Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 31: Truy tung




Nhã Muội bị giam giữ nơi đây không biết ngày, không biết tháng. Đã bao nhiêu lâu cứ ở mãi trong phòng, nửa bước cũng không được đi ra ngoài. Tuy chẳng phải lao phòng hôi hám đầy chuột bọ, nhưng bị nhốt trong chiếc lồng cao mãi tận đỉnh non như thế này thì càng đau khổ hơn.

Đau khổ khi cánh cửa mở toan có thể nhìn ra bầu trời cao vời vợi, vách đá dựng đứng như bức tường, mây ở dưới chân phủ kín không thấy mặt đất đâu. Hễ có hy vọng thì người ta mới thất vọng. Nhìn thấy bầu trời lồng lộng, nàng chỉ muốn hoá thân thành chim cất cánh bay đi. Đó chính là nỗi đau khi nàng tuyệt vọng biết con người không thể mọc cánh được. Đối với tự do trước mắt ngày ngày chỉ càng gặm nát trái tim nàng thêm.

Nhã Muội biết nhị tỷ Chân Duyên của nàng cũng đang bị giam giữ gần đó. Kể từ ngày đầu tiên, họ có trao đổi một chút thông tin, thì nhị tỷ đã bị lôi đi đến nơi khác. Không biết đám Lưu Gia phái này có âm mưu gì, chỉ nhốt họ trong phòng, cho ăn đầy đủ mà không có yêu sách khác.

Chỉ tức hận là Nhã Muội biết kẻ ẩn nấp ở Tiết Châu đang có ý đồ xấu xa, nhưng bây giờ nàng lại không thể báo cho mọi người biết để mà cẩn thận đề phòng hắn.

Đột nhiên, từ đằng xa bóng chim ưng xoải cánh ung dung lao tới. Vị vua của bầu trời chẳng hiểu sao lại bạo dạng đến đậu bên cửa sổ phòng của nàng. Chiếc mỏ oai vệ ngoác ra kêu lên từng tiếng. Nhã Muội rục rịch đến gần, không hiểu ý định của con chim này là gì.

“Một con chim đưa thư?” Nhã Muội giật mình đánh thót một cái. Là chim đưa thư của Lưu Gia phái đi lạc đến phòng nàng sao?

Con chim lại ngoác miệng ra kêu quác lên nhắc nhở. Nhã Muội e dè gỡ lấy thư trên chân nó, cẩn thận đề phòng nếu đột nhiên nó quay qua tấn công mình.

Hoàn toàn bình yên.

Nhã Muội hào hứng, như vừa hoàn thành xong một kỳ công cỡ lớn. Nàng vạch vội bức thư ra, kinh ngạc nhìn những dòng chữ kia.

“Lâm tiểu thư, không muốn chết thì mau ghi lại chỗ mình đang ở.”

Ở bên dưới vẽ hình chiếc quạt, cùng chữ Kim viết theo dạng dấu triện. Không phải thư của bọn Lưu Gia phái mà là thư tìm đích danh nàng. Nhã Muội bần thần nhìn trân trân tờ giấy, không thể tin vào mắt mình nữa. Con chim lại kêu quang quác, hai cánh bung ra xếp vào đầy vẻ nôn nóng. Nó đang hối nàng mau trả lời thư, để nó kịp trở về cho buổi ăn chiều.

Dù sao nàng cũng đang bị nhốt trong tay phản tặc không rõ sống chết thế nào, giờ phút này Nhã Muội còn có gì để mà e với ngại. Nàng lật phía sau tờ giấy, cắn tay mình lấy máu để viết thư trả lời.

“Trong tay Lưu Gia phái, bị nhốt trên đỉnh Thất sơn. Mau đến nha môn Tiết Châu báo rằng Nghiêm sư gia là nội gián.”

Sau đó, Nhã muội hăm hở cuộn bức thư lại, nhét vào ống tre trên chân con vật. Nó quác lên một tiếng chần chờ, rồi cứ mãi nhìn nàng chằm chằm. Nhã Muội cũng nghiêng đầu nhìn nó đầy thắc mắc. Nãy giờ nó nôn nóng hối nàng trả lời, bây giờ có thư rồi sao chẳng chịu rời đi.

Thế rồi Nhã Muội ồ lên một tiếng, đi đến bàn ngắt miếng bánh bao đưa cho chim ưng. Rõ là chủ tớ rặt một lũ keo kiết, nhờ chuyển thư thì phải trả tiền công. Con chim ưng nhìn nàng, sau đó lại nhìn miếng bánh bao cứng ngắc khô queo. Nó quác lên một tiếng thất vọng rồi quay đầu bay đi mất.

Nhã Muội đứng chết trân bên khung cửa sổ. Con chim vừa rồi, nó đang kinh bỉ nàng mạt rệp không có đồ ăn ngon. “Kim Thành à Kim Thành, chủ tớ các người đều đáng ghét như nhau cả.” Khi gặp lại, nàng nhất định phải cùng y đại chiến ba trăm hiệp mới bỏ cơn tức này.

^_^

Trong lòng Nhã Muội lấp lánh hy vọng, mỗi ngày cứ nhấp nhổm chờ tin phương xa. Quả nhiên, hai ngày sau, con chim cũ lại bay đến mang thư hồi âm cho nàng.

“Ghê tởm quá, không có gì viết sao lại dùng máu. Thất sơn bảy đỉnh, nhưng là ở đỉnh nào?”

