Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 88: Nhớ lại sáu năm trước




Bùi Tử Ninh nghe thế không chút nào nguôi giận, nhưng chuyện đã xảy ra, tức giận nữa cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể nói: “Chuyện này tôi nhất định sẽ theo sát đến cùng, sự an nguy đến bạn tốt của tôi tuyệt đối không thể qua loa!”

”Bùi tiểu thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để tìm cho ra Tần tiểu thư.”

”Cô nói tường tận cho tôi biết nguyên nhân hậu quả chuyện phát sinh.”

”Ừ, lúc ấy tôi với Tần tiểu thư cùng nhau...”

......

Cúp điện thoại xong, trong lòng Bùi Tử Ninh vẫn khó có thể bình tĩnh, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, nếu không tìm thấy Lạc Lạc, cô quả thực khó có thể tưởng tượng...

Vốn cho rằng du lịch lần này là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, kết quả trước khi về nhà một ngày xảy ra chuyện không may như vậy.

Đêm nay, nhất định không có cách nào ngủ được.

****

Sau khi Hoắc Kỷ Thành ôm Tần Lạc trở về phòng, thì bảo cô đi tắm trước, nhiệt độ trong cơ thể chỉ có dựa vào tắm để giảm bớt...

Tần Lạc đỏ mặt đi vào phòng tắm.

Hoắc Kỷ Thành ngồi ở phòng khách gọi điện thoại cho bạn tốt Ước Hàn, tư vấn cho anh phương pháp giải quyết.

Ước Hàn nghe xong nở nụ cười: “A Thành, chẳng lẽ cậu hồ đồ rồi hả? Cơ hội tốt đó! Nước chảy thành sông, đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết, có một không hai.”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Tôi là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?”

Ước Hàn không đồng ý quan điểm của anh: “Điều này làm sao được coi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Cũng không phải cậu hạ dược Tần Lạc, hai khái niệm này hoàn toàn không giống nhau.”

Hoắc Kỷ Thành vẫn không thích dùng phương thức này để có được Tần Lạc, “Dong dài! Nhanh nói biện pháp giải quyết.”

Ước Hàn bất đắc dĩ thở dài, tên ngốc này không hiểu phong tình!

”Thành thật mà nói, mặc dù tôi là bác sỹ, nhưng bác sỹ phải căn cứ tình hình thực tế của người bệnh để phán đoán nên uống thuốc gì, lúc này mình không nói đến không chạy đến kịp, coi như chạy đến cũng không giải quyết được chuyện gì...”

”Nhặt trọng điểm!”

Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn cắt ngang lời bạn tốt: “Dong dài quá, làm sao Mary chịu được cậu?”

Ước Hàn có chút bi thương: “Đơn giản mà nói, tôi không biết mức độ nghiêm trọng Tần Lạc trúng thuốc, cho nên phán quyết không được, ngoài biện pháp tốt nhất, dĩ nhiên chính là ngâm tắm nước lạnh hoặc là...”

Nói tóm lại, có thể không mua được thuốc giải lúc này, mà cũng không còn kịp.

Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể từ bỏ cúp điện thoại.

Trong lòng Ước Hàn thầm nghĩ, anh ta đã vì A Thành mà tạo ra điều kiện tốt, phải xem bản thân cậu ấy có hiểu mà nắm chặt hay không thôi...

Vô cùng mong đợi!

...

Hoắc Kỷ Thành đi đến cửa phòng tắm, cách cánh cửa mi tâm nhíu lại hỏi: “Có khỏe không?”

Kết quả bên trong chỉ có tiếng nước ào ào.

Đợi 2 phút sau, anh đẩy cửa ra, thìthấy hai tay Tần Lạc ôm cả người run rẩy ngồi trên mặt đất, dáng vẻ không cần phải nói có bao nhiêu đáng thương...

Một cái chớp mắt kia, anh hận không thể ôm cô vào lòng.

”Tần Lạc?”

