Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 124: Thế giới hai người ngọt ngào




Mấy ngày nay Tần Lạc đều ở biệt thự nhà họ Hoắc, ban ngày có tài xế riêng đưa cô đến bệnh viện làm trị liệu, sau đó đón cô trở về.

Mỗi ngày Tiểu Tinh đều ở cùng cô, mỗi khi ở bệnh viện sẽ có người cho rằng bọn họ là mẹ con.

Ngay cả Mary cũng nói: “Tiểu Tinh vẫn chưa từng dính người như vậy.”

Tần Lạc xấu hổ cười: “Tôi cũng rất thích Tiểu Tinh, mỗi lần ở chung với bé thì có một cảm thấy duyên phận rất kỳ diệu.”

Mary có chút cảm động: “Quan hệ huyết thống mẹ con thật đúng là rất kỳ lạ.”

Tần Lạc có chút sửng sốt: “Cái gì?”

Mary lập tức biết mình nói lỡ miệng, vội vàn nói: “A...... Tôi là nói quan hệ huyết thống giữa mẹ con rất kỳ diệu, không nghĩ tới giữa cô với Tiểu Tinh cũng sẽ như vậy, cảm khái một chút mà thôi.”

Tần Lạc không nghĩ nhiều, dù sao Mary là bác sỹ, cô ấy chỉ đứng ở góc độ bác sỹ nhìn chuyện này, về phần cô với Tiểu Tinh, làm sao có thể là mẹ con đây?

Liền không để ở trong lòng.

Mary thấy cô không có tiếp tục truy vấn nữa trong lòng âm thầm thè lưỡi, nếu như nói lỡ miệng thì cô có lỗi lớn...

****

Hôm nay, Tần Lạc làm xong hẹn gặp mặt với bạn cùng phòng ở đại học F Đường Từ Từ ở thư viện, hai người hàn huyên một lúc sau thì đi vào tra tư liệu của mình.

Mỗi khi cần đi thư viện, Tần Lạc đều coi trọng thư viện ở trường học cũ, sách bên trong trên cơ bản cần gì đều có, muốn tra cái gì đều có, hơn nữa quen thuộc, còn có thể cùng bạn cùng phòng đại học hẹn gặp...

Thời gian ở thư viện dường như đặc biệt nhanh, Tần Lạc trong lúc vô tình nhìn ngoài cửa sổ một cái, thấy bây giờ đã muộn, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, phía trên thậm chí có năm cuộc gọi nhỡ của Hoắc Kỷ Thành.

Trong lòng cô thầm nghĩ không xong! Hôm nay Tiểu Tinh được bà nội đón đi, Hoắc Kỷ Thành hẹn buổi tối ăn cơm cùng cô...

Đây tính là cuộc hẹn ý nghĩa giữa bọn họ...

Không kịp suy nghĩ nữa, cô vội vàng tạm biệt với Đường Từ Từ: “Từ từ, mình có chút việc đi trước! Lần sau mời cậu ăn cơm!”

Đường Từ Từ hiểu rõ phất tay: “ok!”

Cô cảm thấy được, Lạc Lạc đang yêu...

Tần Lạc từ thư viện gọi điện thoại cho Hoắc Kỷ Thành.

Kêu thật lâu, đầu kia mới chậm rãi nhận nghe.

“Em vừa mới ở thư viện trường đại học F tra tư liệu, điện thoại để chế độ im lặng để ở trong túi, không phải cố ý không nhận điện thoại của anh!”

Tần Lạc vội vàng giải thích nói, không hy vọng tạo thành hiểu lầm không cần thiết.

“Không phải hẹn buổi tối cùng ăn cơm sao?”

“Thư viện quá an tĩnh, hơn nữa trong quá trình tra tư liệu rất dễ dàng quên thời gian...”

“Già mồm át lẽ phải!”

“Nào có! Người ta nói đều là sự thật...”

“Ừ hừ!”

