Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 5




"Lớn tiếng như vậy làm gì, nhìn chị dâu các cậu giật mình này." A Hạo tức giận quát.

Hai người ngượng ngùng gãi đầu một cái, cười khúc khích với tôi.

"Anh mới làm người ta sợ đấy." Tôi tặng A Hạo một cái liếc mắt, sau đó mỉm cười vươn tay về phía bọn họ: "Đã lâu không. . . . . ." Thiếu chút nữa bật thốt lên câu "đã lâu không gặp", cứ thế bị tôi nuốt vào, tuy là tôi sống lại rồi, nhưng lúc này lại là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, mặc dù bọn họ cũng không biết nên liền cười nói: "Chào mọi người, tôi tên là Đồng Diệp, các cậu kêu tên là được rồi, hoặc là gọi chị cũng được, nhưng không thể gọi chị dâu, tôi còn chưa. . ." Nhìn A Hạo một cái, câu nói kế tiếp nuốt vào trong miệng, lẩm bẩm không dám nói ra.

Hai cậu trai xoa xoa tay rồi mới cầm tay của tôi, lại bị một ánh mắt sắc bén A Hạo trợn lên: "Tay chị dâu các cậu, các cậu có thể nắm sao?"

Tay hai người ngừng giữa không trung, duỗi cũng không phải, thả cũng không xong, lúng túng không biết làm sao.

"Anh xem anh đi, còn nói mấy câu không phải như vậy?" Trên miệng tôi oán giận anh ta, nhưng mà trong lòng lại là đang lén vui mừng.

"Tay của em chỉ có thể để anh nắm, lúc nào đến phiên hai thằng nhóc này?" Rất bá đạo, A Hạo nắm tay tôi rất chặt.

Hai cậu trai nghe rõ lãnh đạo, một người nói "Em đi kiểm tra xe!" Một người khác nói "Em đi khởi động xe." Cũng chạy không còn hình bóng, chỉ còn lại tôi và A Hạo, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đây chỉ lịch sự bắt tay, anh cũng không cho?"

"Không cho, không cho, lịch sự cũng không cho." A Hạo la ầm lên.

Tôi trừng anh ta: "Sao anh vô lý như vậy hả ?"

"Anh vô lý, dù sao không có lệnh của anh, ai cũng không thể đụng vào em, tay cũng không được."

"Bình dấm chua." Tôi mắng nhẹ.

Tay của anh ta nắm chặt hơn: "Em thích."

Trước kia tôi thích cùng anh ta cãi vả như vậy, sau khi chia tay đột nhiên vắng lạnh, lúc ấy không biết đã bao nhiêu lần nhớ lại những ký ức tốt đẹp đó, hôm nay lại diễn ra lần nữa, thành công làm nước mắt tôi giấu sâu trong tim chảy ra.

Thì ra là hạnh phúc cũng không vì khoảng cách mà mất đi.

"Tại sao khóc?" A Hạo nhìn tôi rơi nước mắt, sợ hết hồn, cuống quít lau mặt của tôi, tay chân luống cuốnggiúp tôi lau nước mắt: "Thật xin lỗi, Diệp, là anh không đúng, anh không nên hẹp hòi như vậy, nếu không em đánh anh được không?" Nắm tay của tôi rồi đánh lên mặt của anh ta.

Tôi cười cầm tay của anh ta, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều, cầm lấy tay anh ta loạn xạ lau chùi, nghẹn ngào: "Không có, chỉ là em rất vui, lâu rồi anh không có đối với em như vậy, bao lâu rồi nên em đã quên lòng tốt của anh rồi. Ngày đó anh tàn nhẫn nói mấy câu như vậy, em cho là anh sẽ không bao giờ tốt với em nữa rồi, cho là. . . . . ."

"Cô bé ngốc, làm sao có thể." A Hạo ôm tôi vào trong ngực, hôn trán của tôi: "Anh làm sao sẽ không nhớ em, anh còn sợ em sẽ không cần anh, đời này người anh muốn nhất, yêu thương nhất là em. Sau này không cho nói mấy câu đau lòng như vậy, nếu không anh sẽ tức giận."

Tôi nghe thì cười "hì" một tiếng, lấy tay đánh nhẹ vào lồng ngực của anh ta: "Xem anh nói giống như em muốn rời anh đi vậy."

