Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 67: Đại biến




Lục Nhị nhắm mắt xông vào, trong tích tắc cố làm quen với tình trạng tối tăm nơi đại sảnh. Y hạ mũi gươm, kéo dài trên đất tạo thành một vệt nháng lửa để báo hiệu cho đồng đội biết mình đã nhập cuộc. Mỗi đặc vụ đều có khả năng hoạt động cá nhân rất tốt, nhưng sức mạnh lớn nhất của họ chính là sự phối hợp ăn ý giữ toàn bộ các thành viên.

Những đốm sáng xung quanh giúp Lục Nhị biết được vị trí đồng đội. Y bắt đầu theo dõi sự di chuyển của từng người để không nhầm lẫn với kẻ địch. Lục Nhị hoảng sợ, không đọc được bất kỳ chuyển động nào khác lạ cả. Rốt cuộc người đã tấn công nhóm bọn họ chỗ nào, sao không phát ra chút động tĩnh?

Một tiếng hự vang lên và sau đó là người trong nhóm Lục Nhị ngã xuống. Nội xưởng rất tự hào với khả năng chiến đấu trong bóng tối của mình, nhưng xem ra họ đã gặp địch thủ rồi. Y móc ra viên pháo sáng, ném vào giữa trung tâm trống người. Quả pháo xì một tiếng, phát ra chùm sáng trắng mơ hồ, quét khắp mọi ngóc ngách của căn phòng.

Những chiếc bóng dài trải khắp sàn nhà, hắt lên tường thành những hình thù cổ quái. Lục Nhị vừa kịp nhìn ra vị trí của kẻ địch thì viên pháo sáng đã tắt ngóm tại chỗ. Ngoài mười hai người bọn họ, chỉ còn một bóng đen khác nấp trên góc trần của căn phòng. Hắn hành sự êm đến nổi chẳng phát ra âm thanh nào cả. Viên pháo sáng đã thành công làm lộ vị trí của sát thủ.

Lục Nhị lại lấy ra một viên pháo sáng khác ném về phía kẻ địch. Nhưng lần này chỉ vừa bắt kịp một góc áo của hắn, thì tên kia đã phóng đi mất. Tuy nhiên, khi vội vã chuyển động, hắn đã làm lộ vị trí của mình. Lúc này Lục Nhị không cần đến pháo sáng cũng có thể dò theo vết của hắn.

Đó là một tay sát thủ nguy hiểm hơn cả Nội xưởng. Đó là một tên dọ thám ẩn mật còn hơn người của Thính Phong. Phía Lưu Gia vẫn cất giữ nhiều cao thủ chưa xuất đầu lộ diện. Phản đảng này đã tồn tại mấy chục năm trong lòng Việt quốc, vốn không thể coi thường.

Nếu trên mặt trận họ có thể đánh ngang ngửa đại quân, thì đến phần ám đấu Lưu Gia càng vượt trội. Chỉ có bọn tà giáo, trộm cướp, sát thủ, ác nhân ... mới chịu đi theo phục vụ Cảnh Hào. Lão là một biểu tượng đại diện cho giai cấp chống đối chính quyền rõ nét nhất.

Kẻ địch dựa vào bức tường vòng tròn của sảnh đường thi triển môn Bích Hổ Du Tường. Hắn chạy trên vách đá thẳng đứng mà dễ dàng như người ta đi bộ trên mặt đất. Tên sát thủ chỉ chuyên dùng phi đao chứ chẳng xài binh khí lớn. Hắn là đại diện xuất sắc nhất cho cả một thế hệ chuyên sống trong bóng tối. Ảnh Phong, kẻ chưa từng ai thấy hình dạng.

^_^

Đêm trước của cuộc chiến, không người tướng quân nào có thể yên giấc ngủ say. Hoàng Vân Phong tuy đã trên sáu mươi nhưng bảo đao chưa mòn, được hoàng thượng tin tưởng giao cho chức vị chỉ huy toàn bộ chiến dịch tiêu trừ loạn đảng lần này. Ông cả đời sống trong chiến loạn, đã quá quen với cảnh đầu tên mũi giáo, da ngựa bọc thây. Vị tướng già thở từng hơi nặng nhọc, tay mạnh mẽ lau lên chiếc rìu chiến khổng lồ đã tạo nên danh tiếng lẫy lừng của mình.

