Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 3: Có duyên tri ngộ




Bích Tuyền xuất thân nhà võ tướng, từ nhỏ đã có luyện tập võ công. Hoài Niệm có phụ thân là nhất đại cao thủ võ lâm, dĩ nhiên cũng nhận được một thân bản lãnh. Chân Duyên thì khỏi hỏi, từ lúc mười tuổi đã lén lút theo nhị vị tỷ muội luyện qua khinh công. Bây giờ cả ba người bọn họ đều cùng có thể phi thân đột nhập như bất kỳ tên đạo tặc hạng nhất nào khác.

Ba bóng đen lén lút vượt qua tường rào nha phủ. Họ núp ngay vào góc tối, nghe ngóng cẩn thận rồi mới bắt đầu triển khai hành động. Vô cùng ăn ý, những tên mờ ám lét lút chạy thẳng đến gian phòng mà Nhã Muội từng ở qua. Phía trước cửa còn hiện rõ dấu niêm phong chờ điều tra vụ án. Bích Tuyền lật ra tấm sơ đồ nha phủ, Chân Duyên thổi mồi lửa để chiếu sáng, còn Hoài Niệm dò tay dọc theo bản đồ để phân công.

Chân Duyên leo vào lối cửa sổ để đột nhập vào phòng Nhã Muội điều tra. Hoài Niệm phụ trách phòng công văn. Bích Tuyền tuần tra khắp mọi ngóc ngách, xem có chỗ nào ở trong nha môn có thể dấu người được.

Thảo xong nhiệm vụ, ai nấy tản ra theo lối cuả mình. Thân thủ nhẹ nhàng, cả ba như những con mèo hoang đi không hề phát ra tiếng động. Một người thuần thục cạy cửa, bò vào phòng, vừa tra vừa lục. Một người nhảy lên nóc nhà, giở ngói kiểm tra xem các phòng có khớp với bản đồ mà mình thu được hay không.

Thu gọn phạm vi tồn tại chính là sở trường mà Hoài Niệm luôn thực hành dễ dàng. Như một cái bóng âm thầm, nàng đi vào phòng chứa công văn để mà xem xét các ghi chép về vụ mất tích.

Phòng công văn giống như một thư viện thật lớn với vô số những dãy kệ chất đầy sổ sách. Rồi thì hòm xiển, rồi thì giấy viết, rồi thì bàn ghế. Tuy nhìn lộn xộn nhưng lại có thể truy xét rất rõ ràng. Nàng dựa theo đánh số ngày tháng và phân loại công tác mà lấy ra ngay được cuốn sổ ghi chép về việc tiểu thư nhà thừa tướng bị mất tích. Tuy nhiên, chỉ vừa mới đọc một trang, bên ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân. Hoài Niệm phóng người nhảy lên xà nhà trên cao để trốn.

Một lát sau, ánh sáng lập loè soi trên nền cửa. Có người nửa đêm còn đi đến phòng công văn để làm cái gì. Hắn châm lửa cho ngọn đèn dầu trên bàn làm việc, sau đó tự rót trà rồi lật sổ ngồi tính tính toán toán.

“Thật là một con sâu tham công tiếc việc. Nửa đêm không chịu ngủ, còn học người ta siêng năng đến đây tính toán sổ sách làm chi?” Hoài Niệm thầm mắng con kỳ đà đột nhiên xuất hiện. Nhưng rồi một ý nghĩ đột nhiên nảy ra, thế là nàng sửa lại tư thế, tựa lưng vào cột nhà mà đọc cho xong quyển sổ báo cáo. “Cũng vừa hay, mình đang cần thêm một chút sáng để đọc cho xong đây.”

Đêm vắng lại trở về với vẻ điềm lặng tĩnh mịch của mình. Một người ngồi dưới bàn tính sổ, một người ngồi trên xà nhà đọc báo cáo, không ai làm phiền ai. Thật là hoà bình yên ổn.

Nghiêm Thừa Chí xoay xoay cổ tay nãy giờ đã hơi mỏi khi kéo bàn tính. Hắn dừng bút, tự rót cho mình một chung trà. Thức khuya đã trở thành một thói quen khó bỏ của Nghiêm sư gia. Chỉ có thời khắc này, không gian mới thực im lặng, thực thích hợp cho hắn làm việc. Ban ngày thì luôn bận rộn với các sự vụ trong nha môn, rồi còn cùng đại nhân thẩm tra không biết bao nhiêu là vụ án, hắn không có phút nào tịnh tâm để làm công việc cần đến sự chính xác như cộng sổ. Cái nha môn này, có phải bị quỷ ám rồi không? Từ khi hắn đến đây làm sư gia, thì công việc cứ ào ào đổ xuống. Đầu tắt mặt tối, không khi nào được yên.