Hai người lính không biết là cố ý tránh, hay là thật sự có nhiệm vụ, từng người một chạy mất dạng rồi, cả chiếc xe Jeep màu xanh đậm cũng lái đi. Hỏi A Hạo, anh ta chỉ là cười không đáp, nhưng tôi cảm giác bọn họ cố ý tránh.

Hai người chậm rã bước trên đường lớn ở thành phố X, cũng không có ai nói chuyện.

Phong cách ở thành phố X rất cổ xưa, rất nhiều kiến trúc còn cất giữ nét cổ điển, nhưng đi qua một con phố khác thì cảnh tượng lại không giống nhau, hơi thở buôn bán rất đậm.

A Hạo nói cho tôi biết, con phố phía đông có rất nhiều kiến trúc cổ, chính phủ vì giữ những văn hóa này nên hạ lệnh không cho phép phá bỏ và di dời. Mà con phố phía tây là khu vực buôn bán, trọng điểm là phát triển thương mại, cho nên hai con đường có tính so sánh rõ ràng. Có rất nhiều sản phẩm thủ công, điều rất khó thấy ở thành phố N, tôi cầm một bông hoa thủ công lên, hoa này không biết lấy chất liệu gì làm, giống như đúc, không nhìn kỹ rất khó nhìn ra là giả.

"Hạo, anh cảm thấy hoa này nhìn được không?"

"Đẹp."

Bên kia lại có một túi xách nhỏ, là dùng trúc và dây mây để làm, kiểu dáng rất cổ, tựa như túi xách nhỏ mà các tiểu thư khuê các dùng ở những năm ba mươi.

Tôi đắm chìm trong vui thích xem đồ, đột nhiên điện thoại của A Hạo lại vang lên, anh ta lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, lại đột nhiên bấm tắt.

"Sao không nhận điện thoại?" Tôi tiện miệng hỏi.

Trên mặt A Hạo thoáng qua một tia khác thường, nhưng nhanh chóng biến mất, anh ta nói: "Không có chuyện gì, điện thoại không quan trọng."

"Sao anh biết không quan trọng? Lỡ như người ta tìm anh có chuyện rồi sao?"

Đang nói, điện thoại A Hạo lại vang lên, tay anh ta đút vào trong túi quần, nhưng cũng không móc điện thoại di động ra ngoài.

"Mau nhận đi." Tôi nhắc nhở.

Vẻ mặt A Hạo kỳ lạ, sau đó nói với tôi một tiếng: "Em ngoan ngoãn chờ ở đây, anh nhận điện thoại xong lập tức trở về." Nói xong rời khỏi gian hàng.

Tôi cũng không có quá để ý, vẫn chọn những món đồ đa dạng.

"Em nghi ngờ lung tung cái gì?" Trong không khí bay tới giọng nói của A Hạo, tôi kỳ lạ nhìn qua đó.

Khu thương mại rất ồn ào, A Hạo trốn ở trong góc nhận điện thoại, vốn là tôi không nghe được động tĩnh bên kia, nhưng tiếng A Hạo quá lớn, không thể không khiến tôi nghe được. Có thể chú ý tới ánh mắt của tôi, anh ta giảm giọng thấp xuống, sau đó nói gì tôi không nghe được, nhưng vẻ mặt của anh ta rất gấp, hình như đang có tranh chấp cùng đối phương.

Rất lâu sau anh ta mới tới đây, vẻ mặt lại khôi phục nụ cười mê mẩn mới vừa rồi, trong lúc lơ đãng tôi hỏi: "Điện thoại của ai thế?"

"Là mẹ anh." (ed: do tiếng Trung chỉ có 2 ngôi xưng hô là ta với ngươi nên mình nghĩ chị Diệp đã không thắc mắc nhiều)

Bác gái? Mẹ của mình gọi điện thoại còn cần phải thần thần bí bí như vậy hay sao? Nhưng cuối cùng nghi vấn không hỏi ra miệng, có lẽ hai mẹ con bọn họ thật đã xảy ra chuyện gì thì sao?

"Sao thế?" Anh ta hỏi.

"Không có, không có gì." Tôi thu hồi tâm tình, nghiêm túc muốn mua đồ.

Mua rất nhiều thứ, nhét đầy hai tay A Hạo thì tôi mới hài lòng rời khu phố thương mại.

