Trình Quang Ngôn Tâm

Chương 5: Tôi tin tưởng anh




Toàn bộ quá trình xem phim mà nói vẫn rất tốt đẹp, Trình Quang ngồi trên sô pha một tay ôm Ngôn Tâm, mà y cũng không còn căng thẳng như trước nữa, thậm chí có chút thả lỏng tựa vào lòng Hàn Trình Quang xem phim.

Bất quá cảnh tượng tốt đẹp không duy trì lâu, khi xem xong phim, tới lúc Hàn Trình Quang muốn đi ra ngoài, Hứa Ngôn Tâm lại khôi phục vẻ căng thẳng ngay.

Kéo Ngôn Tâm ra cửa, Hàn Trình Quang cảm giác cứ chờ như vậy ở trong phòng cũng không phải ý tưởng hay, hơn nữa ban đầu anh luôn nghĩ rằng những người đuổi giết mà Hứa Ngôn Tâm nói là xã hội đen, nhưng cuối cùng khi anh nhìn thấy những người tìm y cộng thêm vài lần dò hỏi Hứa Ngôn Tâm, khiến anh cảm giác bên trong có nội tình, cũng khiến anh có chút hoài nghi, bất quá có một chuyện Hàn Trình Quang có thể khẳng định, đó chính là người truy bắt Hứa Ngôn Tâm cũng không phải xã hội đen gì hết.

Đợi đến khi ra ngoài, Hứa Ngôn Tâm vẫn phải trang điểm, nhất định phải che khuất bản thân mới có thể cùng Hàn Trình Quang đi ra ngoài, mà Hàn Trình Quang trực tiếp một tay ôm y đi trên đường.

Hàn Trình Quang dẫn Ngôn Tâm đến một công viên gần đó, bình thường cũng không có nhiều người, đặc biệt hiện tại chính là thời gian đi làm, lên lớp, nhiều lắm cũng chỉ có một hai đôi tình nhân hoặc là mấy cụ già, Hàn Trình Quang chọn nơi này vì nghĩ người ở đây không nhiều, Hứa Ngôn Tâm sẽ không quá mức khẩn trương.

“Em không cần lo lắng như vậy, em xem xung quanh đều không có người, cho nên đừng sợ.” Ôm lấy Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang thấy thân thể y vẫn cứng ngắc như trước, thì hơi bất đắc dĩ.

“Này, Tiểu Quang, hôm nay sao không đi làm?.”

Trên đường, hai người gặp bác Vương đang đi tản bộ, bác ấy là hộ gia đình cách vách căn nhà Hàn Trình Quang thuê, bình thường những lúc bác Vương không có việc gì làm thì thường đi dạo trong công viên một chút hoặc là tìm người chơi cờ.

Cảm giác được Hứa Ngôn Tâm khẩn trương ngay tức thì, một tay Hàn Trình Quang cầm tay y, sau đó cười nói với bác Vương: “Không phải là tại đang rãnh rỗi sao! Chứ không thì sao đụng phải bác chứ.”

“Người trẻ tuổi cũng không thể nhàn rỗi như vậy nha! Vị này là……” Cười nói một câu, bác Vương chú ý tới người được Hàn Trình Quang ôm vào trong ngực, cũng chính là Hứa Ngôn Tâm trang điểm quái dị.

“Đây là bạn của cháu, bạn chơi từ nhỏ… Ngôn Tâm, chào bác Vương đi.” Một câu cuối cùng, Hàn Trình Quang dặn dò bên tai Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa lấy tay nhéo nhéo lòng bàn tay y.

Cảm giác được Hứa Ngôn Tâm có chút kháng cự lách người đi, Hàn Trình Quang nắm bả vai y lại.

Bị Hàn Trình Quang ràng buộc, Hứa Ngôn Tâm giãy giụa không thoát, trong lòng dần có chút nôn nóng, hơn nữa giọng điệu hắn kiên định bắt y nhất định phải chào hỏi người trước mặt.

Dưới chân bắt đầu không ngừng ngo ngoe, bàn tay còn lại của Hứa Ngôn Tâm không bị Hàn Trình Quang nắm cũng không ngừng buông ra lại nắm chặt, thân thể càng nôn nóng hơn, cứ nhích tới nhích lui, như là chuẩn bị làm gì đó.

Cảm nhận rõ sự khác thường của Hứa Ngôn Tâm, trong lòng Hàn Trình Quang cả kinh liền nhanh chóng chào tạm biệt bác Vương, ôm y vội vàng đi đến khu rừng nhỏ bên cạnh.