Vân Phong không còn nhấc được món vũ khí này dễ dàng như lúc trước. Tay ông đã run, còn mắt cũng bắt đầu mờ hơn. Nhân sinh thất thập cổ lai hy. Được sống đến từng này tuổi đã là quý, chứ nói gì đến khả năng ra trận như Hoàng tướng.

“Có lẽ đã đến lúc nghĩ về kế hoạch hưu trí. Cả đời danh lợi, khi xế chiều cũng chỉ muốn vui vầy con cháu mà thôi. Giết được hết toàn bộ loạn đảng, ta đã không phụ công tiên hoàng kỳ vọng. Thắng nốt trận chiến này, thì coi như lập quốc ký của chúng ta hoàn thành xong, đúng không Y Thần?” Người tướng già cười lớn, hàm râu bạc rung rung dưới ánh đèn cầy leo lét. Ông được tham dự đến chương cuối cùng, coi như trời cao đã không bạc đãi rồi.

Một cơn gió lạnh thổi ào qua, khiến trướng màn lay động, rồi bật tung lên. Hơi ẩm thấp ùa tới thổi tắt ánh sáng đèn bên bàn. Đó là một chiêu thức rất nhanh, rất hiểm phóng tới ngay trước mặt Hoàng tướng. Ông vẫn kịp nhận ra đòn của tên sát thủ, nhưng rất tiếc tay chân không còn linh hoạt như xưa. Vân Phong dùng rìu chiến lia qua, lập tức ngăn cách kẻ địch với mình. Y té lăn ra ngoài, ôm lấy bả vai chỉ toàn là máu đỏ.

Thanh gươm của sát thủ đã xuyên qua ngực Vân Phong. Trên mặt đất là cánh tay mềm mại của nữ nhân yếu ớt. Lão tướng nhìn vết thương trên ngực, sau đó càng cười lớn trầm hùng. Tướng quân không mất trong chiến loạn, mà lại chết trong chăn êm nệm ấm.

Hoả Diễm bị tiếng cười đó doạ cho tê liệt. Ả bò trên mặt đất, dự định bỏ đi thì bị một thanh kiếm phóng tới chắn ngang đường. Vân Phong bước ra khỏi trướng, để ánh trăng trên cao toả xuống khắp người. Cả thân ảnh cao lớn uy nghi phát ra ánh sáng bạc lấp lánh thần thánh. Vết máu trên ngực ông vẫn òng ọc chảy ra, nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì đến vị tướng quân.

Ông bước từng bước đến gần Hoả Diễm, một kẻ tiểu tốt chẳng đáng gì trong mắt Vân Phong. Thậm chí khi chiếc rìu bổ xuống, ả vẫn còn há hốc kinh ngạc không kịp chạy. Lão tướng gia như một vị thần tướng uy dũng đã khiến ả tiêu hồn lạc phách mất rồi. Nếu không phải do tuổi tác, Hoả Diễm hôm nay chưa chắc gì tiếp cận được Hoàng tướng quân ngày trước. Đúng vậy, thời gian chính là kẻ thù lớn nhất của con người.

Không kẻ nào có thể sống sót dưới một búa này của Cự Phách Hoàng tướng. Ông cười hài lòng, như thấy được mình lại đứng giữa chiến trường oai hùng. Một Hoàng Vân Phong trẻ tuổi đang vùng vẫy giữa muôn trùng địch binh. Vũ khí khổng lồ nặng hai trăm cân vun vút đoạt lấy thủ cấp không biết bao tên cản đường. Võ giáp đẫm máu mà kẻ thù đã tưới lên đó. Vân Phong nhìn thấy cổng Đại đô đã ở ngay trước mắt rồi. Ông ngó sang bên cạnh, nhận ra Y Thần, Tú Doanh cũng đang kề vai sát cánh. Danh xưng Tứ Đại Thiên Vương của quân Bắc Bình lan tới đâu là nghe như sấm vang chớp giật đến đó.

Hoàng Vân Phong nhắm mắt, khoé môi mỉm cười như bất diệt. Cái chết chỉ đơn giản như một hành trình quay về nhà.

Năm Khai Nguyên ba mươi chín, khai quốc công thần Cự Phách tướng quân Hoàng Vân Phong tạ thế, hưởng thọ sáu mươi hai tuổi. Muôn dân kính ngưỡng tôn sùng, uy danh được tạc trên bia Đại Đức để đời đời con cháu họ Hàn hương khói tưởng niệm.