Nghe thấy tiếng Tần Lạc ngẩng đầu, đôi môi đã bị cô cắn đến chảy máu, giọng nói run rẩy: “Tôi rất khó chịu.”

Hoắc Kỷ Thành nhìn dáng vẻ của cô không nhịn được đưa tay sờ trán của cô, phát hiện rất nóng.

Không đợi anh mở miệng, Tần Lạc cảm nhận được nguồn nhiệt thì giống như dây leo quấn đến...

Hoàn toàn làm cho Hoắc Kỷ Thành bất ngờ không kịp phòng ngự.

Giờ phút này, đối với Tần Lạc mà nói, hormone trên người đàn ông phát ra là một loại lực hấp dẫn trí mạng, làm cho cô không tự chủ được mà trầm mê ở trong đó, không cách nàotự thoát khỏi.

Đầu Hoắc Kỷ Thành đầy hắc tuyến, mặc dù bị một người phụ nữ toàn thân ướt nhẹp quấn lấy, nhưng anh không cảm thấy chán ghét chút nào, thậm chí còn...

Còn có một loại kích động khác thường.

Giống như côn trùng, có mặt khắp nơi gãi anh, làm cho anh không khống chế nổi...

Lúc này Tần Lạc đã hoàn toàn không có lý trí, chỉ theo bản năng của thân thể thúc đẩy cô làm gì...

Bốn cánh môi vừa tiếp xúc, thì không có cách nào tách ra.

Hương vị ngọt ngào quen thuộc, gợi lên ngọn lửa ở sâu trong lòng Hoắc Kỷ Thành.

Anh cũng chẳng quan tâm đến lý trí, chỉ biết tuân theo suy nghĩ của thân thể...

Bên ngoài bóng đêm lộng lẫy, Băng Cốc sống về đêm mới vừa bắt đầu, mà trong phòng, xuân tình kiều diễm, nhiệt độ trong không khí đang từng bước lên cao, mập mờ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Bùi Tử Ninh lo lắng một đêm, nhưng vẫn không có tin tức.

Hướng dẫn viên du lịch bởi vì sợ hãi cũng một đêm ngủ không ngon, bên cục cảnh sát không có bất kỳ tin tức gì, nếu thực sự xảy ra án mạng, chính cô ta cũng không có biện pháp báo cáo kết quả công tác...

Hoắc Kỷ Thành nằm mơ cũng không nghĩ tới Tần Lạc đã từng sinh con mà vẫn mang cho anh cảm giác tuyệt vời như thế, giống như chưa từng bị khai phá...

Chẳng lẽ nhiều năm qua cô vẫn không có đàn ông?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Hoắc Kỷ Thành không cần nói ra có bao nhiêu vui vẻ.

Bất kỳ người đàn ông nào, đều hi vọng người phụ nữ mình yêu từđầuđến cuối chỉ thuộc về một mình mình.

Đêm, còn rất dài.

Tình, càng nồng nhiệt.

*****

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời ấm áp từ giữa khe hở bức rèm đổ xuống tiến vào, chiếu trên mặt đất, lộ ra ánh sáng nhiều màu.

Nam nữ ôm nhau ngủ trên giường vẫn còn ngủ say, dường như trải qua một đêm tuyệt vời, khóe môi hai người đều hơi dương lên...

Tần Lạc lật người lại, mê man mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mặt trời rất chói mắt, cô đưa tay ngăn ánh mặt trời lại, nhìn xung quanh bên trong một vòng.

Ưm... Sao rất xa lạ?

Đây là đâu?

Bỗng dưng, cô nhớ đến tối hôm qua đồng ý giúp hướng dẫn viên du lịch đi giải quyết chuyện đoàn du khách nước Pháp kia, sau đó mình tiến vào nhầm phòng...

Chó đái, chẳng lẽ cô...

Nghĩ tới đây, cô từ trên giường nhảy dựng lên, lại bởi vì quá mức mà tác động đến đùi, nhất thời cảm thấy đau đớn khó nhịn, cả người giống như bị nghiền ép qua...