Việc thảm sát gia đình họ Phạm ngoài thành còn chưa kết án. Mấy hôm trước kể cả thừa tướng thiên kim cũng vô cớ mất tích tại phủ nha. Kinh thành đang sốt ruột ép tri phủ phải tức tốc điều tra cho ra sự việc. Đó là danh giá đại tiểu thư, tể tưởng lại là ân sư của Mạc tri phủ, lẽ nào bọn họ không có dốc sức làm việc? Nhưng mất tích vẫn cứ là mất tích, nàng ta cứ như bị bốc hơi, không có để lại chút manh mối nào, lấy gì để mà điều tra.

Hắn vừa rót xong chung trà, thở dài một tiếng, dự định uống cạn thì chợt khựng lại. Trong chung trà, chẳng phải đang phản chiếu một bóng đen bí ẩn trên xà nhà sao? Nhịp tim Thừa Chí bỗng tăng tốc đập mạnh. Hắn bỏ chung trà xuống, lần này dùng cái khay bưng bằng thiếc mà nhìn kỹ kẻ bí ẩn kia.

Là đạo tặc, đạo tặc hắc y đang say mê ngồi đọc sách. Nửa đêm nửa hôm, mặc nguyên cây đen thùi lùi như thế đột nhập nha môn, chắc không có việc gì tốt. Thừa Chí bình thản đứng lên khỏi bàn, vươn vai một cái, rồi coi như không có việc gì từ tốn đi ra ngoài. Cửa vừa khép lại, hắn tức tốc chạy đi báo cho đám lính canh tuần. Nhưng mà phàm mỗi lần hắn vội vã thì liền vấp té. Chân phải của hắn vốn bị tật không thể chạy nhanh được, cứ như vậy khập khiễng đi nhanh để tìm người tới bắt cho được đạo tặc kia.

Nào ngờ chưa báo cho ai, đã nghe một hồi kẻnh lanh canh vang vọng. Đám tuần bổ đang tức tốc kéo chạy rần rần về phía nhà lao, đèn đuốc cũng thắp sáng trưng.

- Mau đến đây, có người đột nhập. - Thừa Chí la lên.

- Nghiêm sư gia, chúng tôi biết rồi. Lý bổ đầu đang cùng y giao chiến ở phía trước ngục giam. - Một tên lính canh báo lại.

- Cái gì, lại có người đột nhập? - Thừa Chí thiếu điều muốn nhảy dựng lên vì thông tin này. - Nhưng mà kẻ đột nhập mà ta nói đang ở trong phòng văn thư kia kìa.

- Vậy sao? Anh em, chúng ta mau cùng Nghiêm sư gia đến phòng văn thư vậy.Thế là Thừa Chí lại vội vã dẫn năm sáu lính canh đi về phòng văn thư. Nhưng hắn cứ khập khà khập khiễng khiến đám lính đi sau đến là sốt ruột. Biết mình liên luỵ mọi người, Thừa Chí liền một phen hổ thẹn. Hắn xua tay, bảo mọi người chạy tới đó trước xem sao.

“Vẫn là hận bản thân vô dụng!” Hắn thở dốc, mệt mỏi với cái chân của mình.

Thừa Chí chạy được đến được phòng văn thư, thì chỉ thấy một đám lính nằm la liệt trên sàn. Hắn lập tức lui ra, lấy ống tay áo bịt mũi lại.

“Toàn bộ họ đã bị trúng mê dược rồi!” Hắn ghé mắt nhìn vào, thì thấy người áo đen trên xà nhà đã biến mất. “Là kẻ nguy hiểm nào đã ra tay, và mục đích của y là gì?”

^_^

Hoàng Bích Tuyền ngàn lần cũng không thể tin nổi lại có một cao thủ võ lâm ẩn mình trong phủ Tiết Châu. Nàng suy đi tính lại, thấy địa phương duy nhất có thể dấu người không nơi nào thích hợp bằng nhà lao. Tuy là không lý nào tự nhiên tri phủ lại cả gan bắt nhốt tiểu thư nhà thừa tướng, nhưng Bích Tuyền cảm thấy cứ đi tìm sẽ được an lòng hơn.

Một thân bản lãnh chân truyền của Hoàng tướng quân, Bích Tuyền tự tin xông vào lao phòng như chốn không người. Nào ngờ cả sân còn chưa đặt chân vào được, đã bị người ta chận lại trên nóc nhà.

Người xuất hiện trước mắt nàng một thân y phục xanh đỏ rối mắt, đầu đội mũ quan, lại cầm thêm khoái đao thì chắc chắn là bổ khoái rồi.

- Quan gia nhà ngươi cũng rãnh rỗi nhỉ? Tối không đi ngủ còn chạy lên nóc nhà làm gì? - Bích Tuyền giở giọng nhạo báng trước.

- Cuồng đồ nhà ngươi, tối không đi đào tường khoét vách, hay trộm hoa nhà nào, chạy tới nha môn này để làm cái gì? - Lương Anh Tân cũng ngạo giọng đối đáp.

