với mình, mình lại không vội mà kết hôn.”

Điền Nghiên hoàn toàn hết chỗ nói rồi: “Mình nói nha nhóc con, cuộc sống của cậu sao lại không có tình thú như vậy? Cậu cùng Trình Gia Lập đều đã hơn hai mươi năm quen biết, không cần phải hiểu biết nhau, hai người các cậu trên giường, không phải chuyện tình nước chảy thành sông sao!”

“Thực nhìn không ra nha Tiểu Nghiên, thì ra cậu là một sắc nữ nha!” Xuân Hỉ chỉ ngón tay, cho dù cô có tâm này, cũng không có can đảm làm đâu!

“Hỏi thế gian tình là gì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cậu hãy nắm chắc cơ hội tốt lần này, cường anh ta, thể hiện sức mạnh của cậu, như vậy về sau anh ta cũng không dám khi dễ cậu a, đối với cậu nói gì nghe nấy.”

Xuân Hỉ cắn môi, gật đầu, “Uhm, mình cũng nên cường một chút. Được rồi, mình hung hăng với anh ấy một chút là được rồi, cho dù tấn công cái gì, vẫn nên xem tiểu thuyết ngôn tình đi.”

“…”

………

Tất cả trình tự du lịch đều có Gia Lập phụ trách, Xuân Hỉ chỉ làm một việc, đó là đặt khách sạn. Nói là khách sạn, kỳ thật cũng chính là khu biệt thự của dân ở đảo Cổ Lãng, Xuân Hỉ cảm thấy rất có hương vị gia đình, vì thế liền đặt một gian tiêu chuẩn.

Trước ngày xuất phát, Gia Lập đến nhà Xuân Hỉ giúp cô sắp xếp hành lý.

“Đồ đạc không nhiều lắm, chúng ta sắp xếp trong một vali là được rồi.” Gia Lập nói.

“Dạ.” Xuân Hỉ không tập trung trả lời anh, ánh mắt vẫn bồi hồi ở trên khuôn mặt tuấn lãng, trong đầu nhớ tới những lời của Điền Nghiên.

Gia Lập buồn cười đưa tay nhéo nhéo mặt của cô: “Anh nhìn đẹp mắt như vậy sao?”

Xuân Hỉ gật đầu thật mạnh.

“Đừng náo loạn, đem những đồ em muốn mang theo ra, chúng ta nhanh một chút, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”

Sắp xếp xong, Gia Lập ở lại uống bát canh ngọt mới đi, Cố mẹ dặn nói: “Xuân Hỉ nhà chúng ta luôn mơ hồ, con cố gắng chăm sóc nó a, đừng để nó lạc mất.”

Gia Lập thấy Xuân Hỉ bất mãn trừng mắt, cười cười, nói: “Mẹ cứ yên tâm.”

Ngày hôm sau, qua hai lần chuyển máy bay hai người mới đến Hạ Môn. Bọn họ gọi xe đi đến bến tàu ở đảo Cổ Lãng, trực tiếp lên tàu thuỷ. Sau hơn hai mươi phút, bọn họ liền bước lên đảo nhỏ xinh đẹp này.

Có thể thấy được những toà nhà kiến trúc màu đỏ xung quanh, khắc dấu vết của thời đại, có biển làm chỗ dựa vững chắc, gió biển từng trận đánh úp lại, tới một chút tinh ngọt, phong cảnh rất đẹp.

Bọn họ tìm một chiếc xe điện, chạy thẳng đến khu dân túc.

Dân túc giấu ở trong ngõ nhỏ uốn lượn ngoằn nghèo, đối diện là một cửa hàng tạp hoá nhỏ, mọi đồ dùng hàng ngày đều có, mọi nơi im ắng, hoàn cảnh thực sự không tồi. Dân túc vốn là biệt thự của thời kì dân quốc, cửa đá màu xám, từng cầu thang đá hướng lên trên, thoáng ngẩng đầu, có thể thấy được nhà lầu ba tầng khuất ở trong cây cối.

Bọn họ dọc theo cầu thang đi đến cuối, đó là cửa chính của biệt thự. Vào cửa chính, là đại sảnh rộng lớn, đối diện cửa chính là ảnh chụp một ông cụ đang mặc quân phục ở trên tường, bát nhang hương khói đồ cúng đang đặt trên bàn thờ.