”Đã tỉnh?”

Giọng nam khàn khàn trầm thấp bỗng nhiên ở bên tai vang lên, Tần Lạc sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa thì từ trên giường lăn xuống...

”Anh...”

Khi nhìn rõngười đàn ông ngủ trên giường, Tần Lạc phát hiện nơi nào đó trong lòng mình giống như nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải gã đàn ông Whiskers nước Pháp kia!

Hoắc Kỷ Thành một tay chống đầu, mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô: “Sao vậy? Cô hi vọng là ai?”

Tần Lạc nằm mơ cũng không nghĩ tới dáng vẻ Đại Ma Vương - mới vừa tỉnh ngủ sẽ gợi cảm mê người như vậy, hơn nữa anh không mặc quần áo, lồng ngực màu mật ong trần trụi lộ ở bên ngoài vân da rõ ràng...

Cô không dám nhìn xuống...

Chuyện phát sinh tối hôm qua từng màn, trong nháy mắt vang vọng ở trong đầu.

Trong lúc nguy cấp nhất, Đại Ma Vương xuất hiện cứu mình, sau đó mang mình trở về phòng khách sạn, còn bảo mình đi ngâm tắm nước lạnh...

Sau đó, anh tiến vào.

Sau nữa thì mình chủ động bò lên...

Ngất! Cảm thấy quá xấu hổ!

Hai gò má cô trong nháy mắt đỏ thành quả táo lớn, cả người cũng hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, không có mặt mũi nhìn người khác rồi.

Hoắc Kỷ Thành nheo mắt nhìn vẻ mặt cô biến đổi, thì biết cô nhất định cái gì cũng nhớ ra, không khỏi chế nhạo nói: “Nhớ đến tối hôm qua mình làm cái gì rồi hả?”

Tần Lạc ngập ngừng nói: “Tôi...”

Hoắc Kỷ Thành không nhanh không chậm bắn ra một câu: “Cô sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Tần Lạc không dám tin nhìn về phía anh: “Cái gì?”

Đuôi mắt Hoắc Kỷ Thành chớp nhẹ: “Tối hôm qua là cô chủ động.”

Mặc dù biết có chuyện như vậy, nhưng Tần Lạc vẫn khó có thể tiếp nhận: “Tôi...”

Hoắc Kỷ Thành không đợi cô nói ra, lại tiếp một câu: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”

Vẻ mặt Tần Lạc 囧囧: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tối hôm qua tôi vào nhầm phòng rồi...”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Cô vốn không phải ở khách sạn này, làm sao có thể vào nhầm phòng?”

Tần Lạc đành phải giải thích chuyện tối ngày hôm qua một lần.

Hoắc Kỷ Thành nhìn cô: “Ngược lại cô giúp người làm niềm vui!”

Tần Lạc nghe raý trào phúng trong lời nói của anh: “Tôi... Cũng không ngờ sẽ xuất hiện loại chuyện này.”

Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh: “Thật không ngờ? Cô biết mình thân ở nước ngoài cần phải có mười phần tính cảnh giác! Nếu tối hôm qua không có tôi đúng lúc xuất hiện, cô chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Tần Lạc bị anh dạy bảo một câu cũng không nói nên lời, Đại Ma Vương nói có lý, nếu anh không có xuất hiện, mình... thật sự không dám tưởng tượng.

”Sao anh lại ở chỗ này?”

Cô bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, không khỏi mở miệng hỏi.

Hoắc Kỷ Thành xốc chăn lên đứng dậy: “Công việc, đúng lúc ở khách sạn này.”

Trong lòng Tần Lạc dâng lên một cảm xúc nói không rõ: “Ách”

Nếu như tối hôm qua mình thật sự bị gã đàn ông người Pháp kia làm... Vậy cuộc sống sau này của cô sẽ che phủ một tầng bóng ma.

Nhưng tại sao là người đàn ông này, thì mình không có cảm giác bị làm bẩn?