Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu

Chương 48: Sự bất đắc dĩ của Đế vương




Nhan phụ quay gương mặt đầy tang thương nhìn Mộc Ly đang ngây người. Trong lúc nhất thời Mộc Ly chỉ cảm thấy gương mặt này khiến bản thân cảm thấy thật xa lạ, thực ra, vốn dĩ là xa lạ. Cho dù là trong kí ức của Nhan Khuynh Thành, hay tất cả những gì Anh Mộc Ly nhìn thấy lúc này, đều là xa lạ. Những yêu thương rõ ràng vừa mới diễn ra, vào lúc này thế nhưng trở nên xa lạ như vậy, dối trá như vậy.

Thế giới này, thật thật giả giả, ai có thể nhìn rõ ràng, nhìn thấu triệt?

Bất đắc dĩ lắc đầu, Nhan phụ thật ra cũng không dễ chịu gì, nhưng giọng nói của ông nghe qua lại không hề dao động như vậy, dường như tất cả những gì ông nói ra chỉ là một câu chuyện không liên quan: "Con à, chúng ta hiểu có một số việc biết rõ không thể làm, nhưng lại bắt buộc phải làm, đó, chính là bất đắc dĩ của Đế vương!"

Tang thương như vậy, bất lực như vậy, trên vai ông tựa như có gánh nặng ngàn cân đang đè lên mà đành bất lực, giống như những chiếc lá rơi bay lất phất lẻ loi kia, rõ ràng muốn cắm rễ nhưng lại không thể không rơi xuống, đó chính là bất đắc dĩ, những điều bất đắc dĩ trong cuộc sống, bất đắc dĩ của người làm thần tử, cũng là bất đắc dĩ của Đế vương.

Ông nói --- Con à, chúng ta hiểu có một số chuyện biết rõ không thể làm, nhưng lại bắt buộc phải làm, đó, chính là bất đắc dĩ của Đế vương!

"Con không tin, con không tin không có âm mưu độc ác coi mạng người như cỏ rác của các người, hắn không thể trở thành một đấng minh quân, là do các người đã phá hỏng cuộc đời tốt đẹp của hắn, thậm chí là tương lai của cả Phượng Lân quốc!" Rõ ràng là cúi đầu xuống, nhưng Mộc Ly lại nói không có chút hơi ấm nào, dường như, nàng không phải đang nói chuyện với một con người, mà là đang nói chuyện với một vật chết, gầm nhẹ với Nhan Phong một câu như thế, Mộc Ly không chút do dự bước ra khỏi Nhan tướng phủ.

Mà mặt nàng so với băng càng lạnh hơn, đó là một loại, một chút cũng không hề tức giận, cảm giác đóng băng không có chút nhiệt độ nào, nàng không thể khiến người khác cảm giác được hơi lạnh, nàng chỉ có thể khiến người khác cảm giác được ngươi, không hề có chút tức giận, giống như chỉ là một vật chết.

Ban đêm.

Đầu đường Phượng Lân chỉ còn mấy người nhỏ bé, một bóng lưng nữ tử gầy yếu lại ngẩng đầu đứng thẳng, nàng đang đón gió, từng bước từng bước quật cường đi về phía Hoàng cung Phượng Lân, đôi con ngươi sáng long lanh như ngọc lưu ly không chút ấm áp, thậm chí còn lạnh hơn ban đêm vào mùa đông vài phần, áo gấm màu đen nàng mặc trên người, dường như hòa vào làm một với màn đêm.