Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi!

Chương 34: Con Có Yêu Liên Uyên Không? [[Cả Đời?]




Hình Hoa Hoa trước mặt Quý Phi, nàng khom lưng: "Hoa Hoa bái kiến mẫu phi."

Quý Phi mỉm cười: "Miễn lễ. Qua đây ngồi với ta." Hình Hoa Hoa tạ một tiếng, bước chân tới gần Quý Phi rồi ngồi xuống.

Quý Phi mặc trên người y phục màu lam thêu hoa mai trắng, từ eo trở xuống đều là những đóa hoa mai trắng nhỏ. Mái tóc đen óng được chải đơn giản, trên cài trâm vàng gắn đá lam lấp lánh. Gương mặt xinh đẹp tuy có lưu vài nếp nhăn của tháng năm nhưng Quý Phi vẫn như nữ nhân còn thanh xuân. Mũi có thể coi là thắng không chút gập ghềnh, đôi mắt đen chất chứa sự dịu dàng ấy quả thật với Hành Liên Uyên là một, thêm cái cằm hơi nhọn kia nữa.

Đôi môi Quý Phi như hình trái tim, phủ màu cam đất. Tất cả là thanh nhã, giản đơn thêm mỗi cử chỉ rõ ràng nhẹ nhàng, người nhìn có thể nhận thấy vị này là một nữ nhân tính cách ôn hòa khiêm nhường.

Lần trước không để ý, giờ nhìn mới biết, tình cách ôn nhu của phu quân nàng từ mẫu phi thân sinh mà ra! Giống đến không thể giống hơn!

Quý Phi nhìn Hình Hoa Hoa rồi mở miệng khen: "Hoa nhi thật có nét, tiểu mỹ nhân như vậy mà, tài hoa cũng mấy ai bằng?"

Hình Hoa Hoa thản nhiên nói: "Mẫu phi, Hoa Hoa vô phép, người có gì thì cứ thẳng thắn, Hoa Hoa xin rừa tai lắng nghe." Nàng không thích nghe lời ngon ngọt để vòng vo tam quốc mãi mới vào chuyện chính.

"Con đã nói vậy, mẫu phi cũng không ngại nữa. Các người ra ngoài hết đi." Câu sau Quý Phi nói với cung nữ và thái giám. Cung nữ lẫn thái giám đồng thanh vâng một tiếng bước ra ngoài không quên đóng cửa.

Chờ khi cửa đóng lại Quý Phi thấp giọng nói: "Ta không để ý con vì gì muốn gả cho Liên Uyên, càng không để ý lúc trước con làm gì... ta để ý con có yêu Liên Uyên, nguyện ý thủy chung một đời với Liên Uyên?"

Hình Hoa Hoa khẽ đáp: "Hoa Hoa có, có yêu... nhưng nguyện ý một đời? Không chắc." Một đời còn xa... huống chi mục tiếu trước mắt đặt ra chưa thành.

"Thử nguyện ý đi, ta chắc con sẽ không hối hận." Quý Phi sờ lên đầu Hình Hoa Hoa.

Bà muốn thăm dò nữ tử trước mắt... xem có đủ chân thành, đủ yêu, đủ tự tin, đủ quyết đoán và thông minh hay không.. bà mời thật an tâm. Dù khi nghe Liên Uyên nói về Hình Hoa Hoa này có đặc biệt, khác. Nói về khác thì lúc trước đã khác.

Cái đáng nói ở đây là... Hình Hoa Hoa có thể khiến Liên Uyên cong môi khi nhắc tới, điều bao thiếu nữ khi theo đuổi không làm được.

"Hoa Hoa chưa hề quan tâm tới hối hận. Hoa Hoa xin mẫu phi cho con thêm thời gian, khi tình yêu của con chọn đã đủ chắc và chính con không thể dứt ra." Hình Hoa Hoa nói xong Quý Phi nhíu mày. Thời gian bao lâu cho đủ?

Khi Quý Phi định nói gì tiếp thì từ ngoài truyền vào giọng của Hành Liên Uyên cùng tiếng cửa mở. Hành Liên Uyên thong thả bước vào.

Hành Liên Uyên hành lễ xong, nói: "Mẫu phi, nhi thân tới đưa Hoa Hoa đi."

Quý Phi nhìn Hành Liên Uyên rồi quay qua nhìn Hình Hoa Hoa, bà thở dài: "Được rồi. Hoa nhi, sau khi thành hôn phải nhanh chóng sinh cho ta hai đứa để ta bế đó! Giờ thì đi đi." Quý Phi cười đến hiền hòa.

Lời lọt vào tai cả hai người, Hành Liên Uyên tí thì không đứng vững. Hình Hoa Hoa thì suýt phì ra nước miếng. Cả hai người đỏ mặt, người đỏ tai.

Hai người nhìn Quý Phi: "..." Chưa lấy, chưa gả đã bàn tới sinh con, còn hai đứa? Mẫu phi có tham quá không?

Quý Phi: "..." Ánh mắt như nhìn kẻ tham lam này là sao? Bà nói đủ số lượng có thể bế thôi. Hai tay hai đứa mà?!

"Nhi thần/Hoa Hoa không phiền mẫu phi nghỉ ngơi."

...

[Cho ta tý động lực đi nào ~~ Đề cử và bình luận khó lắm à? Cho ta cái nhận xét đi!!]