“Ngôn Tâm, em làm sao vậy?” Đứng dưới gốc cây, Hàn Trình Quang thấy chung quanh không có ai, dùng tay kéo mũ Hứa Ngôn Tâm xuống, lại tháo kính đen y ra. Liền nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm nhíu chặt mày, khẩn trương nhìn mình, hơn nữa lúc này hai tay y siết chặt, mà lại dùng lực mạnh tới mức trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Hứa Ngôn Tâm như vậy khiến Hàn Trình Quang hoảng sợ, anh cảm giác y lúc này hẳn đang vô cùng tức giận, như chỉ cần hắn nói thêm một câu gì, Hứa Ngôn Tâm sẽ đấm mình ngay, mà anh nghĩ nghĩ, cảm giác là vì chính mình bắt y chào hỏi bác Vương nên y mới nổi giận, Hứa Ngôn Tâm vốn không thích ra ngoài, chính anh bắt buộc y đi, y đã có chút kiềm nén, lại bị yêu cầu phải chào hỏi, lúc này mới bùng phát lửa giận. Nhưng nếu vì nguyên nhân này, phải chăng Hứa Ngôn Tâm có chút phản ứng thái quá?

Hứa Ngôn Tâm không nói lời nào, Hàn Trình Quang cũng không nói chuyện, hai người cứ như vậy đứng ở nơi đó, Hàn Trình Quang im lặng là vì trong lòng thấy kỳ lạ, mà cảm giác kỳ quái càng ngày càng lớn, bất quá hắn nhìn thấy Hứa Ngôn Tâm giống như vì anh im lặng nên càng ngày càng nôn nóng, thậm chí y còn vươn tay nắm tóc mình, dưới chân cũng chuyển động liên tục, miệng thì cứ thì thào, lẩm bẩm gì đó, vô cùng kỳ lạ.

“Ngôn Tâm…… em không sao chứ?” Trong lòng có chút lo lắng, Hàn Trình Quang giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hứa Ngôn Tâm, nào ngờ lại bị y hất ra.

“Các người đều giống nhau, các người đều giống nhau!!!” Vốn đang nhỏ giọng lầm bầm thì càng lúc nói càng lớn, Hứa Ngôn Tâm nhíu mày, sắc mặt cũng càng ngày càng khó chịu, tay không ngừng túm tóc.

Cảnh tượng này khiến Hàn Trình Quang có chút kinh hãi, mắt thấy Hứa Ngôn Tâm càng ngày càng mạnh tay, anh vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa một tay dùng lực ôm chặt thân thể y, cố định y lại.

“Là lỗi của tôi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên bức em, em đừng giận.” Vội vàng nhận lỗi, tình trạng của Hứa Ngôn Tâm khiến Hàn Trình Quang có chút kinh hãi.

“Các người đều giống nhau, các người đều giống nhau, đều muốn hại tôi, đều muốn bức tôi!!!” Khàn cả giọng, tay Hứa Ngôn Tâm tăng thêm lực, dùng sức đẩy Hàn Trình Quang, trong lúc nhất thời Hàn Trình Quang có chút đứng không vững.

Hứa Ngôn Tâm đột nhiên bộc phát khí lực, Hàn Trình Quang bị đẩy ngã xuống đất, đợi đến khi anh đứng lên thì Hứa Ngôn Tâm đã sớm chạy xa, cảm thấy cả kinh, Hàn Trình Quang vội vàng đuổi theo y.

…………......ta là vạch phân cách........................................................

“Anh là ai! Anh muốn làm gì!”

“Con mẹ nó, chạy đi đâu hả thằng bệnh, đụng vào người ta rồi định chạy à!”

Hàn Trình Quang vừa chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, liền nghe thấy giọng nói phẫn nộ của một đôi trai gái, nhất thời cảm thấy không ổn.

Hàn Trình Quang đi theo tiếng nói ấy chạy qua, nhìn thấy chỗ đó vây quanh ba bốn người, vội vàng chạy tới xem thì thấy Hứa Ngôn Tâm bị một người đàn ông đè xuống đất, nắm đấm của anh ta rất nhanh nện xuống, mà trên mặt Hứa Ngôn Tâm cũng vô cùng hoảng sợ.

“Dừng tay!!!” Vội vàng chạy đến, Hàn Trình Quang giữ chặt cánh tay đang định bổ xuống người Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa đẩy mạnh người kia qua một bên, vươn tay kéo y vào lòng ngực.

“Em không sao chứ!” Mắt thấy cả người Hứa Ngôn Tâm phát run, trên mặt thì sưng đỏ, Hàn Trình Quang nhất thời vừa giận vừa lo, nhìn cái tên bị đẩy ngã đang giận dữ đứng lên, nhất thời buông Hứa Ngôn Tâm ra vung tay đánh qua.

……

Một bàn tay nắm tay Hứa Ngôn Tâm, một cánh tay ôm y, Hàn Trình Quang bầm tím mặt mày ôm y đi về nhà, dọc theo đường đi cũng không ngừng nhìn sắc mặt y, nhưng y mang mũ với kính đen, Hàn Trình Quang cũng không nhìn thấy, bất quá may mà Hứa Ngôn Tâm không có bị kích động hay nóng nảy, rất nghe lời bị hắn ôm đi ở trên đường.

Về đến trong nhà, Hàn Trình Quang liền gỡ mũ với mắt kính Hứa Ngôn Tâm mũ ra.

Hứa Ngôn Tâm bị người kia đè xuống đất đánh mấy quyền, hai má với khóe miệng đều bầm xanh, Hàn Trình Quang nhìn mà đau lòng, lật tìm trong nhà chai rượu thuốc, kéo y ngồi xuống thoa thuốc cho y.