Theo sau, từ phía bên trái đại sảnh là hành lang gấp khúc đang có một bà lão đi ra, ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, cười tủm tỉm hỏi: “Đến dừng chân sao?”

Xuân Hỉ gật gật đầu: “Mấy ngày hôm trước cháu có lên mạng đặt phòng rồi, đây là phiếu đặt ạ.”

Bà lão cầm cái kình đeo ở trên cổ nhìn nhìn phiếu đặt, “ A, là gian tiêu chuẩn, đến đến, theo tôi đi lên phòng.”

Gia Lập cùng Xuân Hỉ đi theo bà lão từ hành lang gấp khúc đến lầu cuối, hành lang có chút tối, ẩn ẩn có mùi mốc.

Đi vào lầu hai, bà lão lấy từ trong thắt lưng ra một chùm chìa khoá, lấy ra hai cái chìa khoá ở giữa cho Gia Lập, một cái khác bà giữ lấy. Mở cửa, bà lão nói: “Gian tiêu chuẩn không có toilet, gian ở cuối chính là phòng tắm, nam nữ dùng chung.”

Xuân Hỉ vừa tiến đến, mắt liền choáng váng, cô kinh ngạc nói: “Vì sao chỉ có một cái giường, không phải… gian tiêu chuẩn sao?”

Bà lão có chút mộng: “Là gian tiêu chuẩn a, gian tiêu chuẩn không phải chỉ có một cái giường. Đúng hay không, phòng xa hoa này của chúng ta cũng chỉ có một cái giường.”

“…” Xuân Hỉ không hiểu được, nào có dân túc như vậy? Chẳng lẽ vốn không có hai giường một phòng?

Bà lão nhìn ra Xuân Hỉ nghi hoặc, ha ha cười rộ lên: “Cô dâu mới còn phân giường làm gì a, nơi này của tôi chuyên môn để cho vợ chồng hưởng tuần trăng mật, cho nên đều chỉ có một cái giường, lúc đặt phòng cô không biết?”

Gia Lập thả hành lý, cười nói: “Chúng con thực sự vừa lòng, phiền toái bà rồi.”

Bà lão gật gật đầu: “Vậy hai người ở lại đi, có vấn đề gì tìm cháu ta, nó ở lầu một phòng đầu tiên.”

Tiễn bà lão đi, trong phòng liền thừa lại hai người bọn họ.

“Nghỉ ngơi một chút, chốc nữa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.” Thời gian đã là chạng vạng, Gia Lập đặt hành lý thật tốt, cầm khăn mặt ướt nhẹp vắt khô sau đó đưa cho Xuân Hỉ lau mặt.

“Thực xin lỗi, em phạm sai lầm .” Xuân Hỉ than thở.

Gia Lập lại vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, không phải sai lầm gì lớn, một giường thì một giường.”

Xuân Hỉ thấy anh không tức giận, vì thế gật gật đầu: “Đúng vậy, cũng không phải chưa ngủ qua!”

Kết quả là bị Gia Lập trừng mắt.

Xuân Hỉ vắt ngang trên giường đôi thật to, nằm trong chốc lát. Gia Lập đứng ở bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Vách tường ở biệt thự cây cối tươi tốt uốn lượn tới cửa sổ, trước mắt đều là cây cối xanh biếc đỏ tươi, dưới lầu đó là ngõ nhỏ, có du khách đi đến tận đây chụp ảnh lưu niệm.

Sắc trời dần tối, trên đảo thời tiết lạnh dần, Gia Lập để cho Xuân Hỉ mặc áo len hở cổ, dẫn cô đi ra ngoài.

Đảo nhỏ không lớn, bọn họ mua bản đồ, rất nhanh, liền tìm được một loạt nhà hàng ở bờ biển. Bọn họ chọn một nhà hàng vị trí không tồi, gọi một chút hải sản cùng đồ uống, dưới yêu cầu mãnh liệt của Xuân Hỉ, Gia Lập đành phải gọi thêm mấy chai bia.

Đi đường vất vả, Xuân Hỉ vùi đầu vào ăn, Gia Lập lột tôm cho cô, một con lại một con, cô ăn thật kinh người.

Ước chừng cơm đã ăn no, Xuân Hỉ ngáp một cái, choáng váng hồ hồ nói: “Buồn ngủ quá, muốn đi ngủ .”

Gia Lập cầm tay cô: “Không đi dạo?”