- Trộm hoa nhà dân thường cũng chán rồi, ta muốn thử tới đây trộm đạo nhà bổ khoái các ngươi.Bích Tuyền vừa nói, tay đã xuất ra cửu khúc côn tấn công. Loại vũ khí này bình thường nàng vẫn quấn quanh trong ống tay, bề ngoài nhìn như không có gì, nhưng tuỳ thời đều có thể xuất động đánh người. Đầu côn có mấu nhọn, vô cùng không khách khí đập xuống đầu bổ khoái. Anh Tân liền vung đao đỡ trọn một đòn tấn công hiểm hóc kia.

- Hoa tặc, vậy là ngươi đã khai rồi nha. Dựa theo Việt Quốc luật hình, một là người có ý đồ trộm đạo, hai là tấn công vào trọng địa, ba là hành hung quan viên. Với ba tội này, ta buộc phải bắt ngươi lại rồi thẩm tra sau. - Anh Tân cười cười, tay giữ chặt một đầu côn.

- Vậy để coi ngươi có bao nhiêu bản lãnh.Bích Tuyền vung cổ tay, dẫn phát nội lực để tấn công Anh Tân. Hộ khẩu hắn tê rần, buộc phải buông một đầu côn ra. Chỉ trong chớp nhoáng, cửu khúc côn lại như độc xà tiếp tục mổ xuống. Keng, hai thứ vũ khí kim loại chạm nhau, âm vang ra thanh thuý. Tiếp theo đó, đám lính canh chỉ thấy toàn là những vệt nhá sáng trên mái nhà. Hai thứ vũ khí nguy hiểm chạm nhau lần nào cũng đều toé lửa.

Ban đầu cả hai người đều e dè, nhưng ngay khi họ nhận ra thực lực đối phương tuyệt không thua kém mình, bèn dốc hết sức tấn công.

Anh Tân sử dụng là đao pháp của bộ khoái chính thống được triều đình huấn luyện, nhưng Bích Tuyền vẫn nhận ra được có chút gì đó ảo diệu biến hoá bên trong. Giống như một chiêu bổ xuống của hắn, nếu theo đúng chính phái thì chỉ nhắm vào tay nhằm không chế tội phạm, đằng này Anh Tân lại sử dụng bản đao đập mạnh vào bên sườn nàng.

Bích Tuyền nắm hai đầu côn, dùng thân vũ khí để chống lại đòn tấn công đột ngột đó. Nhưng mà nàng không tính tới luồng nội lực hùng hậu hắn phát động kèm theo. Ngói dưới chân Bích Tuyền rạn vỡ, nàng trượt dài, sau đó khó giữ được thăng bằng nên ngã nhào xuống dưới đất.

Thân chưa kịp trụ vững, vừa quay người lại đã thấy đao kề trên cổ. Tiểu tướng Hoàng Tuyền mười tám tuổi, lần đầu tiên nếm mùi thất bại là như thế nào.

- Đạo tặc, chắc ngươi cũng đã hiểu rõ rồi, càng chống cự, ta sẽ càng khó nương tay hơn. - Anh Tân nhéch miệng cười độc ác.Bích Tuyền đang nổi giận bừng bừng, nghe hắn nói thế cũng đành phải buông tay chịu trói. Quả thật là cao thủ so chiêu, thắng bại trong gang tấc, khó lòng mà nương tay cho kẻ đánh ngang ngửa với mình. Lần này không biết là may mắn hay xui xẻo, mấy viên ngói vỡ vụn mới đẩy nàng vào thế hạ phong. Nếu họ tiếp tục đánh nhau dữ dội như lúc nãy, chắc chỉ có thể dừng lại khi phân ra kẻ sống người chết.

Thấy đạo tặc đã buông bỏ đấu khí, Anh Tân liền trở tay dùng dây thừng cột lại. Sau khi đã giao người cho đám lính canh, hắn tức tốc chạy đi xung quanh kiểm tra. Sự việc đêm nay vừa bất ngờ vừa đáng nghi, không thể dễ dàng tin rằng mọi thứ đã được khống chế hết được.

^_^

Lúc mà Chân Duyên nghe được động tĩnh, nàng vẫn còn đang cần mẫn lục lọi trong căn phòng kia. Ước định kim lang tỷ muội, nếu có biến mạnh ai nấy chạy. Chân Duyên mau chóng bỏ ngang cuộc lục soát, bật mở cửa sổ nhảy ngay ra sân. Vừa vặn lúc đó một nhóm lính canh chạy tới chỗ nàng.

Chân Duyên liền như con mèo nhỏ nhảy phóc lên tường rào chạy trốn. Bất ngờ hơn là phía bên kia đã có sẵn một đám người cầm đuốc sáng rực chờ nàng. Đúng là oan gia ngõ hẹp, cuối cùng nàng cũng đã gặp mặt cừu nhân ở Tiết Châu rồi.

Mạc Thuỷ Linh quắc mắc nhìn nàng.