Lại là khinh bỉ nàng sao? “Tiểu thư đây đang bị nhốt đó, ngươi có hiểu không? Mỗi ngày có bánh bao ăn là mừng lắm, ngươi còn đòi ta phải có văn phòng tứ bửu ư.” Nàng giận đùng đùng, ngó lại căn phòng đơn giản của mình, cuối cùng lại tập trung ở chiếc lò than sưởi ấm. Trên đỉnh núi đầy sương giá mây mù, ban đêm thường trở lạnh không người nào chịu thấu. Chính vì vậy dù là tù nhân cũng có chế độ được cấp lò than. Nhã Muội khều than trong lò ra, thổi nguội rồi dùng đó để viết thư.

“Mây mù che kín, không biết đỉnh nào. Ngươi có báo cho nha môn chưa? Nghiêm Thừa Chí là gian tế của Lưu Gia phái.”

Xong việc, rồi lại xếp thư bỏ vào chân con chim. Lần này nàng lại bẻ bánh bao, mang cho nó phần nhân có thịt. Chim ưng vốn là loài ăn thịt, nhìn thấy mồi ngon liền không khách sáo mổ hết trơn. Xong phần, nó lại dùng đôi mắt bén ngót nhìn nàng chờ đợi. Nhã Muội trừng mắt với con chim, bộ dạng hung dữ đe doạ.

- Không được, phần còn lại của ta.Nghe thế, chim ưng mới chịu quay đầu cất cánh. Thật là súc vật không nên thân, được đằng chân lên đằng đầu.

^_^

Kỳ Hưng đứng giữa vùng đất thoáng đãng bạt ngàn cây cỏ. Y đang lặng im kiên nhẫn chờ đợi. Nhìn thấy bóng chim ưng nổi bật giữa trời, y liền duỗi tay ra để sẵn. Kim Tiền chính là con sủng vật yêu quý nhất của Kỳ Hưng. Con chim thông minh, có linh tánh và năng lực bay xa, nhanh nhất. Nó vừa nhận ra chủ nhân liền hạ cánh đáp xuống, cái đầu ngẫng cao, kiêu hãnh giơ một chân ra khoe chiến tích của mình.

Trên chân chim ưng có mang theo bức thư trả lời của Nhã Muội. Đúng như Kỳ Hưng dự đoán, nàng chẳng giúp ích được gì hơn nữa rồi. Nghiêm Thừa Chí ngay trong đêm bọn họ nháo loạn nha môn đã bỏ chạy đi mất. Hoài Niệm được phát hiện nằm mê mang trên lưng ngựa, sau khi tỉnh lại thì đóng cửa nhốt mình không muốn gặp ai.

Ngày hôm sau, người của Nghiêm gia cũng vừa vặn chạy đến tìm người. Sau khi hỏi thăm qua lại, phát hiện kẻ ở nha môn hoàn toàn là giả mạo. Mượn tên tuổi người ta, chắc hắn đã yên tâm vì bản chính đã không còn trên trần thế. Nghiêm gia không tìm ra người thân, khóc loạn một hồi, cũng phải buồn bực bỏ về quê.

Cho đến bây giờ, Thính Phong các lẫn Nội xưởng cũng chẳng hiểu tên Thừa Chí giả mạo đến nha môn Tiết Châu để làm gì. Lương Anh Tân đen hết cả mặt, vì kẻ mà hắn cần truy bắt thì ra ở bên cạnh lâu như vậy.

Hoài Niệm là người duy nhất tỏ ra thân thiết nhất với tên sư gia giả mạo. Bọn họ không ngại cơn giận dữ của nàng, phá cửa xông vào phòng, quyết hỏi cho được manh mối về kẻ đáng nghi.

Lần đầu tiên, Kỳ Hưng chứng kiến đứa cháu ngọc khiết băng tâm cuả mình oà khóc. Nàng nức nở đau lòng nói ra được hai chữ “Lưu Quang”. Đó là họ của hoàng đế cựu triều đã bị nhà họ Hàn lật đổ. Đại biểu rằng hắn có thân phận thuộc nhóm cầm đầu Lưu Gia phái. Chữ Lưu Quang chỉ dành cho trực hệ hoàng tộc. Nếu là thời xưa, hắn không mang danh hoàng tử thì cũng là vương gia. Thì ra đây là lý do mà ngay cả Hoài Niệm vô tâm cũng phải đau hổ khóc than. Nàng đã động lòng với kẻ thù nguy hiểm nhất.

^_^

Người của Thính Phong và Nội xưởng đều đã kéo nhau chạy đất vùng Thất sơn. Lần này có dính đến phản tặc, nên Kỳ Hưng không ngần ngại cung cấp thông tin, hợp tác với chính quyền. Vùng đất hoang vu, rậm rạp thế này có diện tích rộng gấp ba lần Tiết Châu, muốn âm thầm tìm kiếm, không đả thảo kinh xà thì càng mất thời gian hơn gấp bội. Theo tin tức mà Lâm Nhã Muội cung cấp, bọn chúng còn giam giữ công chúa Chân Duyên của đương triều. Mọi người không thể vọng động làm nguy hại đến con tin quan trọng được.

Lần này Kỳ Hưng xuất mã, đích thân dẫn mật sứ tìm kiếm. Đầu dây mối nhợ có lẽ cũng vì lòng ích kỷ của hắn đã thả ác tặc bắt Nhã Muội đi ngày đó, nếu không cũng sẽ chẳng kéo theo sự kiện Đại Tứ Hỷ mò tới Tiết Châu, khiến mọi việc càng lúc càng xấu. Đứa cháu Hoài Niệm quý báu của y mà khóc thì không thể là chuyện bình thường được nữa. Phen này Kỳ Hưng quyết tâm nhổ bật gốc Lưu Gia phái, đem tên giả mạo kia bầm thành vạn đoạn để rửa hận cho Hoài Niệm.

“Dám làm tổn thương tấm lòng của thiếu nữ, là tội ác kinh khủng không thể thứ tha.”