^_^

Trong một đêm, chiến dịch xảy ra đại biến. Quân tiên phong của Nội xưởng bặt vô âm tính, lành ít dữ nhiều; Cự Phách tướng quân bị ám sát, lòng quân rúng động. Một tượng đài lớn trong biết bao thế hệ anh hùng đất Việt như thế đã qua đời. Tang khí tràn ngập doanh trại.

Như có dự cảm không hay, cả bốn người Kỳ Hưng, Hoài Việt, Hoài Niệm, Bích Tuyền đã trở về kịp ngay trong ngày hôm đó. Hoàng Bích Tuyền sụp đổ ngay tại chỗ, ngất đi tỉnh lại mấy phen mới bình tĩnh được. Từ đó trở đi, nước mắt nàng cứ mãi lăn dài.

Tin tức một trong tứ đại thiên vương qua đời lan về Đại đô cũng gây ra một hồi chấn động. Hoàng đế vô cùng thương xót, phong cho Vân Phong danh quốc phụ, vĩnh viễn thờ cúng tại hoàng lăng. Đó là người thầy đã dạy cho Hàn Bảo Huy cưỡi ngựa đánh trận ngay từ những ngày còn nhỏ. Trong suốt loạn ‘Tam vương ngũ sứ’, Hoàng Vân Phong là người thân thiết nhất với gia tộc họ Hàn, gần như là bà con ruột thịt đối với những đứa cháu như Bảo Huy. Một vĩ nhân lịch sử nữa lại qua đời.

Bây giờ không chỉ Kỳ Hưng mà cả Bích Tuyền cũng nổi điên lên muốn toàn diệt Lưu Gia phái. Đột nhiên nàng cảm thấy mọi ý nghĩa trong cuộc đời mình đã biến mất hết rồi. Hai bên vẫn còn bị ngăn cách bởi vòng vây đầy địa lôi thuốc nổ của Mạt Hối. Vì sao nhà họ Lưu có thể thi hành kế thích khách mà nàng lại không làm?

Hoài Việt tột độ xấu hổ vì Hoả Diễm chính là người do hắn mang về. Không thể ngờ được Hoả Diễm vì thi hành kế này mà có thể chịu khổ nhục đến nỗi xém mất mạng. Nhìn thấy ánh lửa căm hận trong mắt Bích Tuyền, hắn sợ hãi, áy náy không nguôi. Khi trưởng tử họ Hoàng đến nhận xác cha, Bích Tuyền liền biến mất. Hoài Việt biết nàng muốn làm gì nên ngay tức tốc đuổi theo. Hắn phải ngăn nghĩa muội làm việc hối hận trong đời. Một khi tay đã nhuốm máu kẻ thù, nàng sẽ chẳng bao giờ có thể quay về trước kia được. Phần thánh thiện, trong sáng của Bích Tuyền phải do hắn bảo vệ. Hoài Việt phải thay nàng đoạ vào địa ngục vì bản thân hắn đã chất chồng đầy tội nghiệt rồi.

Việc ở quân doanh do Trình phiên sứ thay mặt tiếp quản. Nhưng ông là văn nhân nên vẫn phải tạm thời án binh bất động chờ chỉ thị tiếp theo của triều đình. Hoặc họ tiếp tục vây công, hoặc hoàng thượng sẽ phái một tướng quân khác tới thay thế. Không ai tiếp quản mọi việc tốt hơn chín người con trai của Hoàng Vân Phong, nhưng tất cả bọn họ đều vướng bận với tang sự rồi.

Hàn Bảo Huy giật mình, phát hiện ra bản thân đã quá dựa dẫm vào thế hệ lão tướng khai quốc. Tượng đài của họ vĩ đại đến nỗi lớp kế thừa sau này không ai có năng lực tiến lên. Những Mỹ Hoạ Phù Dung Quách Tú Doanh, Đao vương Phan Trung Lương, Kiếm bá Châu Phương Tuấn ... đều quá mức hùng mạnh, trăm năm hiếm gặp, khó lòng xuất hiện trong thời bình yên ổn được.

Hoàng đế phiền muộn, ra lệnh cho Mai phiên sứ đến chỉ huy thay cho vị trí Hoàng tướng quân. Ông vẫn còn nhớ vị sứ quân này khó có được cái bình ổn, trầm tĩnh như Vân Phong. Mai Quân Chiêu thuộc phe cứng rắn và khốc liệt nhất trong số những đại tướng quân đương thời.