Trở Về Đời Thanh

Chương 16




Lúc Dận Chân tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên lưng đau đớn như bị thiêu đốt, quần áo trên người cũng bị cởi ra từ lúc nào, vừa quay đầu lại, liền thấy Đông Quý Phi đang lo lắng ngồi bên cạnh giường, trên mặt nàng vẫn còn vương hai dòng lệ.

Dận Chân nở nụ cười với Đông Quý Phi một cách khó khăn, nói "Hoàng Ngạch Nương, nhi thần lại làm cho Người lo lắng rồi."

Nước mắt trên khóe mắt Đông Quý Phi vừa mới ngừng, lại bắt đầu tràn mi, nói: "Hài tử ngốc, đến lúc này còn nói với Ngạch nương những lời này sao? Chỉ có điều, ngàn vạn lần đừng hận Hoàng a mã của con, con lần này cũng gây họa lớn, Người cũng phải nghiêm khắc làm gương cho những kẻ khác."

Mặc dù trên danh nghĩa, Đông Quý Phi chỉ là "Dưỡng mẫu", nhưng Dận Chân luôn cảm thấy sự quan tâm, săn sóc của bà là thật lòng, cũng không khỏi khiến chàng cảm động. Dận Chân cười khổ một chút, nói: " Nhi thần sao có thể hận Hoàng a mã được chứ, là lỗi ở nhi thần, nhi thần đáng bị phạt."

Đột nhiên, từ ngoài cửa vọng vào giọng nói của Khang Hi: " Vậy ngươi nói thật cho Hoàng A mã, người sai ở chỗ nào?"

Dận Chân nhất thời nghẹn lời, ngẩn người. Nhìn Khang Hi đang đi đến, vẻ mặt có chút kì lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào. Khang Hi bước thẳng tới trước giường, vừa phất tay ý bảo Đông Quý Phi miễn lễ, vừa chăm chú nhìn thẳng vào mắt Dận Chân, dường như muốn tìm kiếm điều gì từ đôi mắt ấy.

Dận Chân hơi giật mình, Đông quý phi vội vàng nhắc nhở: " Tứ A ca, mau hành lễ với Hoàng a mã của con!"

" À" Dận chân lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy hành lễ. Khang Hi nhẹ nhàng vỗ vai Dận Chân, nói: " Ngươi còn đang bị thương, không cần đa lễ. Trẫm có chuyện muốn nói với ngươi, Đông phi, nàng hãy tránh đi một lát."

Đông Quý phi ngay lập tức đứng lên, lo lắng liếc nhìn Dận Chân, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Dận Chân cũng không biết Khang Hi là muốn làm gì (1), cũng không dám chắc là có nên hay không nói cho Khang Hi rằng, chàng thật ra vô tội, chỉ là không may trở thành thành người bị hại.

Dận Chân nhỏ giọng nói: " Nhi thần xin Hoàng a mã dạy bảo".

Khang Hi thoáng do dự một chút, hỏi: "Thật ra sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Dận Chân giật mình, chàng không làm sao đoán được lúc này Khang Hi đã biết ngọn nguồn của sự việc hay chưa, nếu như Khang Hi còn chưa biết, thì việc chàng kể ra Thái Tử cùng với Đại A ca là vô cùng mạo hiểm, còn nếu như Người đã biết, chàng biết giải thích như thế nào đây?"

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu, Dận Chân nghĩ ra một cách, mặc dù không dám khẳng định là có hiệu quả hay không,... nhưng ít nhất... có vài phần nắm chắc.

Dận Chân đột nhiên òa khóc không ngừng. Khang Hi bất ngờ trước phản ứng này của chàng, có chút không kịp trở tay, lại thấy vẻ mặt đầy nước mắt của chàng nên có chút không đành lòng, liền hỏi thêm một câu: " Ngươi có điều gì oan ức, mau nói cho Hoàng a mã, chớ ngại."

Về cơ bản, điều này cho Dận Chân một tín hiệu, chàng nghĩ thầm: "thôi được, coi như đánh cược một ván". Một lát sau, chàng ngừng khóc, thổn thức nói: " Hoàng A mã, nhi thần sai rồi, nhi thần không nên giấu diếm hoàng a mã". Thật ra, câu này cũng có huyền cơ, là một mũi tên bắn chết hai con chim. thứ nhất, có thể giải thích là vì Dận chân làm vỡ Ngọc Linh Chi, nhưng lúc Khang Hi hỏi lại không chủ động bẩm tấu. Thứ hai, cũng có thể giải thích là vì chàng không kịp thời nói cho Khang Hi rằng, thủ phạm trong chuyện này thực ra là Thái Tử cùng Đại a ca.

Quả nhiên, Khang Hi nghe thấy thê, nhíu mày nói: " Trẫm vừa triệu kiến Thái tử và Dận Thì, đã rõ ràng mọi chuyện, thế nhưng, Trẫm thật không rõ, vì sao ngươi còn muốn cùng chịu phạt với Thái tử và Dận Thì?"

Thật ra, Khang Hi không hề đề phòng Dận Chân, cho nên liền nói ra hết. Ông cũng không ngờ, Dận Chân mặc dù còn nhỏ đã có tâm cơ thâm trầm như vậy. Ông cũng tuyệt đối không thể đoán được, đứa con trông vẫn còn non nớt trước mặt ông đây, thực ra cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió không khác người trưởng thành là bao. Mặc dù chưa nếm trải qua những cuộc đấu đá thực sự chốn cung đình, cũng đã sống trong môi trường khắc nghiệt này nhiều năm, gặp không ít khó khăn, vấp ngã không ít lần, tuy rằng không tính toán hại người, cũng tích lũy cho mình một ít thủ đoạn tự bảo vệ bản thân.