Xuân Hỉ hai má đỏ bừng lắc đầu: “Ngày mai lại đi dạo, em mệt quá.”

Gia Lập nắm tay cô, dọc theo bờ biển trở về dân túc. Xuân Hỉ tắm rửa xong liền miễn cưỡng nằm ở trên giường, ôm chăn, thoải mái cực kỳ. Mùi rượu còn chưa hết, đầu cô thực sự choáng váng.

Đợi cho thời điểm Gia Lập tắm rửa xong trở về phòng, cô còn chưa ngủ.

Gia Lập tắt đèn đi, để lại cái đèn nhỏ ở đầu giường, mở tivi, ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn cô, sờ sờ cái trán của cô, hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”

Xuân Hỉ đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, ngửa đầu híp mắt, rõ ràng có chút say, cô hút hấp cái mũi, bỗng nhiên liền nói ra một câu: “Gia Lập, anh có nghĩ muốn em?”

Gia Lập ngẩn ra, không để ý cô, ánh mắt chuyển hướng TV.

Từ ban nãy, trong đầu Xuân Hỉ liền vẫn xoay quanh những lời xúi giục của Điền Nghiên, có lẽ là do rượu, cô bất chấp tất cả, cái gì cũng đều dám nói.

Xuân Hỉ thấy anh không phản ứng, đột nhiên đứng lên, ngồi trên đùi của anh, đối mặt với anh, khiêu cằm của anh, để sát vào, lặp lại: “Gia Lập, anh có nghĩ muốn em?”

Gia Lập bắt được tay cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nói: “Không ngủ được thì đi xuống chạy bộ.”

Xuân Hỉ cắn môi, hai tròng mắt rung động, cúi người hôn trên môi Gia Lập, sau đó đi vào hai má của anh, vành tai, cằm, hầu kết, từ trong ngực một đường đi xuống, ngón tay cũng tham lam tiến vào trong áo ngủ mỏng manh của anh mà làm càn.

Gia Lập toàn thân cứng đờ, ngăn cô lại, thanh âm có chút khàn khàn: “Em học của ai?”

Xuân Hỉ mờ mịt: “Em tự do phát huy a.”

Anh tách Xuân Hỉ đang dính ở trên người mình xuống giường nói: “Ngủ nhanh lên, không biết ai vừa rồi vẫn kêu mệt.”

Xuân Hỉ đi theo anh xuống giường: “Anh đi đâu vậy?”

Anh không để ý đến cô, đi giầy vào ra ngoài, Xuân Hỉ tay mắt lanh lẹ ôm lấy thắt lưng của anh: “Không được nhúc nhích!”Taynhỏ bé lại một lần nữa tiến vào áo ngủ của anh.

Gia Lập bất đắc dĩ xoay người nhìn cô, “Em có biết mình đang làm cái gì hay không?”

Xuân Hỉ kiên định gật đầu, “Tiến hành sắc dụ đối với anh!”

“Hậu quả là gì hình như em không hiểu lắm?”

Cô vẫn gật đầu: “Về sau em chính là người của anh, không đúng! Anh sẽ là người của em, cấm ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ.”

Gia Lập bỗng nhiên cười rộ lên, “Chờ em tỉnh rượu thì hãy nói đến chuyện này, đi ngủ đi!”

Cô nghiêng đầu: “Anh đúng là đối với thân thể em không hề có phản ứng? Dáng người của em cũng không phải khó coi đến vậy a.” Cô cầm tay của anh, đặt ở trên bộ ngực của mình, nhíu mày cắn môi: “Có phản ứng không?”

Gia Lập hoàn toàn bị cô làm cho điên rồi, ôm lấy dưới chân cô quăng đến trên giường, nằm ở trên người cô nhìn xuống, “Có ngủ hay không đây?”

Cô thật cao hứng nhìn anh: “Muốn ngủ cùng anh.”

“Xuân Hỉ, em sẽ không hối hận?”

Cô lắc đầu: “Không hối hận, sớm hay muộn đều phải đưa cho anh thôi, anh không biết trong này rất lãng mạn sao? Có bao nhiêu kỷ niệm …”

Cô còn chưa nói xong, đã bị Gia Lập hôn. Hơi thở hỗn loạn của anh, dán lên thân thể của cô giống như hoả diễm thiêu đốt. Cô bị hôn đến không thở được, lồng ngực phập phồng kịch liệt, như thế nào cũng không chịu buông hai tay đang ôm lấy Gia Lập ra.