“Em đã đến cửa trường học, em trực tiếp gọi xe đi?” Tần Lạc cố ý nói sang chuyện khác.

“Để anh bảo Đại Vệ qua đón em.”

“Không cần phiền toái như thế.”

“Chân em bây giờ mới vừa khỏi, không nên đi đường nhiều.”

“Ưm...”

Nghe đến đó, trong lòng Tần Lạc ngọt ngào, thì ra anh quan tâm mình như vậy...

Ngay sau đó nói: “Vậy em đi từ từ.”

“Ừ, tìm một chỗ ngồi chờ anh cũng được.”

Sau đó, điện thoại đã bị cúp.

Tay Tần Lạc cầm di động có một chút nóng lên, kể cả hai gò má, đỏ đến chỗ mang tai.

Gió đêm thật lạnh, nhưng sâu trong nội tâm của cô lại ngọt ngào.

Khi cô còn đang mơ màng, chuông điện thoại di động lại vang lên, Tần Lạc sững sờ nhận nghe: “Alo?”

Giọng nói Hoắc Kỷ Thành khàn khàn trầm thấp: “Định vị địa chỉ gửi cho anh.”

Tần Lạc trong lúc nhất thời nghe không hiểu: “A?”

Hoắc Kỷ Thành đành phải lập lại lần nữa: “Định vị địa chỉ của em lúc này cho anh, đừng nói với anh em chưa dùng qua?”

Gương mặt Tần Lạc đỏ như bị lửa đốt: “Em biết rồi.”

*****

Mười phút sau.

Một chiếc Spyker c8 màu đen số lượng có hạn đứng ở bên cạnh Tần Lạc, cô vừa lên xe đã bị anh giáo huấn: “Em có biết heo chết như thế nào không?”

Tần Lạc lúng túng nhìn về phía anh, bị anh đột nhiên hỏi làm cho ngây ngẩn cả người.

“A? Chết như thế nào?”

“Đần chết!”

“...”

Tần Lạc không hiểu nhìn anh, ánh mắt anh sáng quắc nhìn bản thân dường như nói mình.

Nhất thời, cô cảm thấy trên đỉnh đầu giống như có một đàn quạ bay qua.

Cạc cạc cạc...

“Em nào có.”

Cô nhỏ giọng lầu bầu một tiếng.

Hoắc Kỷ Thành khẽ liếc xéo nhìn cô: “Anh có nói là em sao? Nóng lòng thừa nhận sai như vậy?”

Tần Lạc bị dí dỏm ngầm của anh như sét đánh trong sống ngoài khét, dứt khoát hóa đá không nói, Hoắc Kỷ Thành không hài lòng hừ hừ: “Thế nào? Còn tức giận?”

Tần Lạc vội vàng cong lên khóe môi: “Không có, em chỉ theo quán tính tiến vào trạng thái đờ đẫn.”

Ngón tay Hoắc Kỷ Thành xoa đôi má trắng noãn của cô, ánh mắt dịu dàng mà sắc bén, “Cô gái, không cần có ý lừa gạt anh, anh ghét nhất là không thành thực.”

Tần Lạc cười đến vô tội: “Ở trước mặt anh, em nào dám! Tâm tư nhỏ gì vừa đến người anh đã bị phá hỏng, đâu còn phát huy đường sống?”

Hoắc Kỷ Thành kéo cô ngồi đến trên người mình: “Biết thì tốt.”

Tần Lạc ở trong lòng liếc mắt, lòng dạ Đại Ma Vương thật sự phúc hắc lại thâm sâu! Mình hoàn toàn không đùa được anh!

...

Trở về biệt thự, Tần Lạc bị Hoắc Kỷ Thành “Ép” ăn quá nhiều, ăn xong liền lôi kéo cô lên lầu, bị Tần Lạc tránh thoát: “Bụng em đã no tròn rồi!”

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành không kìm được dán ở trên bụng bằng phẳng của cô: “Rõ ràng là bẹp.”

“Không phải trong bụng anh, anh đương nhiên không cảm thấy!”