Trong lòng đã có vài phần tự tin, Dận Chân cứ dựa theo tính toán trước đó của mình mà nói ra tất cả: " Hoàng a mã, nhi thần thấy thái tử cùng Đại A ca không cẩn thận mà làm vỡ cống phẩm, cũng liên quan đến Tam ca và nhi thần, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vô cùng sợ Hoàng a mã trách phạt. thái tử cùng đại a ca là bởi vì biết Hoàng A mã sẽ thương nhi thần còn nhỏ tuổi, nên mới muốn cho nhi thần chịu trách nhiệm một mình. Hơn nữa nhi thần sợ Hoàng a mã biết sự thật sẽ đau lòng, cũng nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, nên khi đó mới không đem sự thật nói rõ cho người. nhi thần hiện tại đã biết sai, nhi thần thật sự không nên giấu Hoàng A mã, vì lỗi này, nhi thần đáng ra phải chịu 20 roi, nhi thần lại xin hoàng A mã trách phạt thật nặng, làm gương cho kẻ khác!"

Những lời này, đã đem tất cả những oan ức của mình nói ra, việc nói mình bị phạt vì tội khi quân phạm thượng chỉ để làm nền, thực chất để nhấn mạnh thói đê hèn, bỉ ổi. dối trá của hai huynh đệ kia, càng làm cho sự thật là Hoàng Thái tử cùng với Đại A ca khi quân phạm thượng được phơi bày, lại ở trước mặt Khang Hi thành thực nhận. Hơn nữa, đoán chắc là Khang Hi bây giờ tuyệt đối sẽ không gia tăng hình phạt với mình, còn được khen ngợi.

Khang Hi trầm ngâm một lát, nói: " Ngươi có thể nghĩ như vậy Hoàng a mã rất vui mừng, chuyện xảy ra ngay hôm nay, Trẫm mong ngươi giữ kín ở trong lòng, "quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc..."(2), hiểu chưa? Dận Chân làm sao mà không biết, Khang hi sẽ không vì thế mà phạt Thái Tử cùng Đại A ca, nhưng ít nhất, ấn tượng trong lòng Khang Hi về bọn họ đã suy giảm rất nhiều.

Khang Hi nói tiếp: " Tấm lòng của ngươi đáng khen, hành động lại không đúng, xét về tư, Trẫm là A mã của ngươi, có chuyện gì mà ngươi không thể nói với A mã chứ? xét về công, Trẫm là vua, ngươi là thần, không thể khi quân!" Tuy rằng Khang Hi vừa cười vừa nói, nhưng Dận Chân vẫn cảm nhận được trong đó sự nghiêm khắc.

Dận Chân vội vàng nói: " Nhi thần xin vâng, nhi thần từ nay cũng không dám.. như thế nữa."

Khang Hi cười cười nói: " Được rồi, ngươi nghỉ cho khỏe đi, Trẫm cùng Ngạch nương của ngươi nói chuyện".

Dận Chân chịu đau vội vã đứng dậy tiễn Khang Hi, Khang Hi lại khoát tay chặn lại, bước nhanh ra ngoài.

Đông Quý Phi vẫn lo lắng đứng đợi ngoài cửa, thấy Khang Hi bước ra, vội vàng quỳ xuống, nói: " Hoàng Thượng, Tứ A ca còn nhỏ tuổi, nông nổi, không hiểu chuyện, xin Người ngàn vạn lần đừng trách phạt quá nặng".

Khang Hi cười cười, tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang ngấn lệ, nói: " Lão Tứ so với huynh đệ của hắn càng hiểu chuyện, Trẫm làm sao có thể trách phạt hắn, nàng đã giúp ta nuôi dạy nên một hảo A ca. Trẫm cần phải thưởng cho nàng. Đợi lát nữa Trẫm truyền chỉ sai Lý Đức Toàn về tẩm cung của Trẫm mang 8 bộ Bình phong san hô đến tặng cho nàng."

Khang Hi nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Đông Quý phi, chỉ cười mà không nói gì. Trên tay cũng không ngừng, từ mặt vuốt ve một đường xuống trước ngực nàng, nhẹ nhàng xoa bóp cặp nhũ phong mê người, Đông Quý phi hai má đỏ bừng, còn thở gấp một chút, nói: "Vạn Tuế Gia, đừng như vậy, bị người khác thấy sẽ không tốt!"

Khang Hi thấy Đông phi như vậy, cũng bị vẻ e thẹn của nàng hấp dẫn, liền bế nàng lên, rảo bước về tẩm cung, đặt nàng xuống giường, bắt đầu một hồi mây mưa.

Ban đầu, Đông Quý Phi còn không biết vì sao Khang Hi bất ngờ thay đổi thái độ, từ giận dữ hóa thành dịu dàng, thậm chí có chút vui vẻ như vậy, thế nhưng nàng khẳng định, Dận chân, dưỡng tử của nàng, cuối cùng cũng được Hoàng đế quan tâm. Không chỉ tính mạng của bản thân hắn không phải lo lắng, sau này còn có thể có tiền đồ xán lạn. Nghĩ tới đây, nàng càng thêm đón hùa theo Khang Hi, khiến Khang Hi càng thêm vui vẻ, hai người lại tiếp tục triền miên.

=============================

Chú thích: (1) Nguyên văn là "trong hồ lô đựng thuốc gì"

(2) "Quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân" trích trong một quẻ của Kinh Dịch. Nguyên văn là: Khổng Tử viết: “Loạn chi sở minh dã tắc ngôn ngữ dĩ vi giai. Quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân, cơ sự bất mật tắc hại thành. Thị cố quân tử thận mật nhi bất xuất dã”.

Tạm dịch: "Vua không kín miệng mất ngôi, tôi không kín miệng thời rơi mất đầu"