Cô từ từ nhắm hai mắt, tùy ý anh bài bố. Thẳng đến khi trước ngực chợt lạnh, cô mới biết đựơc sẽ bị anh ăn sạch sẽ. Gia Lập ẩm ướt nóng hôn lần lượt toàn thân của cô, cô thoải mái rên lên tiếng, chảy ra mồ hôi tịnh mịn.

Gia Lập bắt được tay cô, hôn ngón tay của cô, thấp giọng nói: “Nếu sợ chúng ta liền dừng lại.”

Cô lắc đầu, xoay thắt lưng: “Anh cứ tiếp tục, em… em có chút khó chịu.”

Anh cúi đầu buồn cười, tách chân của cô ra, ngón tay chậm rãi dò xét đi vào, đợi đến khi cô thích ứng, mới thật cẩn thận vùi vào thân thể của cô.

Quả nhiên, Xuân Hỉ rụt lui lại, thân mình có chút phát run, nhưng mà cô vẫn mở mắt ra, kiên định nói: “Em không sợ, thật sự không sợ.”

Nói xong, ôm lấy cổ Gia Lập hôn vào môi của anh.

Taycủa anh cầm lấy mặt cô, động tác ở lưng đã nhẹ không thể nhẹ hơn, rất chậm rất chậm lấp chỗ trống trong cô, toàn thân buộc chặt, thẳng đến mức tận cùng, anh mới chậm rãi thở ra một hơi.

Toàn bộ quá trình, Xuân Hỉ cũng không có cảm giác được cái loại “Xé rách đau đớn” giống như lời người khác nói, đau là có một chút, nhưng lại càng nhiều hưởng thụ. Gia Lập thực sự ôn nhu, thực sự chuyên chú, mỗi bộ phận mỗi giây đều là nhìn chăm chú vào cô, quan sát biểu tình của cô, chỉ cần cô có điểm không khoẻ, anh đều dừng lại.

Xuân Hỉ cầm lấy cánh tay của anh, trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười, thân mình xoay không ngừng.

Gia Lập bỗng nhiên dừng lại, che lại miệng của cô, nói: “Xuân Hỉ, có thể nói nhỏ hay không? Nơi này hiệu quả cách âm không tốt, chẳng lẽ em muốn cho toàn thế giới đều biết chúng ta đang làm chuyện này?”

Xuân Hỉ ánh mắt ướt sũng, toàn thân đều là mồ hôi, vô lực nói: “Được được, em không kêu, anh tiếp tục tiếp tục.”

Gia Lập bất đắc dĩ cười rộ lên, ôm lấy cô, lại bắt đầu luật động nổi lên.

Xuân Hỉ cắn miệng, nhịn xuống xúc động muốn kêu to, ngược lại biến thành đổ mồ hôi toàn thân, mày nhăn lại, miệng bị cô cắn đỏ bừng. Không biết làm sao khi anh đụng tới, toàn thân cô bỗng nhiên run rẩy một chút, cô hoang mang nhìn anh, ai ngờ Gia Lập ý xấu hướng thẳng nơi kia về phía trước, để cô ở trong ngực anh, khó nhịn lắc đầu: “Không cần… Gia Lập, em không cần…”

Anh cầm tay cô, hôn hôn môi của cô: “Nha đầu ngốc…”

Cuối cùng, cô vẫn nhịn không được kêu ra tiếng, thân thể căng thẳng, móng tay bấm vào da của anh, miệng lung tung kêu to: “Gia Lập… Em khó chịu…Em không cần… Ưm…”

Thẳng đến cao trào, Xuân Hỉ vẫn không ngừng run rẩy thở dài, nhanh chóng ôm chặt anh, nơi bí ẩn đều là nóng bỏng.

Anh còn ở trong thân thể của cô, giống như lưu luyến, giống như quấn quýt si mê nhẹ nhàng vuốt ve cô, mặt chôn ở bên gáy của cô.

Xuân Hỉ bỗng nhiên hô lên một tiếng: “Gia Lập, em có thể mang thai hay không?”

Gia Lập ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô chớp chớp ánh mắt, có chút kinh hoàng.

“Có lẽ…” Anh nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Bộ dạng cô như sắp khóc.

Anh cười rộ lên: “Không làm sao, mang thai thì chúng ta liền kết hôn, sau đó sinh hạ đứa nhỏ, đơn giản như vậy.”