Lúc đi, A Hạo có thói quen đi bên phải tôi, giúp tôi chặn xe cộ qua lại, cảnh tượng quen thuộc kia lại đập vào mặt, thì ra tất cả cũng không có thay đổi.

"Mệt không? Qua bên kia ngồi một chút." A Hạo chỉ một công viên nhỏ đối diện.

Nhưng lúc băng qua đường, một chiếc xe con xông mạnh đến, A Hạo phản xạ bảo vệ tôi, bởi vì quýnh lên, động tác gấp quá nên đồ trên tay rơi lung tung.

"Không có sao chứ?" A Hạo ôm tôi vào trong ngực.

Tôi lắc đầu một cái, vứt sạch suy nghĩ lung tung trong đầu, cười một tiếng với anh ta: "Không có việc gì."

Bỏ lại câu “chia tay” của anh ta, từ trên người anh ta thật sự tìm không ra một chút dấu vết nào, mà câu "chia tay" cũng đến không giải thích được, làm cho không ai có thể hiểu.

"Hạo, sau này anh sẽ rời khỏi em sao?" Không nhịn được nên vẫn mở miệng hỏi anh ta.

"Làm sao có thể, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."

Biết rõ hứa hẹn là một khay cát, lũ vừa quét qua là không còn gì, nhưng tôi vẫn cố chấp muốn tin tưởng, đây chính là cái ngốc của phụ nữ.

A Hạo đưa tôi đi ăn, một ngày không ăn gì vào bụng, nhưng nhìn những món ăn ngon này nọ thì tôi vẫn không có một chút khẩu vị.

Trần Lượng cùng Triệu Vũ cũng đã tới, đầu hai người đầy mồ hôi, thấy thức ăn trên bàn, không để ý A Hạo có mời hay không cũng ngồi xuống. Nhìn bọn họ ăn ngon như vậy, lại có nói có cười, giống như lại trở về ngày trước.

"Chị dâu, sao chị không ăn? Thức ăn ở tiệm này vô cùng ngon." Trong miệng Triệu Vũ vẫn còn cơm, nói chuyện mơ hồ không rõ.

"Các cậu ăn đi, tôi đã ăn trên xe rồi." Tôi bắt đầu bịa chuyện.

Cơm nước xong lại chơi một lát, cho đến hơn hai giờ, cuối cùng chúng tôi lên xe.

Tôi vẫn nói chuyện với A Hạo, cứ cãi nhau ầm ĩ trên đường như vậy. Hai cậu nhóc vẫn ngồi ở trước mặt, một lái xe, một trầm mặc, cũng không có ai nói chuyện, trong xe chỉ có tiếng của tôi và A Hạo.

Có lúc hai người lặng lẽ quay đầu lại, nhìn chúng tôi cãi vả, mím môi cười trộm, nhiều lần tôi bị bắt tại trận, mặt của tôi hồng đến cả cổ, nhưng lại không quản được miệng của A Hạo.

Sau đó tôi mới biết, mặc dù A Hạo có thể ra ngoài là trong doanh có một nhiệm vụ phải đi mua đồ, anh ta làm mặt dày muốn đi, vì đón tôi.

Đối với hành động này của A Hạo, trong lòng tôi cảm kích, nhớ trước kia, mặc kệ tôi nài nỉ anh ta như thế nào, anh ta luôn nói: "Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, vì tình yêu mà bất chấp vứt bỏ sự nghiệp, đây là đàn ông sao? Diệp, nghe lời, đàn ông chỉ có hoàn thành sự nghiệp mới có thể chăm sóc gia đình tốt hơn." Vì chuyện này mà tôi đã ầm ĩ với anh ta. Nhưng ầm ĩ cũng ầm ĩ, cãi cũng cãi, hiệu quả cũng không rõ ràng, ngược lại chọc cho anh ta rất không vui, đã từng là lần cãi nhiều nhất, hai người chiến tranh lạnh qua một tháng, cuối cùng vẫn là tôi xụ mặt xuống mới ổn.

Sống lại, anh ta vẫn là anh ta, chỉ là anh ta không còn lấy chuyện hiệu suất như trước kia, hơi nhiều một chút tình cảm riêng của thời trẻ lại thiếu một chút sự kiên định của tuổi trẻ.