Mà Hứa Ngôn Tâm cũng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha để Hàn Trình Quang thoa thuốc, đợi hắn thoa thuốc xong, Hứa Ngôn Tâm mới giương cặp mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn.

Bị Hứa Ngôn Tâm nhìn chằm chằm, Hàn Trình Quang dần dần có chút không được tự nhiên: “Ngôn Tâm, chuyện hôm nay…… kỳ thật là tôi sai, nếu tôi không nên ép em đi ra ngoài thì sẽ không bị người ta đánh, tôi cũng không nên bức em, em không thích chào hỏi mọi người thì sau này không cần chào.”

Hai tay cầm tay Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang châm chước ngôn từ, tận lực bình thản nói, phòng ngừa không cẩn thận lại làm cho Hứa Ngôn Tâm suy nghĩ lung tung, hôm nay y hô lên câu ‘Anh giống bọn họ đều muốn hại tôi’ khiến lòng của anh có chút hốt hoảng, nếu Hứa Ngôn Tâm nghĩ như vậy, vậy thì phỏng chừng về sau cũng sẽ đề phòng anh như người ngoài.

Nói xong những lời này sau, Hàn Trình Quang nhìn Hứa Ngôn Tâm, nhưng lại nhìn thấy hai mắt Hứa Ngôn Tâm bỗng dưng đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Thực xin lỗi……”

Đột nhiên Hứa Ngôn Tâm nghẹn ngào nói, khiến Hàn Trình Quang nhất thời vừa kinh ngạc vừa đau lòng, vội vàng vươn hai tay ôm chầm lấy y.

“Đừng khóc đừng khóc, em khóc tôi cũng khổ sở theo.” Cau mày, Hàn Trình Quang ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực, bàn tay cũng từng chút một vỗ về lưng Hứa Ngôn Tâm, nhưng cảm thấy y khóc càng thêm thương tâm.

Đợi đến khi Hứa Ngôn Tâm bình tĩnh trở lại, Hàn Trình Quang thấy bả vai mình đã ướt đẫm, đây là lần thứ hai Hứa Ngôn Tâm khóc, nhưng một lần so với một lần càng khiến hắn thêm đau lòng.

Thấy Hứa Ngôn Tâm không khóc nữa, Hàn Trình Quang vội vàng kéo y ra, từ trên bàn rút ra khăn tay giúp Hứa Ngôn Tâm lau đi nước mắt trên mặt, nhìn y khóc đến mắt mũi đều hồng cả lên, cộng thêm vết bầm trên mặt, quả thật chật vật không thôi, mà hắn cũng y chang thế.

Kéo Hứa Ngôn Tâm đi đến phòng tắm, Hàn Trình Quang xả đầy nước ấm vào bồn tắm, đóng cửa giúp y cởi quần áo, mà y cũng tùy ý Hàn Trình Quang làm.

Bất quá sau khi lột trần Hứa Ngôn Tâm xong, mặt Hàn Trình Quang vốn sưng đỏ nay càng đỏ hơn một phần, dặn lòng không nên có tạp niệm, để y ngồi vào trong bồn tắm.

Trong lúc Hứa Ngôn Tâm nghe lời tắm rửa, Hàn Trình Quang đem ánh mắt lặng lẽ chuyển tới trên người y, kỳ thật mấy ngày nay lúc Hứa Ngôn Tâm tắm, Hàn Trình Quang vẫn ở bên cạnh, bất quá vẫn không có dũng khí, không dám nhìn lén, hôm nay không biết tại sao hắn cảm thấy hắn với Hứa Ngôn Tâm sau khi trải qua chuyện vừa rồi dường như thân mật hơn rất nhiều, liền nhịn không được lén nhìn y tắm.

Làn da Hứa Ngôn Tâm rất trắng cũng rất trơn mịn, Hàn Trình Quang cảm thấy thân thể Hứa Ngôn Tâm quả thực vô cùng hoàn mĩ giống như trong tưởng tượng của hắn, tuy rằng y không có cơ bắp cũng rất gầy, nhưng Hàn Trình Quang vẫn cảm thấy ánh mắt mình bị cảnh sắc xinh đẹp kia hấp dẫn triệt để.

“Khụ, Ngôn Tâm……” Cảm thấy nếu mình cứ nhìn miết thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, Hàn Trình Quang vội vàng mở miệng nói gì đó để phân tán lực chú ý.

Thấy Hứa Ngôn Tâm ngẩng đầu nhìn về phía mình, lúc này Hàn Trình Quang mới tiếp tục nói: “Tôi không giống với những kẻ kia, tôi sẽ không hại em về sau cũng không ép em, hãy tin tưởng tôi.”

Cúi thấp đầu, qua một hồi lâu Hứa Ngôn Tâm mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Trình Quang, bên trong đôi mắt cũng ẩn ẩn tia sáng.

“Tôi tin tưởng anh, anh là người tốt, anh là người đối xử với tôi tốt nhất, anh không giống với bọn họ, anh sẽ bảo vệ tôi.”