Tần Lạc tức giận mếu máo, dạ dày cô có thể ăn bao nhiêu cô rất rõ ràng.

Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên đưa tay sờ bụng cô, quả nhiên có chút tròn trịa, khác với sờ bình thường.

“Dạ dày em quá nhỏ, mới ăn như thế đã no.”

“Còn không ăn nhiều, anh coi em như heo sao!”

Tần Lạc hổn hển nhìn anh.

Hoắc Kỷ Thành không tức giận: “Có đôi khi em quả thật giống một con heo con.”

Tần Lạc hận không thể đánh anh một quyền, cô có chỗ nào giống heo con chứ?

Lập tức mím môi nói: “Anh không cần đặt biệt hiệu động vật gì lung tung cho em được không! Em cũng không phải không có tên.”

Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh một tiếng, không đưa ra bình luận.

Tần Lạc không muốn đứng một mình với anh ở lầu hai, cảm thấy... Rất nguy hiểm.

Vội vàng nói sang chuyện khác: “Ai nha! Bụng thật sự rất no! Chúng ta đi dạo ở sân sau đi!”

Ánh mắt cô tha thiết nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành.

Thật lâu sau - -

Hoắc Kỷ Thành mới miễn cưỡng nhìn cô một cái, xoay người đi đến sân sau.

Oh!

Tần Lạc vui rạo rực đuổi theo, trong lòng vui mừng đến hoa nở, vẻ mặt lại sóng nước chẳng sao, không có một chút vui sướng.

...

Mặc dù đã vào mùa đông, nhưng thời tiết bây giờ cũng không tệ lắm, trời đầy sao.

Tần Lạc thấy các loài hoa trong vườn hoa đang tươi tốt, bỗng nhiên bắt đầu nghĩ muốn hái ít cánh hoa tươi trở về tắm bồn.

“Em muốn lấy mấy đóa hoa có thể chứ?”

Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt mở miệng: “Loại chuyện này không cần hỏi anh, em muốn bao nhiêu cũng được, bảo người làm đến cắt.”

“Vẫn nên để tự em, em thích tự mình làm.”

“Vậy anh đây?”

Ý của Hoắc Kỷ Thành là: Em muốn anh đứng ở đây nhìn em hái hoa?

Tần Lạc không nghĩ sâu xa, rất thuận miệng nói một câu: “Anh giúp em cầm!”

Khóe môi Hoắc Kỷ Thành giật giật, anh không có cách nào tưởng tượng dáng vẻ mình cầm hoa.

Ngọn đèn ở sân sau hơi tối, Tần Lạc không chú ý đến vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành, vui vẻ xoay người đi đến trong vườn hoa, mặc dù bên trong hoa thi nhau nở, nhưng cô vẫn không đành lòng cắt quá nhiều, chỉ thật cẩn thận bẻ gãy mấy đóa hồng cùng cỏ Lavender...

“Còn chưa xong?”

Hoắc Kỷ Thành đợi có chút không kiên nhẫn.

Tần Lạc lại bẻ hai đóa hoa bách hợp: “Được rồi được rồi!”

Chờ khi cô từ trong vườn hoa ra ngoài, mặt Hoắc Kỷ Thành đã đen kịt, lạnh lùng hừ một câu: “Phụ nữ thật phiền phức!”

Tần Lạc trợn mắt nhìn anh: “Có bản lĩnh anh làm cho phụ nữ trên thế giới này đều biến mất đi!”

Hoắc Kỷ Thành dừng bước lại nhìn cô: “Bản lãnh già mồm càng ngày càng lợi hại rồi hả?”

Tần Lạc ngập ngừng nói: “Em nói sự thật.”

Lại đi hai bước, ánh mắt Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên dừng ở chỗ nào đó.

Tần Lạc không hiểu nhìn anh: “Sao không đi?”

Môi Hoắc Kỷ Thành động nhẹ: “Vừa rồi giống như thấy một con rắn bò qua...”