Sống lại, vì nguyên do nào đó mà rời khỏi quỹ đạo ban đầu, chỉ là không gần không xa, lúc nhanh lúc chậm, chi tiết vẫn sẽ thay đổi, cũng không bỏ đi như lúc ban đầu.

"Em đang cười gì?" A Hạo đưa mặt tới hỏi.

Tôi lắc đầu, không chịu nói, thế nhưng anh ta làm tôi nhột, ép hỏi: "Nói hay không?"

Tôi bị anh ta ép, không thể không nói: "Được được, em nói, em nói." Thật vất vả ngưng cười, chỉ nói: "Còn nhớ trước kia không? Ngày nào anh cũng nói đàn ông không thể chỉ nói yêu, phải lấy sự nghiệp làm trọng."

"Anh nói mấy lời khốn kiếp đó khi nào?" A Hạo trợn trắng mắt: "Đây không phải là anh nói, đó là em nói. Anh nhiều lần vì thế muốn tạo phản, nhưng em một mực lấy công việc làm lý do từ chối."

Tôi kinh ngạc, chuyện gì xảy ra?

Hai cậu nhóc ở trước mặt che miệng cười.

A Hạo ném hai người lính mỗi người một hạt kê: "Các cậu cười cái gì? Chưa đủ lông đủ cánh, các cậu biết cái gì gọi là tình yêu sao?"

Trần Lượng ngồi tay lái phụnói: "Liên trưởng, mặc dù bọn em chưa từng nói yêu, nhưng chưa ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy sao? Bọn em đều hiểu đó."

"Thằng nhóc thúi, cậu so tôi với heo?" Lại một hạt kê bay tới.

Trần Lượng ôm đầu kêu lên: "Liên trưởng, em không nói anh là heo, em nói em chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy. . . . . ."

"Còn nói!" A Hạo lại duỗi tayqua.

Tôi che miệng cười.

"Liên trưởng, em thật sự không có nói anh, em chỉ nói là em chưa từng nói yêu, nhưng ít ra cũng thấy người ta yêu. . ."

Tôi chưa bao giờ thấy A Hạo có một mặt thoải mái như vầy, cho tới bây giờ tất cả cho tôi đều là hình tượng nghiêm túc chỉn chu, thì ra là anh ta cũng có hài hước như vậy.

Sống lại, tất cả đều thay đổi, mặc dù người cùng chuyện vẫn vậy, nhưng trong đó lại chênh lệch ngàn lần.

Hai người bọn họ vẫn còn đang ầm ĩ đùa giỡn, cũng làm không khí trên đường vui vẻ hơn, cảm giác buồn nôn trong dạ dày tôi cũng bởi vì hai người đùa giỡn mà từ từ giảm bớt.

"Chị dâu, Liên trưởng ức hiếp em, chị giúp em dạy dỗ anh ấy một chút đi, buổi tối không cho anh ấy vào phòng chị." Trần Lượng kêu la.

"Còn dám đâm thọc." A Hạo làm bộ muốn đánh cậu ấy.

Trần Lượng khoa trương kêu to, hai tay ôm đầu, trong miệng cầu khẩn: "Liên trưởng đại nhân tha mạng, em cũng không dám nữa."

Triệu Vũ dùng sức nhịn cười, nhưng mãnh liệt quá nên tuôn ra tiếng cười, lại hết sức kích động. Cũng bởi vì cười, xe lái cứ lạng lạng, thật may đây không phải là xa lộ, cũng không phải là tại nội ô thành phố, trên đường không xe, nếu không cậu ấy lái như vậy, không xảy ra chuyện mới là lạ.

Mặc dù như vậy nhưng tôi vẫn bị hù dọa toát mồ hôi.

A Hạo vẫn còn đang ầm ĩ với Trần Lượng, ngược lại hai người này không giống như cấp trên cấp dưới mà như an hem đùa giỡn.

Tôi kéo nhẹ áo A Hạo, ném cho anh ta một cái liếc mắt.

A Hạo quay đầu lại hỏi tôi có chuyện gì, tôi bất đắc dĩ chỉ Triệu Vũ vẫn đang cười không dứt, còn có xe lái cứ lạng qua lạng lại, nhịp tim cũng đang tăng nhanh, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống ót.

Lúc này, hướng ngược lại có một chiếc xe tải chạy tới, lái rất nhanh, thẳng tới xe chúng tôi.