“A - - “

Anh nói còn chưa xong, thì nghe thấy Tần Lạc thét chói tai một tiếng nhào vào trong lòng anh, làm cho anh trở tay không kịp, hiển nhiên không hiểu cô làm sao vậy.

Tần Lạc hoàn toàn giống như bạch tuộc treo ở trên người anh, ánh mắt không dám nhìn sang bên cạnh, sợ nhìn thấy động vật làm cho cô sợ hãi.

Thật khủng khiếp!

Trước kia mỗi lần cô đến sân sau sao không thấy thứ gì đó dọa người như thế, xem ra, về sau cần cẩn thận!

“Nó đi chưa?”

“Cái gì?”

Hoắc Kỷ Thành sững sờ.

“Là thứ anh vừa nó đó...!”

“A...... Đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.”

“Anh xem nó đã chạy đi đâu?”

“Nó chạy nhanh như vậy, anh đâu thấy được.”

“Cho nên nói, đợi lát nữa còn có thể nhìn thấy nó?”

Hoắc Kỷ Thành có vẻ đăm chiêu gật đầu: “Ừ, không bài ngoại trừ khả năng này.”

Tần Lạc sợ tới mức không dám đi xuống, gắt gao dính ở trên người anh, giống như gấu Koala.

“Không phải muốn đi dạp sao? Mau xuống đi.”

Hoắc Kỷ Thành đã nhận ra tâm tư của cô, cố ý đùa cô.

Tần Lạc ra sức lắc đầu: “Không cần! Chúng ta trở về đi.”

“Dạ dày em còn chưa tiêu hóa.”

“Anh ôm em trở về như vậy bụng không phải tiêu hóa.”

“Anh chưa nói muốn ôm em.”

“Không! Em không muốn đi xuống.”

Tần Lạc dứt khoát tỏ vẻ vô lại, cô biết Hoắc Kỷ Thành không có khả năng ném mình xuống, ở phương diện này, cô không sợ.

Hoắc Kỷ Thành rất hưởng thụ cô làm nũng với mình, đương nhiên không có khả năng thật sự ném cô xuống, người cô nhẹ như chim treo ở trên thân mình một chút cũng không nặng.

“Bỏ hoa lấy ra, đâm vào anh rồi.”

Hoắc Kỷ Thành không ngại phụ nữ treo ở trên người mình, cũng rất ghét bỏ hoa Tần Lạc cầm ở trong tay.

“A...... Em cầm xa một chút.”

Tần Lạc bĩu môi, thật sự là một đại thiếu gia không phục vụ tốt!

Thẳng đến cửa phòng khách, Tần Lạc mới vùng vẫy muốn xuống, Hoắc Kỷ Thành lại không cho phép, dứt khoát bồng cô lên.

Tần Lạc xấu hổ đến cả khuôn mặt đỏ bừng: “Rất nhiều người làm ở đây.”

“Vừa rồi là ai vẫn la hét không chịu xuống? Bây giờ mới hối hận có phải chậm rồi không?”

Trong giọng Hoắc Kỷ Thành trầm thấp khêu gợi mang theo chút trêu chọc, Tần Lạc chỉ có thể chôn đầu ở trong lòng anh làm đà điểu...

Vì thế, nhóm người làm nhìn thấy một hình ảnh rất đặc biệt: Tiên sinh ôm Tần tiểu thư, trong tay Tần tiểu thư còn cầm một bó hoa tươi mới vừa ngắt lấy.

Trong lòng các cô còn YY, chẳng lẽ tiên sinh tặng cho Tần tiểu thư?

Tần tiểu thư cũng quá hạnh phúc! Quả thực làm đối tượng tất cả phụ nữ hâm mộ ghen ghét!

...

Trở lại phòng Tần Lạc ngắt lấy cánh hoa tươi vừa rồi hái xuống đặt ở trong chậu rửa, sau đó vớt chúng nó ra ngoài bỏ vào nước ấm vừa phải trong bồn tắm lớn.

Hoắc Kỷ Thành định tắm rửa cùng cô, nhưng nhìn thấy bồn tắm lớn phủ đầy cánh hoa tươi kia, nhất thời không muốn tắm rửa.

“Không thể quá nửa giờ!”

“Nhưng... em muốn nhiều ngâm nước lâu một chút, ai, ôi!”

“Ngâm nước lâu làm làn da sẽ nhăn.”

“Em sẽ không ngâm nước lâu.”

“Không được thương lượng, trong nửa giờ phải ra ngoài!”

Hoắc Kỷ Thành nghiêm mặt đi đến một gian phòng tắm khác, đêm nay rất không dễ dàng con trai không trở về, anh đương nhiên phải quý trọng cơ hội thật tốt.

Tần Lạc thè lưỡi với bóng lưng anh rời đi, thật sự là quỷ bá đạo chán ghét!

...

Trong phòng tắm.

Tâm tình Tần Lạc sung sướng đùa bỡn cánh hoa nổi ở trên mặt nước, khóe miệng không nhịn được ngâm nga tiếng hát, thật sự là một hưởng thụ!

Cô ngửa thân thể dựa vào, làm cho những cánh hoa xinh đẹp này tùy ý dán lên làn da mình, cô hận không thể cầm điện thoại vào chụp tấm hình cho tiểu ưu nhìn một chút.

Nhất định cô ấy tức giận đến giậm chân!

Nửa giờ sau, cả người cô phiếm phấn hồng từ trong phòng tắm đi ra, quấn tóc ướt cố ý lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt Hoắc Kỷ Thành.

Cả người Hoắc Kỷ Thành bốc hỏa nhìn cô: “Làm loạn nữa tối nay anh sẽ làm em ngay ở trên cửa!”

Tần Lạc bị lời nói khí phách rét lạnh của anh làm cho sợ “Bịch” một cái vọt vào phòng tắm sấy tóc, cố ý ở bên trong lề mề gần 20 phút mới ra ngoài.

Lúc đi ra trên mặt còn đắp một mặt nạ tảo biển màu đen.

Hoắc Kỷ Thành vừa ngẩng đầu thiếu chút nữa bị hù dọa, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Rửa mặt cho anh!”

Tần Lạc lui về sau một bước: “Đây là mặt nạ tảo biển, vô cùng bổ sung nước, sau khi đắp xong khuôn mặt sẽ trơn mềm, không tin em đắp cho anh một cái?”

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng nghiêm mặt nhìn cô, lại gọi tên đầy đủ của cô: “Tần Lạc!”

Tần Lạc bĩu môi: “Em chỉ có ý tốt! Anh nhìn đàn ông Hàn Quốc đều đắp mặt nạ! Đây không phải chuyện mất mặt cái, chẳng lẽ anh không hy vọng làn da mình mềm mại sao?”

Mặt Hoắc Kỷ Thành hoàn toàn đen.

“Lập tức đi rửa cho anh!”

“...”

Tần Lạc chần chờ vài giây thì nhanh chóng vào phòng tắm, thật ra tối nay cô cố ý đắp mặt nạ tảo biển màu đen để hù dọa anh.

Ha ha ha ha hô hô ~

Nhìn anh tức giận thành như vậy thực vui vẻ!

Nhưng mà - -

Chuyện về sau cô liền không vui nổi, bởi vì khi người đàn ông tức giận hậu quả rất nghiêm trọng, trực tiếp hung hăng kéo cô đến trên giường, nhanh chóng che đôi môi của cô lại.

“Ưm... Chờ một chút... Trên người em rất ngứa.”

“Ngứa cũng chịu đựng cho anh!”

“Anh cảm thấy trên người em giống như có gì đó.”

“Đừng kiếm cớ với anh!”

“Không có! Thật sự rất ngứa...”

Tần Lạc giật mình cảm thấy trên người giống như có rất nhiều nốt màu đỏ khó chịu, rất ngứa.